Thiên Hạ Tuyệt Chi Chậm Độc

Chương 6: Chương 6: Vu Sơn mây mưa mộng không ngừng




Có người mượn rượu giải sầu thế nhưng sầu càng sầu, Hình Vũ uống rượu vào, lại có chút phiêu nhiên, lớn gan, thiên hạ trong tay lúc này rất có cảm giác, cho nên bình thường hắn luôn bình thản không màng cái gì là danh lợi, bây giờ đối phụ thân làm ra cử chỉ không nên có.

Không cho phép ngươi đi!

Hình Bất Quy kinh ngạc nằm ở trên giường, gặp phải động tác quá mạnh vừa rồi, đầu hắn lại một mảng choáng váng, mắt còn hoa lên chưa có bình ổn lại để nghĩ, thân thể mềm nhuyễn của Hình Vũ đã áp bên trên, đôi mắt hồng hồng có tia vui mừng.

Hình Vũ từ nhỏ trụ tại Hoàn Đan môn, Hoàn Đan môn lại luyện chế đan dược, tu luyện là việc chính, cho nên đối với việc trên gường cũng không lạ lẫm.

(Đông Huyền: khụ, chả ăn nhập gì cả...)

(Tàn: ừ....*giơ tay tán thành*.)

Hoàn Đan môn chủ đã từng luyện được một vị dược nhân tên là Mỵ cổ, muốn dùng hắn loan đảo phượng chi lưu luyến, mê hoặc quân vương, đạt được mục đích gì đó... vì thế môn chủ đặc biệt mời tới một tú bà có kinh nghiệm phong phú để huấn luyện Mỵ cổ. Lúc ấy Hình Vũ nhàn rỗi không có việc gì, cùng cái tên khác là bách thảo Dược Nhân ngồi một bên xem, còn giễu cợt Mỵ cổ, rõ ràng một nam hài tử, càng muốn học tư thế cùng tu chỉnh dung nhan khoe khoang phong tình, không mệt mỏi sao?

(Đông Huyền:.... 3 em thụ ngồi giễu nhau sao.... Lại còn “ngồi xem” nữa................................)

Hiện tại, Hình Vũ nửa say nửa tỉnh, cũng như thế khoe ra một chút phong tình, vội vàng muốn lấy lòng Hình Bất Quy.

Trên đời này, hắn duy nhất chỉ muốn nhìn thấy một người vui vẻ.

Hình Bất Quy sững sờ, đang muốn mở miệng hỏi “Làm sao vậy” thì cánh môi nóng mềm đã chụp lên hắn, kèm theo mùi rượu ẩm ướt nồng nồng.

Hình Bất Quy say rượu, phản ứng chậm mất nửa nhịp, nhất thời không phát hiện ra được cái gì, chờ phát giác Hình Vũ đang hôn mình, mùi hương nồng nàn quen thuộc, hòa cùng vị rượu, hắn lại cảm thấy cái hôn thật say.

Là mộng a, một hồi mộng xuân......

Đôi môi nho nhỏ mọng son sắt, tiếp mở miệng Hình Bất Quy mà trượt vào, chủ động cùng hắn quấn lấy đầu lưỡi, chủ động mà ngượng ngùng, Hình Vũ từ từ nhắm lại hai mắt, ôm sát cổ đối phương, hai người thân thể kề sát một chỗ chỉ cách một mảng quần áo, cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.

Phảng phất giống như đã bị đầu độc, Hình Bất Quy cũng thả lỏng hết lý trí, hắn không quen ôn nhu lưu luyến, dùng sức của mình áp chế lên bờ môi của Hình Vũ, trong đầu một mảng hỗn loạn đã không có biện pháp tự đáp rằng kẻ trên người hắn chính là nghĩa tử của hắn, chỉ là mơ hồ nghĩ, hắn say đắm đôi môi này, như là người trong đêm đông tịch mịch, thì lại được lửa hồng an ủi, vì vậy muốn ngừng mà không được.

Gần như tham lam, hắn hung ác cắn ngược lại, hương vị đôi môi của đối phương vô cùng ngọt ngào, giống như viên bột nếp mềm co dãn, cảm giác cắn vào đều sẽ bị say đắm đến nghiện (Vậy thì phải so sánh với morphin chứ). Tăng thêm lực đạo thêm, rất nhanh cảm nhận được mùi huyết tinh mặn nồng, đôi môi kia giãy dụa muốn rời đi, nhưng Hình Bất Quy không tha, mùi huyết tinh làm hắn hưng phấn, vật bên dưới cũng theo đó biểu tình.

Hình Vũ trên người người nọ cuống quýt thật vất vả mới rời đi, nhưng lại không phải là muốn thoát, mà là không ngừng khẽ dùng lưỡi di chuyển lên cằm Hình Bất Quy, còn có yết hầu, còn chưa đủ, thoát đi khỏi quần áo hắn, hôn lên bụng, rồi đến cái nơi đang cố gắng gượng lên kia..

Thứ kia cứng rắn lại nóng bỏng như chìm ngập trong biển lửa, Hình Bất Quy nhắm mắt lại, tận hưởng di chuyển ôn nhu, thân thể một hồi nhẹ run run, như là cực hạn hưởng thụ trong nhân gian.

Ai, ai lại dỗ dành hắn? Là ai biết rõ hắn cần nhất cái gì lúc này? Hắn biết rõ người nọ là cực kì thân cận bên mình, nhưng bây giờ lại gợi lên trong hắn khoái cảm kích thích, cái gì cũng chẳng có thể nghĩ đến, đối phương như vậy một mực an ủi hắn.

(Đông Huyền: tôi ghét nhất là đoạn này.... Việc an ủi vs việc H bị gán vs nhau, càng ngày càng kị từ “an ủi“...)

(Tàn: ờ..!..* lại giơ tay tán thành*...có gì đâu mà an ủi nhỉ....)

Hình Vũ nghe được phía trên truyền đến âm thanh thỏa mãn của Hình Bât Quy, lòng càng muốn thêm, hắn không ngượng.... ngượng ngùng nữa, chỉ là đụng chạm đến nơi kia của “nghĩa phụ”, lòng hắn lại say mê, hắn muốn cùng “nghĩa phụ” thân thiết hơn, không chỉ là cử chỉ thân thiết, lời nói quan tâm, mà còn muốn tiến thêm một bước, không gì là cái danh huynh đệ, phụ tử, mà còn muốn chính là tình yêu........

Cho dù tình yêu này chỉ là đơn phương, cũng không sao, Hình Bất Quy đối với hắn mà nói, là như trời cao tồn tại. Đúng, chính là trời cao, chỉ cần bỏ ra một ít quan tâm, xoa dịu tâm hồn hắn, làm cho mầm cây bên trong hắn hảo hảo sinh trưởng khỏe mạnh.

Hình Vũ cho tới bây giờ đều không có nguyện vọng gì quá lớn, cũng không cần phải có người hiểu hắn, chính hắn biết rõ vậy là được rồi.

Cảm giác được “nghĩa phụ” càng lúc càng hưng phấn, thứ trong miệng cũng ngày càng cường đại, hắn vì vậy cũng chậm dần tốc độ cùng lực đạo, làm cho khoảng khắc này kéo dài thêm một chút, hắn tự hỏi làm sao cho đối phương càng thỏa mãn.

Miệng ly khai, Hình Bất Quy có chút bất mãn, ép đầu hắn xuống, muốn cho hắn tiếp tục.

Hình Vũ lắc đầu, thoát khỏi chính mình quần áo, một lần nữa làm cho hai người xích lõa da thịt thân mật chạm nhau, Hình Bất Quy cảm giác được thân thể mềm mại, nhịn không được hai tay đặt sau lưng Hình Vũ lên xuống dao động.

Hình Vũ cũng thật thoải mái, được “nghĩa phụ” “trìu mến” như vậy, đau sủng cùng thỏa mãn, bất luận cái gì so ra đều kém hơn, hắn cũng biết thân thể đôi phương cơ hồ muốn bộc phát, hai người hưng phấn cọ xát lẫn nhau, của hắn vẫn còn nhỏ, “nghĩa phụ” thì lại thành thục, nhưng cả hai đều nóng rực không an phận, giống như gậy sắt bị nung đỏ, chính mình bị phỏng thì thấy đau.

Bản năng hoang dại bừng bừng phấn chấn, Hình Bất Quy nâng lên thân thể yếu nhược của Hình Vũ đang ma sát chính mình.

Hình Vũ nâng lên nửa người trên, tư thế ngồi trên đùi Hình Bất Quy, nhìn thứ đang sôi sục giống như cự long ngẩng đầu, long khẩu chỗ kia có bạch dịch chảy ra, hắn tự tay lấy bôi ở hậu đình bí huyệt của mình, dùng đầu ngón tay khuếch trương.

Hình Bất Quy cũng không còn có khả năng biết Hình Vũ đang ngồi thượng ở chân hắn đang làm cái gì, đôi mắt lạc thú say lờ đờ, chỉ biết là trên người người này lại phóng ra động tác mập mờ mà dâm mỹ, hai mắt nhắm nghiền đầy nước long lanh, lệ nhàn nhạt chảy xuống từ khóe mắt, khuôn mặt đỏ hồng mà đẹp như một bức tranh, chảy xuống khóe miệng sưng tấy.

Thực đẹp!Hắn nghĩ, trong ấn tượng, tựa hồ không có ý niệm đó với ai từng thân mật giao triền qua, hắn lúc trước đi thanh lâu tìm mấy cô nương kia cũng chỉ là phát tiết dục vọng, không có suy nghĩ gì đặc biết, trả tiền xong, kỳ thật chỉ là hương vị thỏa thuận, nhưng lúc này......

Hắn không biết hiện tại trong lòng đong đầy thứ suy nghĩ gì, hắn cũng không muốn tra cứu, chỉ biết thân thể mình đã không kiên nhẫn, hắn cần kẻ trên người hắn.

Chính nghĩ như vậy, Hình Vũ đã nâng mình lên, cầm lấy cự vật đang ngẩn cao đầu của Hình Bất Quy, gọn gàng đặt vào động khẩu, không chút do dự dùng chính mình nuốt khối lớn kia vào.

Đau nhức, Hình Vũ cắn răng thừa nhận, may mắn hắn uống rượu, chính rượu đã giảm xuống cảm quan của hắn thật nhiều, đối với đau đớn này chẳng có còn để ý, bất quá cái kia của Hình Bất Quy thực sự lớn mà còn thật cứng, nếu như không có khí lực cùng quyết tâm, thật đúng sẽ chẳng làm nổi.

Cho nên, thong thả, một tấc một tấc nhịp nhàng ra vào, cảm giác cái kia của Hình Bất Quy ma sát trong nội bích khó khăn mở ra, đích xác là đau nhức, nhưng chính hắn yêu thượng kẻ đã đem cho hắn nỗi đau, hơn nữa, từ vị trí này có thể thấy được trầm mê khoái ý của Hình Bất Quy biểu hiện ra, càng khích lệ hắn tiếp tục trừu động.

Đi xuống tận cùng, Hình Vũ rung động thở ra một hơi, chờ tiêu tán đi bên trong thân thể cái đau như dao cắt.

Hình Bất Quy cũng biết mình đã đi đến tận cùng, nội bích vừa nhiệt vừa ẩm ướt bao vây lấy hắn làm hắn sinh ra cảm giác thoải mái cực kì, hắn bắt đầu ngồi dậy, dùng sức đảo động, không nghe được tiếng kêu mong muốn, chỉ là đối thương thật tinh tế run rẩy, cũng không biết là vì động tác của hắn là vui vẻ hay thống khổ.

Không cách nào hỏi đối phương bởi vì phát không ra tiếng, cho nên không thể mượn tiếng nói để thể hiện xúc cảm, Hình Bất Quy theo bản năng của cơ thể bắt đầu dùng sức dao động, mỗi lần tiến vào, người nọ lại run lên, còn nắm chặt cánh tay hắn, để tránh bị đẩy ra.

Hình Bất Quy càng lúc càng hưng phấn, là thân nam nhân cường thế, hắn trời sinh bản năng cường đại, động như vậy để an ủi hắn thì không đủ để thỏa mãn hắn, vừa rồi đối phương vụng về không lưu loát, không đủ để đáp ứng nhu cầu của hắn.

Ba một tiếng quay trở ngược lại ôm lấy Hình Vũ, tư thế đụng chạm thân mật, trong một khắc đổi trên cao nhìn xuống, mà ngườ phía dưới chính là Hình Vũ.

A, hảo chóng mặt.Hình Vũ trong đầu duy nhất ý nghĩ.

Hình Bất Quy chuyển khách thành chủ, nhếch môi cười, nắm lên hai chân Hình Vũ tách rộng ra, càng bạo lộ triệt để, vừa vặn thuận tiện cho Hình Bất Quy phóng lên trừu động.

Hình Bất Quy đương nhiên không có say đến phân biết không rõ hắn là đang giao hoan với nam hay nữ, hắn dù chưa hưởng qua nam sắc, nhưng không thực sự chán ghét, giờ phút này cảm thấy Hình Vũ trong cơ thể bao bọc lấy hắn, so với nữ nhân càng thêm hứng thú, càng ma sát càng đem lại cảm giác thật nhiều, đối với Hình Bất Quy tương đương là một thể nghiệm lạ lẫm, hắn đã không thể chờ đợi được.

Quỳ gối trên giường dùng sức đảo nhập, nhập khắc sâu, địa phương mẫn cảm đều được quét tới, mang lại vui thích chưa từng có, Hình Bất Quy căn bản dừng không được nữa, mỗi lúc dùng sức một lớn, người bên dưới bị xuyên xỏ đến đổi sắc, bích huyệt cơ hồ không bắt được Hình Bất Quy, muốn thoát ly, Hình Bất Quy lại không cho hắn toại nguyện, lại bị hắn trảo trở về, nương theo trừu động tiếp tục xâm nhập.

Hình Vũ ngược lại không nghĩ tới, hoan ái có thể như vậy kích thích nồng nhiệt, thân thể như sóng triều vỗ trên biển, mỗi một ngọn sóng đánh tới đều đem hắn đẩy lên bờ, chìm trong thủy triều lên xuống, hắn vô năng tự chủ bản thân theo ý của mình, hoàn toàn như nước chảy bèo trôi, hoàn toàn nương theo Hình Bất Quy.

Hình Bất Quy không biết, hắn mấy năm nay im lìm, dáng vẻ hào sảng, kỳ thật không hợp bản tính của hắn, tâm đã hủy đi, nếu nói là rượu nhạt kia khơi gợi nỗi đau, Hình Vũ hiến thân chính là giam cầm hắn, làm hắn mở rộng cõi lòng, cho nên mới muốn tuyệt đối tận tình tại trên người đối phương trao thân.

Hình Vũ bị hành hạ ở địa phương kia, lại bị hung ác trêu ghẹo làm hắn chết lặng, lý trí mất đi, cùng Hình Bất Quy làm loại động tác này mà không cảm thấy thẹn, chưa bao giờ chân bị kéo ra như thế, còn bị mãnh liệt đâm chọc, miệng thở dốc vô pháp hô hấp. Nhiều lần hắn thậm chí cảm thấy trước mắt hóa một màu đen, thần trí đều mất đi, đến kẻ khởi xướng cũng không có phát giác, chỉ chú tâm nhịp nhàng kịch liệt dao động cùng Hình Vũ.

Nếu mãi mãi, vĩnh viễn cứ được yêu thương như thế, dao động như thế, say hay tỉnh hắn cũng không màng.

Giao thoa, cảm giác chính là thống khổ cùng hoan lạc, đáng thương rằng hắn cũng không biết là nên cười hay nên khóc, không nói được, chỉ có thể dùng tay bấm lấy thân thể Hình Bất Quy, không thể biểu hiện rõ cảm thụ, trên cơ thể Hình Bất Quy loang lổ huyết tinh, nhưng y chỉ đắm chìm trong hoan lạc thống khoái, hiện tại, thân thể nhỏ bé bên dưới y chính là tất cả thuộc về y, để mặc cho bản năng của mình dao động cùng thiếu niên, y cắn lên cổ hắn, mút xuống bả vai, chà đạp lên hai điểm hồng hồng trên ngực, làm cho đối phương không ngừng giãy giụa, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, đôi mắt cơ hồ thật giống quả hạch đào.

Có cái gì đó nong nóng dán lên đôi mắt sưng đỏ, Hình Bất Quy chính là đang hôn lên đôi mắt ấy, đôi mắt ấy luôn là thế, như hà hồ long lanh tràn lan, so với ngày thường còn tràn đầy hơn, cho nên hắn muốn hôn, không có ý thương xót, chỉ là động tác hoàn toàn vô thức.

Đôi mắt trong veo như lệ thủy bị khi dễ đến thảm, bất quá chủ nhân nó lại không cách nào phát ra được tiếng rên rỉ mê mị, chỉ có thể biểu hiện tình cảm tràn đầy qua đôi mắt kia, mịt mờ muốn tỏ rõ, Hình Vũ là đang cao hứng, hắn cao hứng là vì đêm nay có thể làm Hình Bất Quy chìm trong mê trầm, hắn yêu ái cơ thể đẫm mồ hôi đang ở trên hắn, cho dù sức nặng ép đến không thở nổi, vẫn rất tốt, còn có thể cảm nhận được đối phương, không quan tâm đến cái khác.

Hiện tại, quân và ngô là một.

(Đông Huyền: chính xác là “cha và ta là một”, nhưng mà ta thấy H cứ cha cha con con nghe rát xốn tai nhá ~ để “ngươi và ta” thì hơi quái quái, đổi thành “quân”, cơ mà “quân và ta” nghe còn điên hơn, nên phang luôn “quân và ngô” cũng tương đương “ta và ngươi” thôi, nhưng... ờ... nghe ngạo khí hơn......)

Hình Vũ hận là không thể trao cho đối phương tất cả, hắn muốn trở thành thứ nồng nhiệt nhất, đem trong lòng Hình Bất Quy mở rộng.

Hoan ái suốt cả đêm, rồi cũng chính vì say rượu nên cũng ngủ say, trên chiếc gường nho nhỏ hé lộ ra thân ảnh hai người, nếu không phải Hình Bất Quy luôn luôn ôm Hình Vũ, hắn nhất định đã rơi khỏi gường.

Hình Bất Quy khẽ mở mắt, trong lòng chấn động, hắn cùng “ tiểu nghĩa tử “ lõa thể ôm ấp nhau, da thịt Hình Vũ có dấu vết xanh tím, dịch thể trên người cũng đã khô, Hình Vũ xem ra còn thảm hại hơn, đôi mắt thâm thành một quầng đen, trên môi trầy xước ẩn ẩn huyết tinh, cùng trên đùi những vết bầm tím.

Không cần đoán cũng biết hai người đêm qua đã xảy ra chuyện gì, huống chi Hình Bất Quy cũng không say đến nỗi không còn đi tri giác, dưới mặt đất hai cái vò rượu lăn tròn, nhắc hắn nhớ tối hôm qua có uống thật nhiều, trong phòng tràn đầy hương rượu cùng hương vị đêm qua, tất cả đều rõ mồn một trước mắt, không xóa đi được.

Hắn rốt cuộc là làm sao vậy, rõ ràng bỏ mặc mình đi khi dễ hài tử này??? Không! Nói hài tử cũng không thích hợp, Hình Vũ xem mặc dù non nớt, tuổi cũng đã hai mươi, như vậy, là tiểu gia hỏa này cố ý hấp dẫn mình?

Coi như là đối phương cố ý hấp dẫn, Hình Bất Quy cũng không phải là người dễ dàng phóng túng như vậy, có thể hắn không lừa được chính mình, dây dưa chỉ là một bắt đầu, về sau, Hình Vũ bị hắn bá đạo chà đạp, hắn một lần lại một lần phát tiết dục vọng, giống như như dù thế nào cũng không đủ.

Chính là, đối phương là “con”, dù chỉ là nghĩ tử, hôm nay đã xảy ra cái tình hình nan kham này, hắn có chút bối rối.

Trong đầu hắn rối mù, không để ý Hình Vũ đã tỉnh, con mắt có khoảng sương mờ mờ che chắn, chìm trong mông lung, một lát sau mới đỏ bừng cả khuôn mặt, sự tình phát sinh đêm qua lại trôi nổi trong đầu.

Hắn nhìn thẳng vào mắt “nghĩa phụ”, lập tức lại rủ mi xuống, thật không tốt, nhẹ nhàng nhúc nhích xuống giường, lôi lấy quần áo mặt lên, lúc này cũng không dám liếc nhìn Hình Bất Quy, động tác cứng ngắc, biểu hiện tuyệt đối không tự nhiên.

Mặc quần áo xong, chậm rãi đi ra ngoài, dáng đi xiêu vẹo, lưng khom khom, giống như toàn thân cực kỳ đau nhức, cước bộ nặng nề, giống như đang bước xuống vực sâu, mỗi bước đi đều có chút muốn dừng lại, hít sâu thở mạnh, cẩn thận duy chuyển đến phía trước, so với nữ tử quấn chân còn muốn lả lướt vô lực hơn.

(Đông Huyền: làm mình nghĩ đến cảnh em thụ cố tình đi chậm để anh chạy ra an ủi =)))

Hình Bất Quy trên mặt cũng một mảng ửng đỏ, hồi tưởng tối hôm qua, chẳng lẽ thật sự là chính mình quá không biết tiết chế?

( Tàn: thì đấy....)

Không nhìn tới biểu tình của Hình Vũ, hắn mới không biết “nghĩa tử” nghĩ như thế nào. Nói hai người là say rượu loạn tính sao, mà nếu quả Hình Bất Quy hắn đối Hình Vũ không có ý nghĩa, Hình Vũ cho dù cố gắng dùng sắc dẫn dụ, cũng không có khả năng làm hắn mềm lòng.

Hoặc là, rượu thật là thứ đầu sỏ? Có thể hai người là phụ tử, thế nào cũng không hẳn là......

Hình Bất Quy lộn xộn tự hỏi, nghiêng mắt nhìn Hình Vũ đã trở lại, rõ ràng bước đi cũng không ổn, nhưng vẫn là cố gắng dẫn một thùng nước, đông tây dao động xuyên qua sân tiến về. Hình Bất Quy đối với hắn thương tiếc, lại khuân giúp hắn, xếp lại đệm chăn, phát giác chính mình như trước vẫn là trần truồng, đi ra ngoài chỉ sợ bị Tiết đại nương gặp được, tiến thoái lưỡng nan, mà Hình Vũ đã tiến vào phòng.

Hắn thở hồng hộc đem thùng nước đặt ở trước giường, vặn ướt khăn nâng về phía trước, bán ngửa đầu, rồi lại không dám nhìn thẳng nghĩa phụ thân thể không mảnh vải, đem con ngươi như thu thủy tà tà phiêu hướng một bên.

Phụ thân, ta giúp ngươi lau người.

Hình Bất Quy cũng không biết nên nói với hắn cái gì, tiếp nhận khăn, ấp úng nói: “Ta...... Ta tự mình lau cũng được rồi.”

Hình Vũ thoáng dừng, cúi đầu, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Hình Bất Quy rất nhanh lau sạch thân thể, mặc xong quần áo, cùng Hình Vũ bất đồng, hắn tỉnh rượu lại nhanh, tinh thần bao trùm trên thân thể là sảng khoái, nhưng trong lòng vẫn như trước, tối hôm qua tại tiệc rượu nghe được tin tức làm hắn bực mình, cùng nghĩa tử một đêm phong lưu càng làm cho hắn có thêm khó xử mới, từ hôm nay trở đi, hắn như thế nào có thể cùng Hình Vũ ở chung một chỗ.

Trời thu lành lạnh, tâm tình của hắn cũng cùng trời thu đồng dạng buồn bực, hắn không thể cách nào làm sáng tỏ dòng suy nghĩ của mình, dứt khoát đi ra ngoài, đi qua đình viện, xa xa thấy giếng nước cạnh sân, Hình Vũ múc nước, xốc lên áo lau rửa thân thể, thấy được Hình Bất Quy, vòng vo mặt tránh đi đi, trong mắt hiện lên một vòng hàn hàn ảm đạm.

Cái nhìn kia làm cho Hình Bất Quy có chút chột dạ, thực sự không biết nên làm sao bây giờ.

Đi ra sân, chuyển hướng đến đầu đường, trên đường rộn ràng, cùng thường ngày không có gì bất đồng.

Từ nhỏ sinh ra và lớn lên trên đất Thục, cực khổ đến phương trời này, tới bây giờ đã bao nhiêu năm? Từng ngày từng ngày trải qua thật bình thản, chỉ có công việc thì gặp ít mạo hiểm, đối mặt đạo tặc ngang ngược hắn cũng thoải mái giải quyết, vũ lực cường giả tự có thể khống chế toàn cục diện, chính là tâm hắn như cũ không cách nào thoải mái đối mặt với một nam tử từng trao đổi thân mật, nam tử này thậm chí chính là nghĩa tử của mình, trong lòng loạn kích khủng hoảng.

Hình Vũ như nữ tử, hoặc là, chính là thê tử của chính mình, lúc nhận thức Hình Vũ, cũng là miệng nói mà thôi, Hình Vũ là nam nhân chính cống, nhưng cũng không cách nào cho hắn cái danh phận, như thế thời gian sau này sẽ vượt qua ra sao?

Thế đạo mỏng manh, quan lại nhà giàu thường nuôi dưỡng nam tử mỹ mạo trong cung phủ làm luyến đồng để phát tiết, nếu là người bình thường cùng nam tử tương giao quá thân mật, ngược lại sẽ bị người khác chỉ trỏ, nhân loại đáng sợ, lúc dù còn thiếu niên hắn cũng không có cách chống đỡ sát thương từ miệng thiên hạ, Hình Vũ nhỏ yếu như thế, như thế nào có thể vượt qua được?

(Đông Huyền: này, rốt cuộc là anh đang lo em khó sống, hay tính toán về sau vậy???)

Hình Bất Quy trong đầu nổi lên ý niệm, hắn không biết nếu trở về gặp lại Hình Vũ, nên nói như thế nào, lại nên làm như thế nào.

Cứ suy nghĩ như vậy, cơ hồ đi qua hơn phân nửa tòa thành, qua An Khang lâu thì thấy trước lầu náo nhiệt, cỗ kiệu tại trước lầu chờ, có nữ tử bị tú bà dắt đi đến kiệu, hắn nhận ra đó là Thái Bình cô nương.

Chung quanh đều là người xem náo nhiệt, hắn nghe được người vây xem xì xào bàn tán, Thái Bình cô nương hôm nay được phú gia ở thành bắc nạp làm tiểu thiếp, từ nay về sau sẽ có ngày tháng tốt lành, Hình Bất Quy có chút buồn vô cớ, hướng một con đường khác đi, đột nhiên minh bạch, tối hôm qua Hình Vũ vì sao không muốn cho hắn xuất môn, thậm chí dùng bản thân đến khác thường để an ủi.

“Vũ nhi......”

Hình Bất Quy chẳng biết tại sao lại nhẹ nhàng hô lên danh tự của y, chỉ là cảm thấy đáy lòng ê ẩm.

Không tự giác lại đi qua cái sân quen thuộc, nơi hắn đã sinh sống, trong đó bốn năm có Hình Vũ sống chung, dĩ vãng không tự hỏi nhiều cái gì, có thể trải qua đêm qua, hình ảnh Hình Vũ trong lòng hắn bỗng nhiên minh bạch.

Trong ấn tượng, Hình Vũ luôn cười, tuy chưa từng nghe qua tiếng cười của hắn, tinh quang trong mắt không chút nào che đậy vui sướng trong lòng, đôi mắt rạng rỡ long lanh, chính là phát ra từ những điều vui sường trong tâm.

Tinh quang như vậy trao cho hắn. Từ trước hắn cho rằng Hình Vũ bất quá chỉ là kính yêu mình, hiện tại hắn đã loáng thoáng biết rõ, đây không phải là đơn thuần là kính yêu, mà là luyến mộ.

Luyến mộ. Hai chữ này lướt qua đáy lòng, gợi lên một ít thâm trầm, làm tâm nháy mắt phát run một chút, lắc đầu qua lại, liều mạng tống đi nhiệt khí hướng tứ chi mà đi, toàn thân hắn đều bốc hỏa, kể cả mặt lẫn cổ.

Tự nhiên như vậy dừng bước.

Vài bước có thể quay lại ngõ môn quen thuộc, hắn lại lùi bước, đem nhiệt trong cơ thể tán đi, trên mặt còn có chút khủng hoảng, cho dù biết rằng là tâm ý của y, Hình Bất Quy lại không hiểu nên thế nào để đối mặt.

(Đông Huyền: Tôi xin! Đừng ảo tưởng thế chứ? Lỡ em chỉ muốn tốt cho Thái Bình thì sao? Anh đúng là bị bội thực fristy rồi *hừ nhạt*)

Trong ngõ nhỏ nếu là lúc đó lao ra một lão hổ, hắn sẽ có dũng khí tay không giết ngay, hoặc dù coi như là trốn tránh lệ quỷ ngàn năm, hắn cũng có thể cùng lão quỷ thần khắp nơi chống đối, chính là, Hình Vũ không giống.

Hoặc là Hình Bất Quy hắn cũng không có thờ ơ như vậy?

Như thạch thủy vạn năm, Hình Vũ luôn luôn yên lặng đi theo hắn đối với hắn ôn nhu, có phải là đã từng giọt từng giọt xuyên thấu đến cõi lòng của hắn? Thậm chí so với tâm tư luyến mộ nữ tử kia, cái này chính là càng sâu sắc?

Cứ như vậy đứng ở cửa ngõ ngây ngốc nghĩ, bất chợt nghe tiềng tỳ bà cất lên, kì lạ hơn là hắn có thể phân biệt tiếng tỳ bà của Hình Vũ, không phải của Tiết đại nương, mang theo bất đắt dĩ, trong lòng Hình Vũ tồn tại chút ẩn tình ưu tư.

Đêm qua, dây cung bị đứt đã được thay mới, như vậy, như vậy muốn nói còn có ưu tư, là bởi chính mình? Hình Bất Quy choáng váng.

Tiếng bước chân nho nhỏ từ phía sau truyền tới, Tiết đại nương đã năm mươi năm tuổi đi, nhưng dáng đi duy trì ưu nhã phong tư của thiếu nữ, nàng ngừng trước mặt Hình Bất Quy.

“Hình tiên sinh.” nàng kêu, mở miệng rồi lại khép lại, muốn nói lại thôi.

Hình Bất Quy đang trong trạng thái ngây ngốc cũng phục hồi, tiếng tỳ bà không dứt, Tiết đại nương thì đang ở đây, càng chửng tỏ người tấu nhạc là ai.

“Ta dạy đàn trở về, phát hiện Vũ nhi tâm tình không tốt lắm, vẫn đứng tại cửa viện chờ ngươi, gió lạnh, muốn hắn trở về phòng trong chờ hắn lại không chịu, nhìn hắn có tâm sự, giống như sợ ngươi không bao giờ trở lại......” Tiết đại nương lại thêm vào chút khuyên can: “... Hắn gần đây chiếu cố ngươi luôn nhiều hơn, nếu là chọc giận ngươi sinh khí, đừng cùng hắn so đo, hài tử đơn thuần như vậy, trên đời tìm không thấy a......”

Tâm Hình Bất Quy siết chặt lại, lúc này mới phát hiện phong hàn ban đêm thật lạnh, Tiết đại nương bên cạnh cũng mặt áo bông thật dày, Hình Vũ thân thể yếu nhược như vậy, quần áo cũng không tính là dày, như thế chẳng phải rất dễ cảm lạnh hay sao? Nghĩ vậy hắn lo lắng, vội vã đi vào con đường nhỏ của tiểu viện.

Tiếng tỳ bà giờ phút này phát ra rối rắm, Hình Vũ ngồi một mình ở gốc cây táo, nhíu mày, âm thanh phá không gian mà phát ra, tiếng đàn vô cùng trong trẻo, nghe thấy tiếng bước chân nghĩa phụ tiến vào khoảng sân nhỏ, liền vui mừng trong mắt đều lộ ra hướng cả về phía Hình Bất Quy...

Quả nhiên, tâm tư đứa nhỏ này giấu không được, đôi mắt hắn chính là con người hắn.

Vui mừng của Hình Vũ không biểu lộ bao lâu, rất nhanh đã thu liễm rồi đứng dậy, hắn nâng tỳ bà đứng lên, chỉ chỉ phòng bếp, ý là muốn đi lấy bữa tối, hành động thái độ giống nhau đều là bình thường, là một hài tử hiếu thuận nghe lời.

Hình Bất Quy gật đầu, cũng không nói gì, hướng đi về phòng, bên trong đã thu dọn sạch sẽ, vò rượu cũng sạch, trên bàn bày sẵn ấm trà, chăn nệm dính đầy mồ hôi cũng được đưa ra bên ngoài giặt sạch, trên gường đã được thay một bộ khác, gian phong vẫn sạch sẽ như thường, duy nhất không đổi chính là mùi hương phản phất nhàn nhạt tư vị.

Hình Bất Quy ngồi trước bàn, nghe hương khí nhàn nhạt, cùng Hình Vũ sống chung mấy năm nay, mùi hương khiến hắn choáng váng này đã tựa như trở thành một bộ phận bên trong của cơ thể hắn, nếu cứ một ngày không cảm nhận được lại thấy trong lòng thấy khó chịu, tựa hồ như bên người thiếu thốn thứ gì đó.

Nguyên lai sớm muộn gì Hình Vũ cũng khắc sâu trong tâm khảm hắn, mà ngay cả hắn cũng không phát giác.

Rất nhanh, Hình Vũ bưng cái khay bánh bao hấp chín đến, rồi một mực cúi đầu không nói, khinh thủ khinh cước đem gì đó mang lên bàn, chờ nghĩa phụ động đũa, hắn mới cầm bánh bao ăn, trong phòng không một tiếng động, có chăng chính là tiếng Hình Bất Quy động đũa hoặc nhai thức ăn, đũa va vào chén tạo thành tiếng vang vang.

(Đông Huyền: Còn tiếng em nhai?)

Hình Bất Quy cầm bánh bao, lại nhớ lại lúc như thế nào mà đã cùng Hình Vũ gặp nhau, nếu nói là vài cái bánh bao có thể thay đổi một kẻ cố chấp, có phải là quá may mắn?

Như vậy tưởng tượng, bánh bao giống như là được quết mật, ngọt ngào khó cưỡng lại.

Hai người như cũ không động dùng đến hết một bữa cơm, Hình Vũ nhanh chóng dọn bát đũa đi rửa. Bầu trời đã tối đen, trong phòng hôn ám điểm ánh sáng nhạt nhòa của chiếc đèn, thế nhưng Hình Vũ lại ngồi dưới gốc cây ở ngoài, tạo nên thanh âm tì bà vang lên, đối diện chính là Tiết đại nương một mực tránh ở phía Tây phòng, biết rõ phụ tử kia có chút không thuận lợi, thông minh liền hiểu được không nên chen vào “chuyện gia đình”, trong nội viện gió thanh mát.

Hình Bất Quy ngồi một mình trong phòng nghiên tai lắng nghe, cũng thấy được người tấu khúc đè nén nỗi lòng, dè dặt biểu hiện tâm tư thản nhiên, không lộ ra quá nhiều tâm tình.

Về sau, hắn càng nghe càng buồn phiền, dứt khoát sải bước ra khỏi cửa phòng, nói to: “Vũ nhi, trời lạnh, hôm nay nên đi ngủ sớm một chút.”

Cái này thực là đem Hình Vũ rống dọa làm hắn sợ hãi, đứng dậy, nghe tiếng gọi nghĩa phụ không kiên nhẫn, tựa hồ là sinh khí, hại hắn càng thêm lo sợ, nhưng lại không dám không nghe lời, đành phải cúi đầu đứng dậy, đi theo Hình Bất Quy vào phòng.

Hình Bất Quy khóa cửa phòng, lên giường trước, Hình Vũ dựa theo thói quen từ lâu, dập tắt đèn, chui vào trong chăn bông trên gường gạch bên góc nhỏ trong phòng, đưa lưng về phía Hình Bất Quy, chú ý không phát ra tí xíu thanh âm, tựa hồ rất sợ lay động đến Hình Bất Quy.

“Vũ nhi, ngươi làm cái gì?” Hình Bất Quy lúc này mới hỏi.

(Đông Huyền: hỏi đần, ai vừa kêu em ngủ?)

(Tàn *nhún vai*)

Hình Vũ run lên, hắn đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo nghĩa phụ đi ngủ a.

Hình Bất Quy xốc lên đệm chăn của mình, thấp giọng nói:“Tới đây.”

Thanh âm trầm thấp, ngữ hàm chính là ý vị thân mật, Hình Vũ mặt ửng đỏ, trái tim đập chậm một nhịp, đẩy ra chăn của mình, trong phòng tối, hắn cẩn cẩn dực dực hướng “nghĩa phụ” đi đến, mò tới trước giường rồi lại không dám động.

“ Lên đây.” Hình Bất Quy khẽ nói.

Hình Vũ đã xác định nghĩa phụ không phải hay nói giỡn, tuy nhiên cảm thấy quái, vẫn là ngoan ngoãn thuận theo, hai tay hai chân bò lên giường, cố ý không đi đụng phải đối phương, sau đó nằm xuống, nằm xong sau nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.

“...Từ nay về sau, người và ta cùng một chỗ ngủ.” Hình Bất Quy bên trên hắn nói.

Hình Vũ lập tức mở mắt ra, vốn mắt đã thích ứng được bóng đêm, thấy được bờ ngực rắn chắc, đối phương là đang cúi đầu xem xét hắn, ánh mắt kia kiên định thẳng thắn, ngược lại làm cho Hình Vũ quẫn bách.

Cha, ngươi đừng nhìn ta như vậy được không?

Bàn tay to thô ráp sờ lên mặt Hình Vũ, hại hắn cứng ngắt muốn đứng dậy, chỉ nghe Hình Bất Quy hỏi: “Tối hôm qua ta hơi thô lỗ, thân thể ngươi còn đau nhức?”

( Tàn: cái gì mà không ít, rõ ràng là anh XXOO$#$@#$ người ta ra cái dạng thế kia.....@#@$#@$...,)

Động tác của Hình Bất Quy đêm qua há có thể dùng hai chữ “thô lỗ” để hình dung? (Phải nói là đại đại thô lỗ) Bất quá hắn vừa hỏi như vậy, khuôn mặt trong lòng bàn tay lại nóng lên vài phần, Hình Vũ bối rối mãnh liệt lắc đầu....

Không, không có đau đớn......

( Tàn: em ơi là em)

Đệm chăn đột nhiên được kéo lên, phủ cả hai người, thân thể hình Bất Quy tiến sát đên, bàn tay nóng bỏng gấp trăm lần thăm dò phía bên trong quần áo của Hình Vũ, vuốt ve thân thể mềm nhẵn.

“Ta biết rõ thân thể ngươi còn mệt mỏi, kiên nhẫn một chút, hôm nay ta sẽ nhẹ chút ít.” Hình Bất Quy bên tai Hình Vũ thì thầm.

(Đông Huyền: *nghẹn* vô sỉ! Đã biết người ta đau còn..................... rủa ngươi mất hết răng đi!)

Hình Vũ còn chưa có tỏ ý tứ trong lời nói Hình Bất Quy, thì quần áo đã bị thoát ra ném xuống dưới gường, đón lấy chính là cực lạc hoan ái trong màn đêm, không cuồng loạn như đêm qua, lại nhiều hơn vài phần lưu luyến triền miên.

( Tàn: chậc, chít ta nữa rồi, khăn khăn...a)

(Đông Huyền: *nhấp trà* chậc chậc)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.