Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 448: Chương 448: Thiên long-ta không ngại ánh mắt của người khác




Nhanh chóng rời đi quán bán bánh màn thầu. Diệp Tiểu Y cầm trong người đống bánh bao nóng hổi nhanh chóng dựa vào khinh công thượng thừa tìm đến được hai cái nữ nhân. Lúc này hai nàng chính là tại thuê phòng trọ.

“Hai vị khách quan ngươi thực sự đến muộn, hôm nay quán trọ thực sự đã không còn phòng nào cho hai vị tá túc, có thể đi quán trọ khác được sao?” Ông chủ cúi đầu xin lỗi nói.

“Một phòng? Ngươi cho chúng ta là đồ ngốc sao? Rõ ràng nơi đó còn có vài phòng trống, cho chúng ta hai phòng. Tiền sẽ không thiếu ngươi một đồng.” Nguyễn Tinh Trúc nhạy bén nói.

“Phòng đó thực sự không ở được. Hai vị nữ hiệp, ngươi không biết chiều nay đã có bốn người đến chúng ta quán trọ đặt toàn bộ phòng khách. Bổn điếm tuy nhỏ nhưng cũng có quy củ, nhận tiền rồi thì sẽ cho họ giữ phòng.” Ông chủ mở miệng thành thật nói.

“Ngươi cứ cho chúng ta tá túc qua đêm, ngươi không nói, chúng ta không nói. Bốn kẻ đó cũng không biết.” Cam Bảo Bảo tinh ranh nói.

“Nhưng mà...” Ông chủ quán do dự.

“Nhưng mà cái gì chứ? Không phải là tiền bạc vấn đề sao? Thỏi vàng này có chút xước, cầm lấy. Cho chúng ta hai căn phòng. Tiền một cắt cũng không thiếu ngươi.” Diệp Tiểu Y từ bên ngoài bước vào tay cầm thỏi vàng ném cho ông chủ cười cợt.

“Tất nhiên, tất nhiên, mời hai vị đi theo ta. Ta lập tức cho người sắp xếp ba vị hai căn phòng thượng hạng.” Ông chủ quán nhặt dưới đất lên thỏi vàng cho vào miệng cắn một cái lập tức cất vào trong ngực nở nụ cười lớn.

“Tiểu Y công tử.” Nguyễn Tinh Trúc ngạc nhiên nói. Không nghĩ tới Diệp Tiểu Y có thể nhanh như vậy tìm thấy các nàng.

“Ngươi làm thế nào nhanh vậy tìm thấy chúng ta?” Cam Bảo Bảo ngạc nhiên hỏi.

“Ta nói rồi, trên người ngươi có mùi thơm rất đặc biệt.” Diệp Tiểu Y cười hắc hắc nói.

“Lưu manh.” Cam Bảo Bảo mặt lộ ra một mặt đỏ ửng nói. Cái tên xấu xa này nói chuyện khi nào cũng muốn mập mờ như vậy.

“Vậy còn phải để xem Bảo Bảo có muốn cho ta đối với ngươi lưu manh hay không?” Diệp Tiểu Y sờ nhẹ lên nàng mái tóc mềm mại ngửi một cái nói.

“Khụ khụ, hai người các ngươi có vẻ thân thiết quá không chứ? Nếu để người ngoài hiểu lầm sẽ không tốt.” Nguyễn Tinh Trúc hảo ý nhắc nhở. Dù sao Cam Bảo Bảo cũng từng xuất giá qua. Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, tam tòng tứ đức. Thời đại này vẫn khá là phong kiến.

“Ta không ngại ánh mắt người khác. Nhưng lại sợ lời nói của người bên cạnh.” Diệp Tiểu Y thả ra Cam Bảo Bảo mái tóc thản nhiên nói.

“Tiểu Y thiếu hiệp không ngại, nhưng Bảo Bảo là phận nữ nhi. Nếu ngươi chỉ muốn chơi đùa với Bảo Bảo. Vẫn là không nên làm nàng khó xử.” Nguyễn Tinh Trúc kiên quyết mở miệng nói. Nữ nhân nếu như không cẩn thận đi sai một bước sẽ là vạn kiếp bất phục, so với nam nhân khác hoàn toàn.

“Tiểu Y chỉ muốn trêu trọc ta một chút thôi. Hắn không có ý xấu. Tinh Trúc tỷ đừng quan trọng quá lên như vậy.” Cam Bảo Bảo mở miệng khuyên can nói.

“Ta chỉ lo cho ngươi phải chịu thiệt thòi.” Nguyễn Tinh Trúc cầm lấy Cam Bảo Bảo tay nói.

“Không sao, hắn sẽ không khi dễ ta. Với lại giữa chúng ta không có quan hệ gì thân thiết cho lắm. Cùng lắm chỉ là người qua đường thôi.” Cam Bảo Bảo mở miệng nói với Nguyễn Tinh Trúc. Muốn chấn an nàng.

“Thật sự chỉ là người qua đường sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Ha ha… cũng không hẳn là vậy?” Cam Bảo Bảo gãi gãi mình đầu nói. Tên ngày không biết là nàng đang trấn an Nguyễn Tinh Trúc sao?

“Vậy rốt cuộc là thế nào? Mối quan hệ giữa chúng ta?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng hỏi. Nữ nhân của mình trước mặt người khác trả vờ này nọ, hắn chán ghét điều đó.

“Tiểu Y chúng ta đương nhiên là họ hàng xa ngươi nói cái gì vậy chứ?” Cam Bảo Bảo lúng túng nói.

“Bảo Bảo ngươi đối với hắn thực sự có tình ý sao?” Nguyễn Tinh Trúc phát giác ra gì đó nói. Từ xuất chuyến đi này, nàng luôn cảm giác có cái gì đó lạ lạ.

“Cái này...” Cam Bảo Bảo không biết nên trả lời thế nào. Nàng không muốn làm Diệp Tiểu Y tức giận.

“Khách quan đã chuẩn bị xong phòng. Ba người mau cùng ta lên nhận phòng.” Ông chủ liền đi tới cười bảo.

“Chúng ta liền đi nhận phòng. Không nên để ông chủ đợi.” Cam Bảo Bảo lập tức lảng tránh nói. Sau đó lại nhìn sang Diệp Tiểu Y, cái này nam nhân đáng chết, luôn đối với nàng làm khó.

“Đúng vậy, không nên làm phiền ông chủ. Chủ quán, ngươi vất vả rồi.” Diệp Tiểu Y gật đầu vỗ vai của chủ quán nói. Sau đó liền theo tiểu nhị dẫn đến phòng.

“Vừa rồi… Tiểu Y công tử ngươi rốt cuộc là làm gì vậy?” Nguyễn Tinh Trúc suy nghĩ một chút liền hỏi.

“Làm gì?” Diệp Tiểu Y hỏi ngược lại.

”Chính là lúc vỗ vai của chủ quán ngươi...” Nguyễn Tinh Trúc đỏ mặt ấp úng nói.

“Ý ngươi là nó sao?” Diệp Tiểu Y cầm trong tay thỏi vàng cười hỏi. Không nghĩ đến, hắn thủ pháp nhanh vậy lại bị cô gái này phát hiện.

“Á… Tiểu Y ngươi lấy lại nó từ lúc nào?” Cam Bảo Bảo ngạc nhiên hỏi.

“Có gì đáng ngạc nhiên? Một chút trò vặt mà thôi. Không nghĩ tới Tinh Trúc cô nương lại có thể phát hiện ra. Thật thú vị.” Diệp Tiểu Y cươi cợt nói.

“Tinh Trúc tỷ thật giỏi, ta vừa rồi chính là không có biết hắn lấy được lại cái này thỏi vàng từ lúc nào.” Cam Bảo Bảo kinh ngạc nói.

“Không phải tài giỏi gì, ta thực cũng không biết hắn đã lấy lại thỏi vàng bằng cách nào. Chẳng qua, do thói quen nghề nghiệp nên mới có cảm giác nhạy bén thôi.” Nguyễn Tinh Trúc ngượng ngùng nói.

“Đúng rồi, so về cải trang cùng với trộm đồ, Tinh Trúc tỷ thực sự là chuyên nghiệp.” Cam Bảo Bảo nhớ đến Nguyễn Tinh Trúc đã từng sử dụng mình cải trang thuật cùng với cả đôi tay trộm khắp thiên hạ vô địch thủ. Nếu không phải vì một số lý do đã giải nghệ, có lẽ giang hồ bên trong nàng sẽ thành danh một phương đâu.

“Thật không nghĩ tới lại gặp người trong nghề ở đây. Quả thực múa rìu qua mắt thợ.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Một chút tài mọn không đáng nhắc tới. Vừa rồi công tử ra tay, mới là chân chính cao thủ.” Nguyễn Tinh Trúc hữu lễ nói.

“Hai người các ngươi đẩy qua đẩy lại chán sao? Hai người đều giỏi nhất được chưa. Ta còn muốn ăn đồ ăn đâu.” Cam Bảo Bảo mở miệng chu mỏ nói. Rốt cuộc ai mới là ai tình nhân đâu.

“Quỷ ham ăn, nữ nhân giữ ý một chút.” Nguyễn Tinh Trúc trách móc.

“Ta chính là ham ăn, các ngươi liền cho ta ăn?” Cam Bảo Bảo khoanh tay tự ái nói.

“Nói đến đồ ăn, ta cũng chỉ kiếm được môt chút màn thầu, các ngươi ăn tạm đi.” Diệp Tiểu Y cầm trong ngực ra một bọc màn thầu nóng hổi nói.

“Thật thơm...” Nguyễn Tinh Trúc bình phẩm.

“Sao lại chỉ có bánh bao? Ngỗng quay? Vịt quay? Còn có gà quay của ta đâu? Tiểu Y ngươi rõ ràng là bên trọng bên khinh.” Cam Bảo Bảo không phục nói. Nàng là hắn tình nhân, hắn không đối tốt với nàng, lại đi đối tốt với Tinh Trúc tỷ?

“Ngươi nói trời tối như vậy, gà đều lên chuồng, ta đi đâu kiếm cho ngươi nguyên liệu? Dù sao có ăn chính là tốt rồi, ngươi không ăn, liền để Tinh Trúc cô nương ăn. Bánh bao này nhưng là đích thân ta vào bếp làm. Phải biết số lần ta vào bếp là đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải thấy ngươi đói, ta còn lâu mới cho người khác nấu ăn.” Diệp Tiểu Y chán nản nói. Cô gái này thật khó chiều chuộng. Nhưng nữ nhân làm nũng là quyền, nam nhân phải chịu đựng thôi.

“Là ngươi vào bếp làm sao? Vậy ta nhất định muốn ăn.” Cam Bảo Bảo lập tức mở miệng nói.

“Bảo Bảo ngươi vận khí thật tốt.” Nguyễn Tinh Trúc ghen tỵ nói. Phải biết nam nhân chịu vì nữ nhân vào bếp thực sự là quá hiếm hoi. Ở cái này thời đại, nam nhân luôn tránh xa nhà bếp. Vào bếp nấu ăn không khác nào đối với họ sỉ nhục. Người nam nhân này phải đối với Cam Bảo Bảo quan tâm bao nhiêu mới có thể bỏ qua mình thể diện vào phòng bếp nấu ăn chứ?

Cam Bảo Bảo đỏ mặt ngượng ngùng. Diệp Tiểu Y không hiểu chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn cứ vào bếp là nữ nhân lại như vậy chứ? Phải biết ở Tiêu Dao Phái lúc A Chu nhìn hắn nấu cho nàng bát mì liền xúc động phun mưa lên mặt hắn.

“ n, thật ngon… Tiểu Y công tử bánh bao này ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy?” Nguyễn TInh Trúc cắn một miếng lập tức cảm thấy cơ thể đều ấm áp lên, vị ngọt đến tận cổ, vô cùng phấn khích. Thậm chí nàng còn cảm thấy cơ thể bị kích thích tất cả các giác quan, nhưng trong bánh lại không hề cho thuốc kích thích.

“Bí mật gia truyền.” Diệp Tiểu Y cân nhắc mở miệng nói.

“Làm ra vẻ bí ẩn, nhưng Tiểu Y ngươi về sau nhất định muốn nấu cho ta ăn.” Cam Bảo Bảo tham ăn nói.

“Làm sao có thể chứ? Chúng ta chẳng phải chỉ là người qua đường sao? Tính thân cũng không thần là bao. Ta cũng không phải ngươi tướng công, cũng cần cưới cái thê tử nâng khăn sửa túi, thế nào lại cho ngươi nấu ăn cả đời được?” Diệp Tiểu Y nói bóng nói gió.

“Khụ khụ...” Cam Bảo Bảo nghe vây liền sặc ánh mắt lườm về phía Diệp Tiểu Y, tên này rõ ràng là kẻ bụng dạ hẹp hòi. Vẫn còn nhớ giận chuyện đó sao?

“Bảo Bảo, người nam nhân này đang ghen đó. Ngươi nhất định muốn giữ chắc hắn, không để kẻ khấc cướp đi. Nếu không hối hận liền không kịp.” Nguyễn Tinh Trúc trêu trọc nàng.

“Ta cùng hắn… là cái gì cơ chứ?” Cam Bảo Bảo đỏ mặt nói.

“Các ngươi ăn tiếp đi, ăn xong ta đưa hai ngươi về phòng.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Tiểu Y công tử, đừng lo cho chúng ta ngươi cũng ăn đi.” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng nói. Tay nàng cũng cầm một cái bánh bao đưa tới.

“Không có ý tứ lúc nãy nặn bột nhiều quá tay có chút đau.” Diệp Tiểu Y nhin Cam Bảo Bảo cười cợt nói.

“Bảo Bảo… ta về phòng nghỉ trước. Ngươi giúp Tiểu Y ăn đi.” Nguyễn Tinh Trúc hiểu ý không muốn làm đèn cầy lập tức rút lui. Cam Bảo Bảo gọi thế nào đều bị bỏ lại với sói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.