Thiên Đế Vị

Chương 12: Chương 12: Mưu sinh




Băng rôn vừa cắm, tấm vải nhỏ vừa bày ra lập tức Vũ Minh đã hấp dẫn ánh mắt nhìn của vô số người.

Vô số ánh mắt kì quái, có ngạc nhiên, có thận trọng. Nhưng nhiều nhất vẫn là thái độ miệt thị, cười cợt chỉ trỏ.

Tiếng bàn tán râm ran bắt đầu nhiều lên, có một số nhóm cười tích tụ chỉ trỏ nói xấu hắn.

Đại ý như tâm thần xổng trại, thần kinh có vấn đề, hay là chiêu lừa gạt rẻ tiền cũ rích của lũ người mà họ cho rằng buôn thần bán thánh.

Đan dược ư, vậy không phải sẽ thừa nhận hắn là đạo sĩ sao? Chỉ có đạo sĩ mới bày bán đan dược.

Mấy cái này trong mắt họ chỉ là trò lừa đảo vặt vãnh. Mà nhiều người thì lại cho rằng hắn có tâm thần có chút không ổn định.

Bởi vì chẳng phải lừa gạt thì cũng cần đầu tư cẩn thận một chút sao? Nhìn hắn xem, đến cái băng rôn quảng cáo cũng là bằng bìa giấy? Thật sự là nghiệp dư hết chỗ nói.

Nhưng điều khiến Vũ Minh cảm thấy muốn khóc nhất,vẫn chính là có một số ánh mắt cảm thông thương cảm, thậm chí còn nói: “Người ta bị điên đã khổ lắm rồi, chúng mày còn đứng đó mà cười”, khiến hắn cười khổ không thôi. Điều này chứng tỏ người ta đã thực sự coi hắn đúng là một tên điên hàng thật giá thật, chứ không phải là suy đoán nữa rồi.

Nếu sớm biết thế này hắn cũng không bày bán đan dược.Để cho người ta hiểu lầm như vậy. Đúng là có chút mất mặt cho một người mang danh nghĩa luyện đan sư như hắn.

Roạt, roạt, rạch...

-Thằng điên, cút ra chỗ khác đi, đừng làm bẩn mắt ông...

Vũ Minh vẫn còn đang đau đầu bởi âm thanh bàn tán xung quanh.

Không ngờ lúc này lại có một gã thanh niên cơ bắp vạm vỡ, mặc áo ba lỗ màu đen, chân đi dép tông quần cộc xông tới, không khách khí đều đem biển hiệu của hắn phá sạch.

Gãbặm trợn trừng mắt nhìn Vũ Minh, còn muốn đánh hắn.

Vũ Minh tâm trạng vốn đã không tốt, gặp phải chuyện này có chút nhịn không được. Nhưng cuối cùng là vẫn cắn răng đứng lên cầm băng rôn lặng lẽ rời đi chỗ khác.

Xem ra bán đan dược đối với hắn ở Địa Cầu này là không thích hợp, hắn có lẽ phải tìm một công việc khác để làm thì tốt hơn.

Nhưnghắn hạ mình như vậy mà đối phương vẫn không buông tha cho hắn, xem ra gã tìm tới là để gây sự, chứ không phải thực tâm thấy gã chướng mắt muốn đuổi đi.

Gã tiếp tục tiến tới quát lớn:

- Có phải mày khinh thường tao nên mới không thèm trả lời có phải không?

Hắn muốn phát hỏa, nhưng vẫn tiếp tục cắn răng đi ra một chỗ khác muốn tránh mặt không tìm chuyện.

- Đứng lại cho bố, mày không nghe thấy đại ca tao nói gì à?

Lúc này lại có thêm một gã thanh niên khác xuất hiện, tuy nhiên lại là thấp lùn gầy gò loi choi, mặt đầy hốc hác, thế nhưng cũng vênh mặt lên dọa nạt Vũ Minh.

Nhịn được một lần nhưng không thể nhịn được đến lần thứ hai. Bọn chúng đã đánh chủ ý lên hắn, xem ra không đánh nhau thì không được rồi.

Vũ Minh liền nắm chặt nắm đấm lại, tấm băng rôn cũng lập tức vứt xuống đất, đôimắt lạnh lẽo ngước lên nhìn hai gã thanh niên láo toét kia.

Bọn người này ăn nói tục tĩu, chửi bới không kiêng dè. Vũ Minh so ra với hai tên này thì chắc cũng phải hơn đến vài tuổi, vừa gặp mặt không nói gì đã xưng mày tao, hơn nữa còn kiếm cớ muốn đánh nhau.

- Chúng mày muốn gì?

Hắnchỉ nhàn nhạt nói một câu, hai tay đều thả lỏng, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, trước hết phải giáo huấn hai thằng trẻ ranh này một trận.

-Mày còn dám nhìn anh Long như thế à?

Tên thanh niên gầy gò thấy Vũ Minh thái độ thay đổi, lại còn dám ngước lên nhìn bọn chúng như vậy thì liền lập tức mặt mày bặm trợn, không kiêng kị gì lao đến định dùng một tát muốn vả vào mặt Vũ Minh.

Ngay lập tức, Vũ Minh xoay mình tựa một chân ra sau làm điểm bật, một thân dựa vào thượng thế võ công và Hồn Thể linh hoạt, túm lấy tay phải của thanh niên gầy gò một chiêu khóa tay đến ‘crắc’ một cái.

- A...

Thanh niên gầy gò thét một tiếng dài như lợn bị cắt tiết. Ngã sụp xuống đất đau đớn giãy giụa.

Thanh niên vạm vỡ được gọi là ‘anh Long’ kia lập tức kinh ngạc hỏi:

- Mày có võ?

Một lúc sau vẻ kinh ngạcđã được hắn thu liễm lại. Hắn lại cười nhạt nói:

- Bất quá có võ lại khiến cho tao hứng thú, tao vốn không tin cái bọn học võ vẽ có tài cán gì. Trước nay bao nhiêu thằng đi học võ Karatedo gặp tao cũng đều bị ăn một bạt tai, sau đó còn phải quỳ xuống xin lỗi tao, còn phải liếm gót giày cho tao. Tao xem mày cũng chỉ là thằng tiếp theo.

Hắn liếm lên mép vài cái tỏ vẻ phấn khích, hai bàn tay không ngừng co duỗi nắm lại tạo ra những tiếc kêu cậc cậc từ các khớp tay.

Hắn đang muốn chứng tỏ uy thế cơ bắp của mình để dọa Vũ Minh.

Vũ Minh bề ngoài không biểu lộ gì, kì thực bên trong đã sớm cười nhạt khinh thường.

Cái trò vặt vãnh bẻ ngón tay này cũng dám đem ra dọa Vũ Minh, bản thân hắn kiếp trước tu luyện võ đạo thống khổ đến vạn lần, thậm chí còn phải nhảy từ miệng vực núi cao mấy trăm mét cũng không hề sợ hãi.

Chỉ là một chiêu tiểu xảo dọa trẻ con mà cũng dám khoa tay múa chân trước mặt hắn.

Thanh niên tên Long kia thấy mình hung hãn như vậy mà cũng không thể làm Vũ Minh khiếp sợ cũng lấy làm chột dạ.

Một trò này của hắn không biết đã dọa được bao nhiêu tên tự xưng là đầu gấu ở cái huyện này, thậm chí bọn xã hội đen ở thành phố về cũng phải vì thế mà kiêng dè hắn, không nghĩ, chỉ là một thằng tâm thần lừa đảo da dẻ thì trắng trẻo như công tử bột vậy mà không có chút biến sắc.

Thậm chí hắn còn sinh ra một ý cười miệt thị mình.

- Ha hả, cười, mày cứ cười đi, đến lúc ông vả vỡ mồm rồi thì hết cười!

Thanh niên tên Long thấy Vũ Minh ngày càng tỏ ra coi thường mình, thậm chí mặt còn vênhlên trông hết sứcđáng ghét.

Máu điên trong người gã bất giác nổi lên, gã gồng cơ bắp tay lao đến đấm thẳng một đấm vào mặt Vũ Minh, muốn dùng một đấm này ít nhất phải đập gãy răng Vũ Minh hắn mới hả dạ, không thì cũng phải thấy máu.

Huỵch!

Một đấm kia đánh tới, Vũ Minh mặt mày không đổi sắc, điềm tĩnh chờ đợi. Hắn có thể dựa vào thượng thế võ công, chớp mắt có thể tránh được một đấm này.

Tuy nhiên hắn cũng không có vội vã, phải tiên phát chế nhân, hắn muốn mượn lực một đấm này của thanh niên tên Long kia, lập tức hạ gục gã.

Bốp!

Bốp bốp!

Chỉ trong vòng một chớp mắt, thanh niên tên Long kia không những không thành công đánh lên mặt Vũ Minh mà còn bị hắn thuận thế né tránh một phát, sau đó giơ sẵn tay đập tới, vừa có lực đánh tới từ tay mình, vừa có lực lao tới từ thân thể thanh niên tên Long, khiến một tát Vũ Minh đưa ra uy lực mạnh lên gấp ba lần.

Đây chính là mượn lực, một tát kia đập tới Vũ Minh vẫn chưa dừng lại, trong khoảng thời gian cái chớp mắt ấy hắn còn thuận thế sút luôn một cước vào mông thanh niên tên Long kia khiến hắn lập tức ngã dụi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.