Thiên Đường Kinh Khủng

Chương 124: Chương 124: Vấn Đáp Tử Vong ( 7 )




“Ngươi có quên thì ta cũng sẽ không quên.” Phong Bất Giác lười biếng nằm ở trên ghế trả lời.

“Ồ ồ ồ... Như vậy...” Vưu tiên sinh phát ra tiếng vỗ tay, bàn điều khiển trước mặt Phong Bất Giác cùng ghế ngồi của hắn vậy mà tại lúc này di động về phía trước, hai thứ đồ này vốn đều gắn liền với sàn nhà, nhưng ở trong quá trình di động, sàn nhà ô vuông đen trắng đan xen biến mất giống như hình chiếu hư cấu, lại xuất hiện một lần nữa, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

“Vòng thứ hai là... Lựa chọn câu hỏi.” Vưu tiên sinh nói ra, “Quy tắc của vòng này là, từng tuyển thủ lần lượt trả lời các câu hỏi, mỗi người nhiều nhất có thể trả lời bảy câu hỏi, ít nhất cũng phải trả lời một câu hỏi.” Hắn lại một lần nữa lấy một chồng thẻ câu hỏi từ trong túi ra, đồ án mặt sau cùng vòng thứ nhất không có gì khác nhau: “Sau khi ta đọc xong câu hỏi, tuyển thủ có thể thông qua các nút trên bàn điều khiển để lựa chọn đáp án, một khi đã ấn xuống thì không thể đổi đáp án.”

Phong Bất Giác nói: “Có phải chỉ cần trả lời sai một câu liền không thể tiếp tục trả lời hay không?”

“Không sai, mà ưu thế thần bí ngươi đạt được ở vòng thứ nhất chính là...” Vưu tiên sinh lại dừng lại ở thời khắc mấu chốt, hiện trường vang lên tiếng trống dồn dập, phảng phất là ánh sáng lúc phối nhạc trong gánh xiếc thú. “Ngươi có thể ở trong vòng thứ hai, tùy thời lựa chọn trực tiếp nhảy qua một câu hỏi đồng thời được cộng thêm điểm.”

“Trong vòng này vẫn là người chơi có điểm thấp nhất tiến vào trường giác đấu sao?” Phong Bất Giác lại hỏi.

“Ha ha... Vòng thứ hai...” Vưu tiên sinh cười bi thảm: “Tuyển thủ có điểm cao nhất trong vòng này có thể tùy ý chỉ định một người tiến vào trường giác đấu.”

“Thì ra là thế.” Phong Bất Giác nói. “Ta hiểu rồi, bắt đầu đi.”

“OK, xin nghe câu hỏi thứ nhất...” Vưu tiên sinh cầm thẻ câu hỏi đọc: “Điểm của câu hỏi này... là 10 điểm.

Xin hỏi... ngày sinh của Einstein là... 

A. Ngày 13 tháng 3

B. Ngày 14 tháng 3

C. Ngày 15 tháng 3

D. Ngày 13 tháng 4”

Sau khi hỏi xong, hắn đem mặt chuyển hướng màn ảnh: “Chúng ta cũng biết, vòng thứ hai là một vòng phi thường mấu chốt, tuyển thủ nếu có thể trả lời được toàn bộ bảy câu hỏi sẽ vô cùng có khả năng nhận được được ưu thế cực lớn...”

Phong Bất Giác mặt không thay đổi trầm mặc vài giây. Lập tức liền cắt đứt Vưu tiên sinh: “Ta muốn nhảy qua câu hỏi này đồng thời cộng thêm điểm.”

Trên khán đài một mảnh xôn xao.

Vưu tiên sinh cười nói: “Thật vậy chăng? Tuyển thủ số 1, ngươi định sử dụng cơ hội này ở ngay câu hỏi thứ nhất sao? Phải biết rằng các câu hỏi phía sau càng ngày càng khó ah.”

“Đúng.” Phong Bất Giác thập phần tỉnh táo mà trả lời.

“Ha ha... Thêm điểm!” Vưu tiên sinh đốt thẻ câu hỏi trên tay, Trước bàn điều khiển của Phong Bất Giác, màn hình hiển thị điểm biến thành 60 điểm.

“Tuyển thủ số 1, xin hỏi tại sao ngươi lại phải quyết đoán dùng ưu thế này?” Vưu tiên sinh nói: “Các tuyển thủ thám gia chương trình trước đây đều sẽ cố gắng đem cơ hội này lưu lại dùng cho các câu hỏi phía sau đấy.””Bởi vì câu hỏi này ta không biết a.” Phong Bất Giác trả lời.

“Vì sao không thử đoán một chút? Bất quá chỉ là câu hỏi 10 điểm thôi a....” Vưu tiên sinh hỏi.

Phong Bất Giác trả lời: “Vấn đề toán học rất đơn giản. Giả thiết những câu hỏi này ta đều không biết đáp án, nếu như ở câu hỏi thứ nhất ta liền đoán mò. Đoán đúng là 60 điểm, đoán sai là 40 điểm. Mà bây giờ, đoán đúng có 80 điểm, đoán sai... Cũng giống với kết quả khi trả lời sai ở câu hỏi thứ nhất, 40 điểm.

Đồng dạng đều là xác suất 25%, mạo hiểm giống nhau, khả năng sinh ra tiền lời lại rất cao, cho nên ta đương nhiên sẽ đem cơ hội lần này dùng xong, bảo đảm tiến vào câu hỏi thứ hai lại nói tiếp.” Hắn dừng lại một chút: “Huống chi... Vạn nhất đề thứ hai ta biết đáp án, vậy thì không cần đoán a.”

Vưu tiên sinh bị lời nói của hắn làm cho sững sờ. Trên khán đài trầm mặc vài giây, bộc phát ra tiếng vỗ tay cùng hoan hô.

“Hô... Ha ha, tuyển thủ số 1 ngay cả khi không biết đáp án câu hỏi đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh a....” Vưu tiên sinh cười nói.

Trên khán đài lại truyền tới một tràng cười.

“Cái này gọi là hợp lý vận dụng quy tắc, tiếp tục a.” Hai tay Phong Bất Giác gối ở sau ót, tỏ ra rất nhẹ nhàng.

“Được rồi, tuyển thủ số 1, bắt đầu từ câu hỏi thứ 2, ngươi có thể lựa chọn đáp hoặc không đáp...” Vưu tiên sinh đẩy kính râm tròn nhỏ trên sống mũi lên: “Điểm của câu hỏi thứ hai là 20 điểm, trả lời đúng được cộng thêm 20 điểm, trả lời sai, tất nhiên sẽ bị trừ đi 20 điểm.” Hắn nhìn Phong Bất Giác: “Căn cứ lý luận vừa rồi của ngươi. Cho dù là đoán, ngươi cũng sẽ thử a?”

“Đó là đương nhiên.” Phong Bất Giác trả lời.

“Xin nghe đề!” Vưu tiên sinh nhìn tập đề nói: “Ngày 30 tháng 4 năm 1943, một âm mưu nổi tiếng trong lịch sử bắt đầu mở màn, cũng chính là 'Kế hoạch Mincemeat'.

Xin hỏi, cỗ thi thể bị ngụy trang thành thiếu tá hải quân hoàng gia, tên thật của hắn là...

A. William Martin

B. Samuel Jackson

C. Glyndwr Michael

D. Charlie Sheen.”

Phong Bất Giác không chút do dự ấn vào nút C.

Vưu tiên sinh nói: “Tuyển thủ số 1, đáp án một khi ấn xuống không thể sửa lại ah.”

“A... ta biết rõ.” Phong Bất Giác trả lời.

Hiện trường lại vang lên phối nhạc làm cho người ta khẩn trương, Vưu tiên sinh thì thần sắc ngưng trọng nhìn màn ảnh: “Đáp án chính xác là...”

“Ngươi cứ táo bón làm gì a... B với D đều là tên diễn viên, có thể trực tiếp loại bỏ, mà William Martin không phải là tên giả của thân phận thiếu tá trong kế hoạch Mincemeat sao? Cho dù không biết người không biết đến kế hoạch Mincêmat, giữa A cùng C suy nghĩ một chút cũng sẽ chọn cái tên tương đối giống tên thật nha...” Phong Bất Giác nói.

“Tuyển thủ số 1.” Vưu tiên sinh khó chịu mà quay mặt lại: “Hay là ngươi tới chủ trì a?”

“Tốt, chúng ta đổi vị trí, ta cam đoan đưa ngươi vào trường giác đấu.” Phong Bất Giác trả lời.”Hả? Cái này cũng thú vị, nếu Vưu tiên sinh vào trường giác đấu... liền sẽ chọn một trong ba người chúng ta làm kẻ hành hình a.” Pestilence ngồi ở trên hàng ghế khách quý lộ ra nụ cười tràn đầy thú vị.

Superbia tán thành nói: “Ý kiến hay.”

“Căn bản là muốn cho ta chết a... Uy!” Vưu tiên sinh nói: “Đừng đổi chủ đề, ta đang tuyên bố đáp án đấy!”

“Là C nha.” Khán giả bộ dạng đã nhìn thấu kịch bản nói.

“Được rồi... Nếu như mọi người đều biết rồi.” Vưu tiên sinh lấy lại tinh thần: “Đáp án chính xác! Thêm 20 điểm!” Màn hình hiển thị điểm trên bàn điều khiển của Phong Bất Giác lập tức biến thành 80 điểm.

“Ân... Xem ra câu hỏi này hoàn toàn không có độ khó đối với tuyển thủ số 1.” Vưu tiên sinh giơ tay lên, đốt đi thẻ câu hỏi, “Bất quá câu hỏi tiếp theo... giá trị 40 điểm.” Hắn cố ý dừng lại vài giây, màn ảnh cũng đã chuyển về phía Phong Bất Giác, nhưng Giác Ca không hề có phản ứng gì đặc biệt.

“Hiện tại ngươi có hối hận đã sử dụng ưu thế kia không, tuyển thủ số 1?” Vưu tiên sinh hợp thời hỏi.

“Nói như vậy... Mỗi câu hỏi tiếp theo điểm đều tăng gấp bội sao?” Phong Bất Giác bỏ qua Vưu mập, phối hợp nói.

“Ồ ồ ồ... Ai biết được?” Vưu tiên sinh cũng cho hắn một cái liếc mắt đại khái.

“Hừ. . .” Phong Bất Giác cười lạnh, trả lời vấn đề trước đó của đối phương: “Cảm thấy hối hận, liền không làm, làm, liền không hối hận.”

Vưu tiên sinh huýt sáo, nhà quay phim lập tức dùng kỹ thuật chia đôi màn ảnh đồng thời đặc tả riêng hắn cùng Phong Bất Giác: “Như vậy... Tuyển thủ số 1, câu hỏi thứ ba này, ngươi có muốn trả lời hay không?”

“Trả lời.” Phong Bất Giác nói ra.

“Xin nghe đề!” Vưu tiên sinh nhìn xem tập đề nói: “Trong các chiêu thức phía dưới, cái nào không phải chiêu thức của Khí Thiên Đế... (Hckt:1 nhân vật trong Phích Lịch)

A. Thần Chi Diễm

B. Thần Chi Quang; C. Thần Chi Thủ

D. Thần Chi Tài.”

Vấn đề này có tính mê hoặc nhất định, phần lớn chiêu thức của Khí Thiên Đế đều bắt đầu bằng “Thần Chi”, trong lúc nhất thời Phong Bất Giác cũng không thể nói ra đáp án, cần tiến hành tìm tòi ở trong lầu các ký ức của hắn một phen.

“Tuyển thủ không nên gấp gáp, vòng thứ hai không có quy định thời gian hạn chế, nhưng nói như vậy, nếu như qua 3 - 5 phút ngươi vẫn không nghĩ ra được, ta sẽ đếm ngược 10 giây để ngươi tùy tiện chọn một đáp án.” Vưu tiên sinh nói xong lời này, lại đem mặt chuyển về phía chính giữa sân khấu: “Không bằng chúng ta thừa dịp tuyển thủ số 1 đang suy nghĩ, mời các tuyển thủ khác dự đoán một chút về biểu hiện tuyển thủ số 1 trong vòng này. Đương nhiên, nếu như chư vị biết rõ đáp án, đừng nên thử nhắc đáp án cho hắn, nếu không hắn sẽ trực tiếp bị trừ điểm.” Hắn chuyển hướng Tiểu Thán: “Tuyển thủ số 2, ngươi cảm thấy tuyển thủ số 1 có thể trả lời được bao nhiêu câu hỏi.”

Tiểu Thán đang cúi đầu yên lặng nhìn chăm chú lên tay trái của mình. Trước mắt mà nói, tay của hắn vẫn chưa xuất hiện biến hóa gì rõ ràng, bị Vưu tiên sinh hỏi đến, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không biết, bất quá ta rất có lòng tin đối với Giác Ca, hắn có thể trả lời được hết a.”

“Tuyển thủ số 2, số 1 hiện tại điểm vượt lên đầu, nếu hắn có thể trả lời đúng toàn bộ mà nói... người chơi cao điểm nhất vòng thứ hai liền sớm định ra, vạn nhất hắn tuyển ngươi đi trường giác đấu thì sao?” Vưu tiên sinh ném ra một vấn đề dường như khó trả lời.

“Cáp?” Tiểu Thán ngẩng đầu lên, nhìn Vưu tiên sinh: “Vậy thì đi a, nếu Giác Ca chọn ta đi thì có nghĩa là làm như vậy tương đối hợp lý a.”

“Ha ha... Xem ra tuyển thủ số 2 thập phần tín nhiệm mưu trí của số 1 a.” Vưu tiên sinh bình luận nói, lập tức chuyển tới Tự Vũ bên kia, “Như vậy... Xin hỏi số 3...”

“Pass.” Tự Vũ lại không để cho Vưu tiên sinh nói hết lời, trực tiếp dùng loại phương thức “Mặc kệ ngươi” tiến hành đáp lại.

“Ách...” Vưu mập cười xấu hổ, chuyển hướng về phía Bi Linh bên kia: “Cái kia... Tuyển thủ số 4 ngươi có gì muốn nói không?”

“Đoàn trưởng, nếu ngươi thật sự có thể trả lời đúng hết mà nói... liền chọn Tiểu Thán vào trường giác đấu a.” Lời nói là nói với Phong Bất Giác, nhưng Bi Linh lại hướng về phía Tiểu Thán quăng đi một nụ cười đầy ác ý.

“Ta đến cùng đã làm gì a?” Tiểu Thán vẻ mặt vô tội.

“Đã mất đi tay trái, lại không có duyên với gái mà nói... đời này cũng chỉ có thể sống dựa vào tay phải a...” Phong Bất Giác lúc này rõ ràng dùng một loại giọng điệu hữu khí vô lực châm biếm một phát, nhìn thần thái thong dong kia của hắn, đoán chừng là đã có đáp án.

Hai mắt Vưu mập sáng ngời, nói: “A, tuyển thủ sô 1, những lời này của ngươi thật thú vị nha, sau này ta có thể trích dẫn không?”

“Tùy ngươi...” Phong Bất Giác nói, “Ta đã chọn xong rồi, đáp án D.”

Vưu tiên sinh xoay người nhìn về phía đáp án hiển thị trên màn hình bàn điều khiển số 1, nút Phong Bất Giác ấn xuống chính là D.

“Ok, đáp án của tuyển thủ số 1 là D, Thần Chi Tài...” Vưu tiên sinh lại bắt đầu sử dụng thủ đoạn hắn thường dùng, không nói hết cả câu, mỗi lần tại chỗ mấu chốt, có thể ngừng bao lâu liền ngừng bấy lâu, “Đáp án này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.