Thiên Đế Vị

Chương 20: Chương 20: Thuận nước đẩy thuyền




Rảo bước nhanh hơn một chút, Vũ Minh vượt qua hai cô gái giơ tay chặn đường, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:

- Hai cô chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi có được không?

Hai cô gái lúc này mới giật mình vì có người từ đâu xuất hiện trước mắt. Cô gái tên Ly ngỡ ngàng hồi lâu rồi cũng gật đầu nói:

- Có việc gì anh cứ hỏi.

Vũ Minh chép miệng một cái:

- Trên tay cô có phải là một lá bùa đuổi tà có đúng hay không?

- Đúng vậy!

Cô gái gật đầu hơi khó hiểu nhưng vẫn khẳng định một cách chắc chắn, hơn nữa còn cảm thấy may mắn. Vũ Minh chỉ nhếch miệng cười nhạt một cái:

- Theo tôi thấy, hai cô hẳn là đã bị người cho lá bùa này lừa rồi! Lá bùa trên tay hai cô chỉ là một tờ giấy vụn, câu chuyện của gia đình cô tôi cũng đã may mắn nghe hết, nếu bây giờ muốn chữa khỏi cho bố cô tôi có thể có cách. Còn nếu vẫn cả tin si mê vào lá bùa vô dụng này, thì không chỉ bố cô không thể chữa khỏi mà bệnh tình còn ngày càng nặng thêm!

Vũ Minh kiêu ngạo nói một hồi, tư chất võ đạo kiếp trước phần nào bộc lộ ra sự ngạo nghễ tự tin.

- Anh theo dõi chúng tôi?

Cô gái bên cạnh cô gái tên Ly kia lúc này mới tròn mắt nghiến răng giận giữ nói, sau đó còn mạnh tay kéo cổ tay cô gái tên Ly kia muốn đi, hơn nữa còn nói to:

- Chị Ly, theo em thấy tên này mới chính là kẻ lừa bịp, hắn theo dõi chúng ta để cố ý lừa tiền chị đấy!

Thế nhưng cô gái tên Ly kia thì rất cố chấp, bất cứ chuyện gì liên quan đến có thể chữa khỏi cho bố mình là cô đều tin đến mê muội. Vũ Minh vừa nói là có cách thì cô ta hai mắt liền sáng rực lên, dứt cổ tay ra khỏi bàn tay cô gái bên cạnh trầm giọng nói:

- Anh nói là anh có cách, vậy nếu anh thật sự làm được, cái giá nào tôi cũng trả?

Lại cười nhạt một cái, Vũ Minh nói:

- Tiền thì tôi không cần, chỉ cần cô có thể sắp xếp cho tôi chỗ ăn ở trong vòng hai ngày, hơn nữa còn có thể đưa tôi đến Hải Phòng, tôi có thể giúp cô!

- Chỉ là như vậy?

Cô gái tên Ly hơi lo lắng, cố hỏi lại sợ rằng mình nghe nhầm, trước nay vì chữa cho bố cô ta, mỗi lần có bét ra rẻ rúng nhất cũng đến hơn chục triệu, lần này lại chỉ là hai ngày ăn, cứ gọi cho là sáu bữa cơm với một vé đi Hải Phòng là có thể chữa khỏi, chuyện này khiến cô có chút không tin được.

Cô gái bên cạnh lúc này thì đã loi choi không chịu nổi nhảy cẫng lên nói:

- Chị Ly, chị thật ngốc, trước nay bỏ ra mấy trăm triệu còn không chữa được bây giờ chỉ cần vài bữa ăn là xong chị có tin được không? Chị cũng không phải là nhà từ thiện của thiên hạ, ai chết đói đến lừa tiền thì lại có đồ ăn. Cái này căn bản là không thể tin nổi, chị nghe em, mặc kệ cái tên lừa đảo này đi!

Quắc mắt một cái, cô ta lại nhìn Vũ Minh lớn giọng:

- Còn anh mau cút khỏi đây, đừng thấy chị tôi nhẹ dạ cả tin mà lừa bịp, tôi nói trước, nếu anh còn lôi thôi lằng nhằng là tôi báo cảnh sát đấy!

Vũ Minh chỉ nghiêng đầu một cái nhàn nhã đáp lại:

- Lừa bịp hay không để sau khi tôi chữa xong cho bác nhà rồi đã rõ, tôi chữa là vì lương tâm. Hơn nữa chữa xong cũng không có chạy mất, vẫn ở trong nhà các cô đi đâu mà sợ, hơn nữa cũng chỉ là vài bữa cơm. So với cả trăm triệu các cô bỏ ra để mua mảnh giấy vụn này thì chẳng thấm vào đâu cả!

Nói xong Vũ Minh nghiêm mặt nhìn cô gái tên Ly chờ đợi, cô gái bên cạnh vẫn không cam tâm tiếp tục định nói thì cô gái tên Ly đã giơ tay lên chặn lại:

- Em không cần phải nói gì nữa, mọi chuyện chị đã quyết cả rồi, hơn nữa chị thấy bộ dạng anh ta cũng thật thà, chắc không có lừa người như vậy đâu!

- Chị…

Cô gái bên cạnh lúc này cứng họng không biết nói gì, đành uất ức lí nhí trong miệng, nheo mắt oán thán nhìn Vũ Minh.

Ý định là phải vạch trần bộ mặt lừa đảo của hắn cho ra ngô ra khoai, chứng minh cho chị của cô ta thấy là đã cả tin vào người trước mặt mà cô cho là lừa bịp đến như thế nào.

Vũ Minh lúc này mới có thời gian để chú ý đến vẻ bề ngoài của hai cô gái này. Trước mắt hắn quả thực hai người này có thể nói là đã phù hợp với cái danh xưng mỹ nhân rồi đấy.

Cô chị tên Ly thì làn da trắng hồng thân hình thon thả mềm mại, ánh mắt tuy u buồn nhưng lại có sức hấp dẫn đến lạ kì.

Cô em thì có làn da sạm hơn một chút nhưng khuôn mặt cũng rất trẻ trung cá tính, bận một bộ váy màu xanh lam có tơ rua vằn bám sát từng đường cong, đặc biệt khiến đôi nhũ hoa của cô ta trở nên mĩ miều hơn nhiều, càng tạo thêm sức hấp dẫn, chỉ có điều hành động và thái độ hơi có chút chua ngoa khiến Vũ Minh có cảm giác phản cảm không hề nhẹ.

Bần thần ngắm nghía hồi lâu, Vũ Minh lúc này mới phát giác mình đang bị đón nhận ánh mắt nhìn chằm chằm của cô gái là em kia đay nghiến.

Tặc lưỡi cười khổ một cái định nói gì nhưng lại thôi, được thể thấy Vũ Minh như vậy cô ta lại càng làm tới:

- Chị xem, hắn ta không chỉ lừa đảo mà còn là quân háo sắc nữa kìa. Nhìn chúng ta còn không thèm chớp mắt!

- Miên, đừng có nói nhiều nữa, anh Giang chắc cũng đã đợi lâu rồi. Chúng ta mau đi thôi!

Lại lên tiếng can ngăn một lần nữa, cô còn không ra tay khéo giữa hai người này xảy ra án mạng đồ sát mất, nhìn ánh mắt như muốn nuốt sống Vũ Minh kia mà cô cũng cảm thấy khổ tâm, đã nhờ cậy người ta rồi mà còn hống hách như vậy, còn đòi ra ngô ra khoai, cũng may người ta không tức giận mà bỏ đi.

Tính cách của cô em gái này khiến cô không ít lần lâm vào tình huống khó xử. Hôm nay gặp bà Đông kia nếu không phải cô can ngăn mấy lần, chỉ sợ là lá bùa này có bỏ tiền ra cũng không có lấy được.

Người ta là thầy bùa cao tay nổi tiếng, ra tay vì mình đã là phúc phận lắm rồi, lại còn phải đòi hỏi đắt rẻ, cũng không phải là mua rau ngoài chợ mà có thể làm như vậy.

Hiện tại tuy đã có lá bùa, nhưng thấy Vũ Minh nói rằng có thể chữa khỏi cho bố cô thì cô cũng không tiếc gì mà không tin cả, dù sao cũng là thêm một phần cơ hội, hơn nữa cũng không mất gì nhiều.

Mất khoảng mười lăm phút đi bộ nữa, lúc này cô gái tên Ly đã dẫn Vũ Minh đến một cái quán nước khá sạch sẽ, bên cạnh có đỗ một chiếc Mercedes Ben màu đen.

- Anh Giang, đây là...

Cô gái tên Ly lúc này bước đến trước mặt một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, kéo Vũ Minh đến gần định giới thiệu, nhưng cô lại quên mất rằng ngay cả tên hắn cô cũng chưa hỏi. Đúng lúc này Vũ Minh niềm nở bước tới, giới thiệu:

- Tôi tên, Trần Vũ Minh, hân hạnh làm quen với anh!

- Trần Vũ Minh, cái tên này thực sự nghe rất quen!

Người đàn ông tên Giang nghe thấy Vũ Minh giới thiệu như vậy liền nhíu mày suy nghĩ, anh ta cảm giác như đã nghe qua tên Vũ Minh ở đâu đó rồi, nhưng thực sự đúng là không thể nhớ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.