Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 449: Chương 449: Thiên long-có thể cho ta xem khuôn mặt của ngươi sao




“Tinh Trúc tỷ không muốn bỏ lại ta. Tên này hắn nhất định là sói, chắc chắn không phải cừu. Ngươi để ta ở lại một mình, cô nam quả nữ không phải rất nguy hiểm sao?” Cam Bảo Bảo lập tức bám lấy Nguyễn Tinh Trúc không buông nói.

“Ta chỉ sợ ngươi không kiềm chế được đem hắn ăn thôi. Bảo Bảo nhớ kỹ kiềm chế biết không? Người ta dù sao cũng vì ngươi vào bếp, ngươi giúp đỡ hắn ăn chút bánh, coi như đáng thương cho hắn cũng được?” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng cười nói.

“Ta thương hắn, thì ai thương ta đâu? Với lại ta rõ ràng là cừu, ngươi nói như ta là sói không bằng.” Cam Bảo Bảo nhìn sang Diệp Tiểu Y che miệng cười khục khục đáng ghét lườm hắn nói.

“Khụ khụ, Bảo Bảo thương ta, ta nhất định muốn hảo hảo thương lại ngươi rồi. Yên tâm dù thế gian đều ghét ngươi, ta vẫn rất là yêu thương ngươi.” Diệp Tiểu Y nhấn mạnh chữ yêu thương nói.

“Tinh Trúc tỷ ngươi xem hắn rõ ràng là muốn ăn ta.” Cam Bảo Bảo tội nghiệp chỉ Diệp Tiểu Y nói.

“Tiểu Y công tử ngươi sẽ không là thế đúng không? Dù sao ta tin tưởng ngươi nhân phẩm, hai người sẽ không vượt rào chứ?” Nguyễn Tinh Trúc có chút bận tâm nói.

“Ngươi nên tuyệt đối tin tưởng ta nhân phẩm, Diệp Tiểu Y ta là nam nhân sao có thể làm loại chuyện vượt rào đó chứ.” Diệp Tiểu Y vỗ ngực đảm bảo nói. Hắn rõ ràng đem cả cổng chính đều đạp đi qua, vượt rào quá phiền phức.

Cam Bảo Bảo thì một bên nhìn Diệp Tiểu Y mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói phét thành thần. Cái tên này cái gì đều đem nàng ăn sạch, giờ liền nói rào còn không vượt. Thật không nghĩ tới hắn da mặt làm từ cái gì. Dầy như vậy.

“Bảo Bảo ngươi xem, ngươi nên tuyệt đối tin tưởng hắn nhân phẩm.” Nguyễn Tinh Trúc an tâm nói.

“Tinh Trúc tỷ...” Cam Bảo Bảo bắt lấy nàng cánh tay.

“Được rồi, mau giúp xé cho hắn bánh bỏ vào miệng, ta không phiền hai ngươi.” Nguyễn Tinh Trúc cười cợt đẩy ra Cam Bảo Bảo cánh tay nói.

“Tinh Trúc tỷ đừng mà….” Cam Bảo Bảo nhìn Nguyễn Tinh Trúc đáng thương lắc đầu, ở cạnh tên sói đói ngàn năm này mà không bị hắn chiếm tiện nghi nàng thực không tin.

“Đừng náo, ngươi là Tiết Dạ Xoa nha. Ngươi không chém hắn đã là tốt rồi, hắn còn dám sờ mó ngươi sao? ta đi trước. Hai người trò chuyện vui vẻ.” Nguyễn Tinh Trúc thoát ra Cam Bảo Bảo vòng tay lập tức nhanh chóng biến mất.

“Đều là tại ngươi, đồ da mặt dày, nói cái gì mà tuyệt đối không vượt rào? Còn muốn ta tin tưởng ngươi nhân phẩm? Đừng có mơ.” Cam Bảo Bảo coi thường nói.

“Chúng ta có vượt rào sao? Rõ ràng là ở trên xe ngựa ba ba ba, với lại ta thi triển đều là truyền thống phong cách cổ trang lão hán đẩy xe bồ, thượng đế bế quan âm,... hoàn toàn không có cái nào tên là vượt rào.” Diệp Tiểu Y vô liêm sỉ nói.

“Phi, ngươi rõ ràng là lươn lẹo. Nhân phẩm ngươi ta thèm vào tin.” Cam Bảo Bảo phỉ nhổ.

“Tốt, ngươi không tin là tốt, vì có méo đâu. Nếu ngươi tin vào thứ không tồn tại, ta thực nghi ngờ ngươi chỉ số thông minh.” Diệp Tiểu Y vỗ tay nói.

“Ngươi… bỉ ổi… vô liêm sỉ… xấu xa… ngươi…. sờ cái gì đó… mau thả ta ra… ngươi dâm tặc… lại muốn chiếm ta tiện nghi.” Cam Bảo Bảo lập tức đỏ mặt mắng. Nàng bị tên dâm tặc này kéo vào lòng. Đôi tay bẩn thỉu của hắn lập tức luồn vô nàng áo sờ đến nàng trắng nón to tròn bộ ngực.

“Thực không có ý tứ, cái này là bản năng hiểu không? Ngươi không chịu đút cho ta ăn. Ta đói, đương nhiên muốn tim thức ăn để ăn. Mà nam nhân không ăn nữ nhân? Vậy thì chẳng lẽ lại đi ăn nam nhân?” Diệp Tiểu Y bỉ ổi nói.

“Đừng đừng, ta còn đau… ta đút cho ngươi ăn bánh bao.” Cam Bảo Bảo lập tức run mình nói.

“Nhưng lúc này không có món nào so với ngươi mỹ vị.” Diệp Tiểu Y cười cợt.

“Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?” Cam Bảo Bảo đều thỏa hiệp.

“Dùng ngươi miệng mớm cho ta. Ta mới chịu ăn, nếu không… ta đói lên hắc hắc...” Diệp Tiểu Y chỉ chỉ mình cái miệng nói.

“Cái này quá xấu hổ, đổi một kiểu ta dùng tay xé cho ngươi ăn được sao?” Cam Bảo Bảo mặt đỏ ửng nói. Vậy đợi ngươi ăn hết bánh ta muốn cho ngươi hôn bao nhiêu phát.

“Không có ý tứ, ta chỉ muốn ngươi dùng miệng bón cho ta ăn. Hay là ngươi muốn ta ăn hai cái bánh bao đang nóng hổi này chứ hả?” Diệp Tiểu Y sờ sờ lên đầu của hai cái màn thầu trắng trẻo chính giữa có cái nhú đỉnh màu hồng xoa một cái cười dâm tặc.

“Ta đút ta đút là được. Ngươi đừng có tiếp tục sợ, ta chịu không nổi.” Cam Bảo Bảo cảm nhận được sự tê buốt truyền đến lập tức mở miệng. Đưa tay cầm lấy chiếc bánh bao xé ra một phần muốn cho vào miệng.

“E hèm, ta răng có chút yếu, ngươi lấy nhiều như vậy thế nào ta ăn được? Xé nhỏ một chút, đúng nhỏ nữa, nhỏ nữa… được rồi.” Diệp Tiểu Y đưa miệng đến chờ đợi.

“Ngươi thực sự quá đáng.” Cam Bảo Bảo nhìn trên tay bé tý màn thầu tức giận nói. Tên này rõ ràng chiếm nàng tiện nghi. Nhỏ vậy, bao giờ mới hết đống bánh bao này? Căn răng Cam Bảo Bảo đưa miếng bánh vài miệng cắn giữa hai hàm răng trắng ngọc ngà nhắm mặt đưa đến Diệp Tiểu Y trong miệng.

“Ưm… ngươi...” Cam Bảo Bảo lập tức trợn mắt nhìn, Diệp Tiểu Y đang đè nàng ra, tại nàng đôi môi bên trên đưa lưỡi thâm nhập vào trong khuấy động nàng miệng lưỡi. Tham lam hút lấy từng tý một không khí.

“Đừng ồn, không ai dậy ngươi khi hôn cần nhắm mắt lại sao?” Diệp Tiểu Y nhắc nhở nói. Cam Bảo Bảo cũng lập tức nhắm lại mắt tận hưởng Diệp Tiểu Y nụ hôn, nàng đối với hôn kỹ thuật khá vụng về, nhưng tên lão làng như Diệp Tiểu Y đều khiến nàng đưa đẩy theo hắn lưỡi. Thảo nào khi hắn dùng lưỡi mình lúc trên xe ngựa khiến nàng… thật xấu hổ.

“Thật sự ngọt ngào, mùi vị bánh thực không có tệ.” Diệp Tiểu Y buông tha nàng lập tức kéo nàng từ nằm trên bàn vào mình hai cái đùi, mông nhẹ nhàng đặt trên ghế.

“Đồ lưu manh, ngươi rõ ràng nói, không đối với ta...” Cam Bảo Bảo trách móc.

“Ta đối với ngươi cái gì? Vừa rồi ta chẳng qua cảm thấy bánh này thiếu một chút nước sốt, vừa hay ngươi mùi vị lại là thứ nước sốt không sai.” Diệp Tiểu Y liếm môi nói.

“Ngươi vô liêm sỉ, rõ ràng là chiếm ta tiện nghi lại không chịu thừa nhận.” Cam Bảo Bảo bực tức.

“Ta chiếm ngươi tiện nghi?” Diệp Tiểu Y chỉ mình nghi ngờ nói.

“Còn không phải sao còn hỏi.” Cam Bảo Bảo trừng mắt nhìn hắn.

“Nếu vậy thì...” Diệp Tiểu Y xé một miếng bánh nhỏ đặt vào trong miệng, tay ôm chặt nàng eo.

“Ngươi muốn làm gì?” Cam Bảo Bảo kinh sợ.

“Ta không thích nợ ai cái gì, ta chiếm ngươi tiện nghi, liền trả cho ngươi.” Diệp Tiểu Y lập tức hai tay ôm nàng eo, nàng liền ngồi trên đùi quay người về phía hắn bị hắn hôn lên.

“Đợi đã ta… ưm...” Cam Bảo Bảo định nói không cần nhưng liền bị hắn hôn lên. Mặc dù hắn nói là trả cho nàng, nhưng sao nàng cảm thấy người thiệt thòi chỉ có duy nhất nàng vậy?

Cam Bảo Bảo cảm nhận rõ, tên khốn nạn này rõ ràng đang trêu đùa nàng, miếng mạt thầu được truyền qua hắn miệng trôi vào nàng miệng nhưng không có cho nàng nuốt vào, mà để nó dưới hắn lưỡi khuấy đảo nàng trong miệng, đợi cho miếng bánh tan dần dần vị ngọt lan tỏa mới để nó trôi vào nàng trong bụng.

“Bây giờ liền là ngươi chiếm của ta tiện nghi.” Diệp Tiểu Y tha ra nàng môi tham lam nói. Cam Bảo Bảo hiện tại hoàn toàn đắm chìm trong hắn nụ hôn, lúc đầu tuy thấy ngại ngại, nhưng có một cái cảm giác gì đó vô cùng lạ lùng kích thích nàng.

“Đồ lưu manh, rõ ràng ta vẫn là người bị chiếm tiện nghi. Không được lần này ta muốn chiếm lại ngươi tiện nghi.” Cam Bảo Bảo lập tức đặt một miếng bánh trong miệng lần nữa đối với hắn hôn lên một vẻ tham lam.

“Bảo Bảo, ngươi thật sự là đang muốn ăn ta nha. Ta rõ ràng là đút cho ngươi ăn, ngươi lại chiếm ta tiện nghi.” Diệp Tiểu Y mặt dày nói.

“Ngươi nói cái gì chứ? Ta không để ý ngươi...” Cam Bảo Bảo đỏ mặt tự vỗ mình đầu, nàng điên rồi mới tự đâm đầu vào lưới.

Diệp Tiểu Y lười biếng nhìn đến Cam Bảo Bảo buồn cười. Cái này cô nàng đôi lúc cũng thật đáng yêu.

“Tiểu Y ta có chuyện muốn nói.” Cam Bảo Bảo mở miệng thành khẩn nói.

“Hả? Ngươi cứ nói.” Diệp Tiểu Y gật gù cười cợt.

“Ngươi đối với ta cái gì cũng làm qua, ta giờ là người của ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn để ta cả đời này không biết ngươi thật sự khuôn mặt sao?” Cam Bảo Bảo mở miệng nói.

“Ngươi muốn xem ta khuôn mặt?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng hỏi.

“Ta đương nhiên muốn xem. Dù ngươi có xấu thế nào, ta đều không chê ngươi.” Cam Bảo Bảo khẳng định.

“Nếu ngươi thực sự muốn xem, vậy tự mình tháo ra đi.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói. Hắn đối với Cam Bảo Bảo rất tin tưởng. Với lại nàng cũng không biết hắn thân phận.

“Ta có thể sao?” Cam Bảo Bảo đều run run nói. Đưa đôi tay muốn cởi ra Diệp Tiểu Y mặt nạ.

“Đến đi, ngươi là ta nữ nhân. Cả đời này làm sao có thể để ngươi không biết mặt ta.” Diệp Tiểu Y gật đầu nói. Cam Bảo Bảo nín thở đưa tay chạm tới Diệp Tiểu Y khuôn mặt nạ muốn nhấc ra.

Phịch… phịch… Một tiếng động vô cùng nhỏ vang lên.

“Có người... ” Diệp Tiểu Y lập tức cảm thấy nguy hiểm ôm lấy Cam Bảo Bảo nhảy lên nóc nhà. Cam Bảo Bảo lập tức hoảng hốt kèm theo một phần thất vọng, chỉ một chút nữa, nàng có thể nhìn thấy hắn khuôn mặt. Thực sự ai phá đám nàng chuyện tốt.

Lúc này bên dưới có bốn người ba nam một nữ từ từ bước đi tới vừa đi vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.