Thiên Đường Kinh Hãi

Chương 162: Chương 162: Nhân vật chính tấn công (13)




Edt: Hoconkut3

Chiến thuật này, nếu chỉ dùng một chữ để tả thì đó chính là tiện.

Nhưng không thể không nói một đòn này của Phong Bất Giác thật đúng là không sơ hở tý nào.

Copernicus cùng Galileo qua ba giây liền lĩnh ngộ kế hoạch của Phong Bất Giác, hai người bọn họ có thể nói là không mưu mà hợp, cơ hồ đồng thời bắt đầu triệt thoái về phía sau, đồng thời hướng về phía ba người Trật Tự hô: ”Ai không có hào quang theo lui lại!”

Dũng giả vô địch cùng Diệp Chỉ vẫn còn do dự, bọn hắn đều đem ánh mắt hướng về phía Mộng Kinh Thiện, với tư cách tiểu đội trưởng ba người Trật Tự này, hắn có trách nhiệm tại loại thời khắc này đưa ra quyết định.

“Các ngươi theo hai vị GM rút lui xa một chút.” Thái độ Mộng Kinh Thiện vẫn tương đối tỉnh táo: ”Ta cùng Phong huynh lưu lại.” Thấy đồng đội há miệng muốn nói, hắn lập tức lại bổ sung nói: ”Không cần nhiều lời, dù cho ta có chết thì cũng sẽ không khiến cho quầng sáng của Phong huynh biến mất, không ảnh hưởng đại cục.”

Từ mấy câu nói đó, K3 cách đó hơn mười m như đã đã nhận ra điều gì, hắn cũng không định cho đối phương tiếp tục trao đổi, dưới chân đạp mạnh liền giết tới.

Dù hiện đang ở thế giới trấn Anh Quả, thực lực K3 cùng so với ở vương quốc Tử Linh không thể đánh đồng, nhưng hắn giờ phút này tốc độ cùng lực lượng thể hiện ra như cũ vẫn phi thường kinh người, so với thân pháp hai gã GM dễ dàng làm ra kia chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là lại có người bằng sức bản thân đem hắn ngăn cản.

Mộng Kinh Thiện, cái vị hút thuốc uống rượu uốn tóc mà tiêu hết tiền của trò chơi, khiến cho bản thân ngoại trừ áo choàng quy định của xã đoàn thì chỉ có trang phục tân thủ mặc định phục để mặc. Trong nháy mắt lúc đó, trong mắt hắn lại hiện lên một tia lạnh như băng khiến cho người ta hít thở không thông.

Thân hình vừa động, khoái kiếm run lên. Cổ tay ra xảo kình, nghiêng người đánh một kiếm.

Một đòn này của Mộng Kinh Thiện mhìn như vội vàng, kì thực là rất cẩn thận. Hắn nếu không ngăn trở K3 tiến lên, hơn nữa dùng một góc độ xảo trá phát động một lần trảm kích làm cho đối phương khó có thể lảng tránh, bức bách cánh tay chủ công của K3 kia phải không thể không giơ lên đón đỡ mũi kiếm.

Từ góc độ chiến đấu mà nói, ở khoản thời gian phản ứng cực hạn, người chơi có khả năng hoàn thành động tác có độ chi tiết, tỉ mĩtđặc biệt độ chính xác, xảo diệu đến chính là tương đương chênh lệch tiêu chuẩn giữa cao thủ chân chính cùng người bình thường.

Đương nhiên, đây chỉ là chênh lệch giữa cao thủ cùng người bình thường mà không phải cao thủ cùng cao thủ. Nếu bỏ qua một bên tất cả nhân tố bên ngoài cùng vận may, đối với hành động chịu ước thúc gông cùm xiềng xích, cao thủ hàng đầu V. I. P nhất trong lúc đó cuối cùng nếu so với nhau a... có lẽ là thiên phú.

“Ah? Có ý tứ.” K3 vừa đem ánh mắt chuyển qua mặt Mộng Kinh Thiện, ”Người chơi cũng có thể làm được tới mức này à...” Lời hắn còn chưa dứt thì lại sinh dị biến. Có hai cái cánh tay từ sau duỗi đến, luồn qua dưới nách hắn vòng lên, thuận thế khóa lại bờ vai của hắn. Người làm ra cái tư thế Lư Sơn cang Long bá khởi thức này tất nhiên là Phong Bất Giác đứng ở bên kia, giờ phút này hắn đã mở ra [Linh thức tụ thân thuật], cho nên mới có thể trước phản ứng của đối phương làm ra động tác này. Phong Bất Giác hiện tại cũng không so đo tổn thất giá trị sinh tồn, dù sao có quầng sáng gia thân cũng không chết được. Hắn chỉ sợ nếu không mở cái kỹ năng này, với thể thuật nhân vật hiện tại căn bản áp chế không nổi đối phương.

“Nhanh đi! Chậm trễ là chết a!” Phong Bất Giác ghìm chặt K3, chợt quay đầu đối mặt với bốn người kia rống to.

Dũng giả vô địch cùng Diệp Chỉ nhanh chóng trao đổi một chút ánh mắt, rốt cục mở rộng bước chân bắt đầu chạy trốn. Hai gã GM thấy bọn họ cuối cùng động, liền cũng nhanh chóng trong chớp mắt vọt tới phía trước mở đường, lưu lại hai người bọn hắn.

“Hai người các ngươi cảm thấy cái này rất thú vị đúng không?” K3 cười lạnh. ”Hay là đang tại đây đóng vai anh hùng?” Thần sắc của hắn bỗng nhiên chìm xuống: ”Ah, không đúng, anh hùng là sẽ chết, mà các ngươi chỉ sẽ bị truyền tống mà thôi.” Giọng điệu nửa câu sau này  hoàn toàn là một loại cực kì hèn mọn.

“Chúng ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi.” Phong Bất Giác hướng Mộng Kinh Thiện nói: ”Đúng không, Thiện ca?”

Mộng Kinh Thiện lúc này mới có hơi hậu tri hậu giác, hắn thật sâu cảm nhận được độ giảo hoạt của Phong Bất Giác...

Kế hoạch này của Phong Bất Giác biểu hiện ra là đê hắn thu được hào quang nhân vật chính, ở thế dưới điều kiện đọ sức cùng diễn sinh giả triển khai mà trợ giúp GM tiến hành công tác thanh trừ. Nhưng trên thực tế, kế hoạch này có chỗ tốt khác chính là có thể tách khỏi những đồng đội khác, để cho tiểu tử này cùng diễn sinh giả một mình tiếp xúc. GM không tại trận, là hắn có thể thử đàm phán, nếu không đồng ý thì đánh sau cũng không muộn, dù sao có quầng sáng trong người, không có sợ hãi.

Mộng Kinh Thiện là muốn thu thập tình báo, với hắn mà nói, có thể dùng ngôn ngữ tiến hành trao đổi, tự nhiên so với dùng quyền đầu trao đổi tốt hơn. Vì vậy hắn theo ý của Phong Bất Giác trả lời:”Không sai, vị này... Diễn sinh giả tiên sinh, nếu ngươi nguyện ý tạm thời dừng tay, theo chúng ta...”

Nhưng K3 lại cắt đứt bọn hắn kẻ xướng người hoạ, ”Quan hệ lập trường giữa ta và các ngươi... tựu giống như vạc tôm cá trong tiệm cơm với khách tới ăn vậy... Thật sự có cần phải nói nhiều không?” Hắn tăng thêm ngữ khí, quanh thân lập tức bộc phát ra một cổ khí kình kinh người, chẳng những giãy khỏi Phong Bất Giác kiềm chế mà còn đồng thời bắn kiếm Mộng Kinh Thiện ra, ”Ta có nghĩa vụ giải đáp nghi ngờ của các ngươi ư!”

Mộng Kinh Thiện vẫn còn tốt, chỉ là bị một cổ đấu khí loại năng lượng đẩy lui mấy bước, mà Phong Bất Giác chính là dán chặt sau lưng đối phương trúng chiêu, hắn bị một đòn này, sức lực cả người bị trùng kích bay ngược ra, đâm vào cây cột điểu cư (cửa gỗ lớn trước đền thờ) cách đó không xa.

Két xoẹt một tiếng, thân hình Phong Bất Giác đụng gãy cây cột gỗ thô to một người ôm không xuể, giá trị sinh tồn của hắn lập tức rớt xuống 1% làm cho [Linh thức tụ thân thuật] tự động giải trừ. Hơn nữa cái điểu cư kia cũng bởi vì một trụ bị gãy mà mất thăng bằng, lảo đảo sụp đổ xuống, đổ về đúng phía hai người Mộng Kinh Thiện và K3. Lúc này ánh trăng đã có chút thanh minh, không cần mượn nhờ thiết bị chiếu sáng cũng có thể nhìn thấy cảnh vật chung trong khoảng cách quanh nhất định. Mộng Kinh Thiện tinh tường chứng kiến Phong Bất Giác thập phần khoa trương mà phun ra một ngụm lớn máu tươi, cái vẻ mặt thống khổ trên mặt hắn nói rõ tiểu tử này có bất tỉnh cũng đã không sai. Cộng với lượng lớn vật thể bị phá hư bên cạnh bên cạnh với tư cách tham chiếu, sức chiến đấu của K3 quả thực làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Mộng Kinh Thiện lúc ấy trên trán mồ hôi lạnh bắt đầu ra rồi, trong lòng tự nhủ: Tiểu tử này nếu không có hào quang nhân vật chính thì giờ phút này đã bị một kích giết chết đi à nha.

Đương nhiên, hắn cũng không có tâm tư đi quản người khác, phần kiến trúc đổ xuống chỗ hắn, hắn trước tiên phải tránh cái đã. Mộng Kinh Thiện một bên đề phòng hướng đi K3 cách đó không xa, một bên về phía sau nhảy lên, đi vào một khoảng cách có thể tiến nhưng công, thối nhưng thủ ( ít nhất chính hắn cho rằng có thể).

K3 thì là không cho là đúng, đưa mắt nhìn đối phương lui về phía sau. Hơn nữa hắn mặt đối với đền thờ giáng xuống đỉnh đầu của mình hoàn toàn không có ý định tránh né.

Phỏng chừng K3 là muốn cho hai gã người chơi bên kia mở mang tầm mắt, cố ý không chọn né tránh. Chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ chận ngón cái, sau đó ngón cái hướng lên...

Oanh

Trong phạm vi bên trên chỗ K3 lại sinh ra hiệu ứng bạo phá, uy lực chỉ bắn ra này hiện lên hình cái phễu khuếch tán bay lên, đem nửa phần đống đổ nát oanh thành mảnh nhỏ một chút cũng không có chừa ra.

“Sức chiến đấu này... cơ bản cũng là thân thể hình bình thường bản hộ ngu Lữ đệ ah...” Phong Bất Giác dựa lưng vào nửa cây cột bị gẫy, chèo chống người đứng lên. Khóe miệng lại còn treo dáng tươi cười: ”Ta lại là càng ngày càng hiếu kỳ rồi, đối mặt địch nhân như vậy, hào quang sẽ làm như thế nào mới có thể bảo vệ ta không chết.”

K3 lạnh lùng mà đứng, chậm rãi quay đầu, nhìn Phong Bất Giác nói:”Ừm? Ngươi vẫn chưa lên đường sao?”

“A... Sớm biết vậy ta đã không nói, nguyên lai ngươi cho rằng ta thoáng nhận đòn vừa rồi liền treo rồi à.” Phong Bất Giác nói.

K3 vẫn thật cho là như vậy, lý do cũng rất đơn giản. Với tư cách diễn sinh giả, hắn tại trên mặt số liệu quan sát người chơi đại khái có thể tính ra lượng giá trị sinh tồn của đối phương, mà một chiêu hắn vừa sử dụng kia, theo lý thuyết đủ để cho Phong Bất Giác OVER rồi, bởi vậy sau khi hắn bắn bay Phong Bất Giác, cả nhìn cũng không cần. Ai ngờ tiểu tử này vậy mà lại đứng lên nói, loại cảm giác này... tựa như ngươi đối với địch nhân trong bóng tối trên địa đồ thả đại chiêu nguyên khu bản đồ đó, vốn tưởng rằng đối phương nên thỏa thỏa mà biến thành tiền, kết quả người ta vài giây sau lại dùng trạng thái Tàn Huyết mà xông ra.

“Hừ... Kỳ thật ta đã luyện thành võ lâm tuyệt học, Bất Tử Thần Công...” Phong Bất Giác đang chuẩn bị noi theo Đoạn Phi đại hiệp mà cho một tràng lừa dối để ổn định cục diện...

Không ngờ K3 căn bản không thèm nghe hắn nói, lập tức từ ngón giữa cánh tay phải bắn ra một đạo phi đao loại sóng khí tấn công hướng về phía Phong Bất Giác.

Ông

Một loại âm thanh tương tự với khi dùng kiếm laser vung vẩy truyền vào tai Phong Bất Giác, bất quá hắn chỉ cảm thấy gò má bên cạnh có một trận gió nhẹ phật qua nhưng không có đã bị nửa điểm tổn thương.

“Cái gì...” K3 mặt lộ vẻ nghi hoặc, Logic tính toán theo công thức mô hình cho hắn biết, một kích vừa rồi không thể nào là hắn đánh trật, nhưng tin tức từ thị giác rất rõ ràng mà biểu hiện trước mắt người chơi này cũng không có làm ra động tác rất nhanh hay biên độ đủ để tránh né.

“Ngươi đã làm gì?” K3 dường như bỗng nhiên đối với Phong Bất Giác có hứng thú:”Bóp méo không gian? Hay là quấy nhiễu tầm mắt của ta?” Hắn dựa theo lẽ thường phỏng đoán mà giải thích vấn đề nảy sinh.

Phong Bất Giác lại làm ra trả lời không biết ngượng:”Ca chỉ là tiêu sái mà nghiêng đầu là tránh được loại công kích chậm như bất động của ngươi.”

“Thật không?”

Ngay lúc K3 nói cái chữ này, hắn cách Phong Bất Giác còn có hơn bảy tám thước, nhưng khi nói gần hết câu, hắn đã đến trước mặt Phong Bất Giác: ”Lại nói tiếp... Lúc ngươi công kích khi nãy lực lượng cùng tốc độ xác thực là vượt ra khỏi số giá trị cực hạn từ dữ liệu, ít nhất so với dự tính của ta mạnh hơn gấp hai lần. Xem ra ngươi cũng thật không đơn giản ah...”

“Nói nhảm, vừa rồi ta đã mở kỹ năng rồi, chứ không làm sao hơn gấp hai a.” Phong Bất Giác trong nội tâm thì thầm, nhưng trên miệng hắn lại giả giọng điệu bí hiểm mà nói:”Ah... Đó là chút lòng thành, xem số dữ liệu mà đánh giá sức chiến đấu của người khác là hành vi không có chút ý nghĩa nào, phương pháp tu luyện người địa cầu chúng ta khác với các ngươi, chúng ta bình thường có thể đem khí che dấu, chỉ khi đánh nhau mới lập tức hoàn toàn phóng thích.”

“Chẳng biết xấu hổ mà đem thiết lập của Long Châu nói ra a...” Trong nội tâm của Mộng Kinh Thiện đã triệt để kinh ngạc.

Phong Bất Giác thấy K3 trên mặt bảy phần mờ mịt, ba phần tò mò liền không ngừng cố gắng nói: ”Đừng xem ta như bây giờ, trước kia cũng là tương đối xằng bậy a... Từng trên hoang đảo nhiều năm tu luyện như Địa ngục, theo dây leo bò lên ngọn tháp hình đĩa bay cao hơn mười vạn m, uống thức uống có thể kích phát khả năng trí mạng tiềm năng của nhân loại, còn thành công cứu vớt địa cầu nhiều lần khỏi người ngoài hành tinh...”

“Này... Chẳng những đem bả miệng của đầu thiền ta trực tiếp sao tới, còn bắt đầu cùng AI giảng thuật chuyện xưa kỳ quái ah...” Mộng Kinh Thiện ngoại trừ sợ hãi thán phục còn theo bản năng từ bọc hành lý móc ra một chai bia, đột nhiên rót một ngụm xem như cho mình áp an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.