Thiên Đế Vị

Chương 10: Chương 10: Hồi phục




Trải qua bốn năm ngày luyện tập, Vũ Minh đã có thể đi lại chậm chạp trong cự lingắn.

Miêu Yến mấy hôm nay rất vui vẻ, miệng lúc nào cũng cười tươi như hoa vậy, lại còn ríu rít như chim họa mi. Làm việc gì cũng trước hết phải ngó quá nhìn Vũ Minh một cái, còn mong muốn đây không phải là giấc mơ vậy.

Thậm chí, để cho chắc chắn, mỗi sáng nàng còn bắt Vũ Minh nhéo má mình một cái thật đau, chứng tỏ đây là hiện thực mới vui vẻ xách túi đi làm.

...

Ngày qua ngày cứ như vậy, bất giác cũng đã trôi qua được hơn một tháng.

Nhờ khả năng tĩnh dưỡng thân thể, cộng thêm Vũ Minh rất khỏe. Hắn nom cũng đã có da có thịt hơn, làn da trắng sáng bóng khỏe khoắn, cách tay yếu ớt ngày nào đã rắn chắc và có bắp tay. Đôi chân hắn cũng đã không còn teo quắp nữa, nhờ luyện tập liên tục. Cộng thêm trong khoảng thời gian này hắn đã phục dụng thêm hai khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan nữa, lúc này dược lực không còn mấy tác dụng hắn mới dừng lại.

Trong phạm vi nội căn biệt thự này hắn đều đã có thể đi tới, cảm giác cũng khỏe khoắn hơn trước đây không ít.

Anh chàng Vũ Minh của chúng ta bây giờ trông đã đẹp trai hơn một tháng trước rất nhiều.

Hai má căng lên đều đặn, sống mũi cao kiểu những anh chàng cao bồi. Cơ thể cũng đã đều đặn thớ thịt, cộng thêm chiều cao cũng khá vào khoảng mét bảy sáu.

Mái tóc vì lâu nay không cắt nên quá dài, Vũ Minh bèn phái búi cao lên giống như lúc ở Đông Á Đại Lục. Việc này đối với hắn không quá khó khăn, thậm chí hắn búi tóc còn rất đẹp. Không ngờ việc này lại hại hắn suốt ngày bị Miêu Yến làm phiền cũng đòi bắt chướcbúi tóc cho nàng, khiến hắn chỉ biết cười khổ.

Cũng may hắn biết vài kiểu tóc cho nữ nhân ở Đông Á Đại Lục vận với tiên y thì rất đẹp, sau này dùng để búi tóc cho Miêu Yến,mới làm nàng hài lòng không tiếp tục đòi hỏi thêm nữa.

...

- Miêu Yến à.

Vũ Minh bất giác gọi.

Miêu Yến đang như một chú mèo lười làm nũng nằm trườn trên đôi chân của Vũ Minh cũng phải tròn xoe đôi mắt tiểu loli ngước nhìn lên.

- Hiện tại chân mình cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, mình muốn tuần tới rời khỏi đây.

- Rời khỏi đây ư, cậu muốn đi chơi à? Vậy để cuối tuần mình đưa cậu đi nhé?

Miêu Yến vẫn lười nhác chẳng chịu nhúc nhích rời khỏi đùi của Vũ Minh, hai tay vẫn trườn dài, không hiểu tại sao khi ở bên Vũ Minh cô có một cảm giác rất thoải mái. Cảm giác như chỉ cần như vậy hết thảy mọi thứ đều không thể làm cô sợ hãi, rất an toàn.

Vũ Minh nhẹ lắc đầu:

- Cậu hiểu rất rõ ý mình mà, không phải chỉ đi một chút. Mình muốn rời hẳn khỏi căn nhà này, kiếm một công việc ổn định và một cuộc sống mới.

- Cậu ghét mình à? Hay là sợ mình không nuôi nổi cậu.

Miêu Yến bất ngờ vùng dậy, miệng lắp bắp sợ hãi, đôi mắt long lanh tròn xoe như trực muốn khóc. Vũ Minh rời xa cô, chuyện này trước nay cô chưa từng nghĩ đến, bây giờ nghe qua, có chút không thích ứng nổi.

Vũ Minh bật cười, nhéo má cô nàng một cái rồi nói:

- Ngốc ạ, ai bảo mình ghét cậu, ai bảo mình sợ cậu không nuôi nổi mình! Chỉ là, mình cũng đã lớn rồi, hơn nữa cũng cần phải tự lập, sống bám mãi vào cậu sao được. Hơn nữa, mình cũng muốn phát triển sự nghiệp của riêng mình.

- Ừm!

Miêu Yến chỉ khẽ gật đầu một cái.

Vũ Minh tiếp tục nhe nhởn cười, bàn tay khẽ vuốt những sợi tóc mỏng manh đẹp đẽ của Miêu Yến. Một mùi thơm nhè nhẹ bay ra, hắn sẽ nhỡ kĩ mùi hương này.

Cô bạn bé bỏng đáng yêu này khiến hắn thực không nỡ rời xa, nhưng hắn còn một cuộc đời. Còn mối thù phải trả, chính đó là lý do khiến hắn gồng mình đau đớn để sống.

Trong khoảng thời gian một tháng Vũ Minh cũng đã tiếp nhận được rất nhiều kiến thức, những lúc rảnh rỗi hắn đều đọc sách.

Rất nhiều lĩnh vực hắn đều khám phá qua, nhưng có hai thứ khiến Vũ Minh đặc biệt quan tâm, đó chính là Vũ Khí và Lịch Sử.

Vũ Khí của Địa Cầu vậy mà khiến hắn có nhiều hứng thú, hắn cũng thật sự nể phục trí thông minh của nhân loại Địa Cầu.

Trong điều kiện không có Thiên Địa Linh Khí, vậy mà cũng phát minh ra nhiều loại vũ khí rất đáng sợ.

Những loại Vũ Khí này chỉ cần đơn giản đặt một món ở Đông Á Đại Lục thôi, chỉ sợ ngay cả Thượng Đạo Học cấp bậc như hắn trước đây cũng không chịu nổi một kích.

Tỉ như một chiếc súng máy M60 của Mĩ chỉ cần một cái, đem ra đánh nhau e rằng có mấy chục tu luyện đạo nhân cấp bậc Thượng Đạo Học như hắn cũng phải ôm hận mà chết.

Hay như khẩu TT-33 của Liên Xô, rất gọn nhẹ, tuy độ chính xác không cao nhưng so với quang tiễn thì uy lực hơn nhiều. Nhanh gọn lẹ, không tốn sức, chỉ cần một cái bóp cò đã có thể lấy mạng đối thủ không chút phí sức.

Nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định phải đem một ít súng đạn về Đông Á Đại Lục phổ biến, đảm bảo còn kiếm được không ít sinh ý.

Còn về lịch sử cũng khiến hắn rất hứng thú, Địa Cầu đối với hắn chỉ là một giới diện nhỏ bé. Thế nhưng lại có không ít tư liệu, trong lịch sử các triều đại xa xưa của Địa Cầu cũng tồn tại thế lực siêu nhiên hư trần thoát tục. Có phật đạo, có tu chân đạo, có tiên đạo, có võ học đỉnh cao.

Điều này so ra đối với Đông Á Đại Lục cũng không kém phần phong phú. Điều tạo cho hắn hứng thú lớn nhất là lịch sử có từng nhắc qua, một số đế vương sau khi chết đi tuẫn táng theo lăng mộ của mình không ít bí tàng có liên quan đến tiên đạo.

Thứ này đối với hắn rất hữu dụng, có thể vì vậy mà hắn tìm kiếm được con đường tu luyện của mình. Ở Địa Cầu thiếu thốn tài nguyên như vậy thì mỗi một thông tin nhỏ nhoi đều chẳng khác gì báu vật đối với hắn.

...

- Miêu Yến, tạm biệt.

Vũ Minh lặng lẽ ngắm nhìn Miêu Yến đang yên lành ngủ ngon, trên miệng khẽ nở một nụ cười.

Bây giờ là vào khoảng năm giờ sáng, lúc này đa phần mọi người còn trìm sâu trong giấc ngủ. Miêu Yến cũng không ngoại lệ, Vũ Minh có chút không nỡ rời đi.

Dù sao ở đây chỉ có một tháng nhưng đối với hắn cũng có biết bao nhiêu kỉ niệm. Đặc biệt là Miêu Yến, hắn không dám trực tiếp đối diện nói lời từ biệt.

Hắn sợ rằng những giọt nước mắt của cô sẽ khiến hắn không thể đi nổi mất.

Bàn tay nắm chặt lại, Vũ Minh nhẹ nhàng rời đi trong bầu trời nhá nhem nửa sáng nửa tối.

Bây giờ là mùa hè, thế nhưng buổi sáng trời cũng hơi se lạnh.

Vũ Minh phải mặc một chiếc áo phông ở phía trong mà một chiếc áo dài tay ở bên ngoài mới có thể có cảm giác ấm áp. Bất quá như vậy lại tạo thành phong cách cho hắn.

Ở đây một thời gian hắn cũng đã tìm hiểu được vị trí địa phương mà mình đang ở. Đây là xã An Hưng, cách thị trấn An Dương không xa.

Mất khoảng mười lăm phút đi xe là đã có thể vào đến trung tâm thị trấn.

Trước hết, Vũ Minh muốn tìm một công việc để tạm thời kiếm tiền, cũng phải no bụng đã rồi mới nghĩ tiếp. Trước giờ đều có Miêu Yến lo cho hắn, lần này ra ngoài một mình tuy có hơi lạ lẫm những Vũ Minh cũng thích ứng rất nhanh.

Tạm thời trong túi Vũ Minh không có tiền nên hắn không thể thuê xe để đi vào thị trấn. Hắn đành phải tìm tạm một chiếc xe để quá giang, thân thủ Vũ Minh không tệ, một chiếc xe chở xi măng tà tà đi chậm tới.

Là loại xe thông dụng trở vật liệu. Vũ Minh nhanh chóng quan sát phương hướng, một chân tì làm điểm tựa, một chân xoáy cao một nhát làm sức bật đẩy thân thể hắn lên không trung.

Bịch!

Thành công tiếp cận chiếc xe, Vũ Minh đẩy cao thân mình lúc này đã rơi vào thùng xe trở vật liệu ở phía sau. Một đám bụi Xi Măng mù mịt bay lên bám vào khuôn mặt trắng trẻo của Vũ Minh, khiến cho mặt hắn nhìn nhá nhem nhọ bẩn.

Một thiếu gia từ bé như Vũ Minh không phải làm gì nên da giẻ đều rất mượt mà. Lúc này đối diện với bươn trải cuộc sống làn da kia rất có thể vì vậy mà sẽ thô ráp đi.

Nhưng Vũ Minh không quan tâm, kiếp trước để luyện được đến tu vi Thượng Đạo Học còn khổ cực gấp vạn lần thế này, một chút như vậy thực sự không thấm tháp gì đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.