Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 86: Chương 86: Hành hung Chu Hồng (Hạ)




Quyển 2 - Chương 86: Hành hung Chu Hồng (hạ)

- Biết ngay là như vậy mà!

Thấy hắn ba chiêu không phải  thuận thì chính là ngược, Chu Hồng sớm đã có phòng bị.

Hắn là người đứng thứ tư trong sát hạch, từng trải qua không ít các cuộc giao đấu to nhỏ, ban đầu không chú ý tới loại chiêu thức thô thiển như vậy, sau khi có phòng bị thì làm sao có thể không đánh thắng được chứ?

Trong lòng cười lạnh một tiếng, hắn nâng tay phải lên, phòng thủ đường tấn công của đối phương, đang định phản kích, liền nhìn thấy Trịnh Dương công kích chỉ là hư chiêu, một nắm đấm khác đã đánh tới trước mặt, đánh thẳng vào gương mặt của mình.

Oanh!

Chưa kịp phản ứng liền bị đánh thật mạnh.

- Khốn kiếp, ngươi đê tiện...

Liên tục lùi về sau hai bước, nước mắt nước mũi của Chu Hồng giàn giụa.

Nắm đấm của Trịnh Dương lợi hại hơn Viên Đào nhiều, chỉ một quyền đã đánh hắn sắp ngất đi.

- Đê tiện? Khi giao chiến đấu không có đê tiện!

Trịnh Dương chẳng muốn phí lời, một chiêu đắc thủ, tiếp tục tấn công về phía trước, tay trái xuất một chỉ điểm vào mệnh môn, một nắm đấm khác thỉnh thoảng đánh vào mặt đối phương.

Hai chiêu hai bút cùng vẽ, không chút do dự, không có gánh nặng trong lòng.

- Ngươi...

Mỗi một lần Chu Hồng muốn chống đỡ, liền phát hiện một trong đó là hư chiêu, qua vài lần như thế, gương mặt càng sưng nhiều hơn, đầu choáng mắt hoa, phiền muộn sắp thổ huyết.

Quá vô sỉ!

Cho dù ngươi đã biết mệnh môn của ta rồi thì cũng không thể cứ dùng chiêu thức cũ như vậy chứ? Giống như cờ tướng chỉ lo ăn quân, thú vị sao? Có phong độ sao?

Mặt ta sưng như thế, ngươi còn đánh...

Không phải nói quyết đấu công bằng sao?

Công bằng đâu?

Công chính đâu?

Còn bảo có ý là được... Không tổn thương hòa khí...

Ý của các ngươi, rốt cuộc là ở đâu thế...

- Dừng lại...

Biết tiếp tục đánh, không chừng hắn sẽ chết ở chỗ này, Chu Hồng không thể làm gì khác hơn bằng cố nén đau thương vào lòng, vội vã lùi lại:

- Ta chịu thua...

Không chịu thua không được, đối phương biết mệnh môn của mình, lại không có khí tiết của võ giả, luân phiên công kích, hỏi làm sao chống đỡ được?

Đổi lại lúc chưa bị thương, còn có thể dựa vào thân pháp né tránh, nhân cơ hội phản kích, chứ hiện tại đôi mắt sưng lên chẳng nhìn thấy đường, tiếp tục đánh, chỉ sợ bản thân phải chết ở nơi này.

- Chịu thua là tốt rồi, Triệu Nhã, đến phiên ngươi...

Trương Huyền nói.

- Xin chỉ giáo!

Triệu Nhã đi tới, căn bản không đợi đối phương phản đối, trực tiếp tấn công dữ dội.

Động tác công kích không khác gì Trịnh Dương, không phải mệnh môn thì chính là khuôn mặt.

...

Chu Hồng khóc.

- Được rồi, Vương Dĩnh, ngươi cũng thử xem!

Lần thứ hai chịu thua, còn vẫn chưa kịp nói câu nào, Vương Dĩnh cũng đã đi tới.

Tiếp theo, Lưu Dương...

Rất nhanh, năm học viên môn hạ của Trương lão sư đều ngược đãi hắn một lần, giờ thì đôi mắt Chu Hồng sưng húp híp chỉ còn thành một khe hở nhỏ, hắn sắp không khác gì người mù.

- Được rồi, nhanh bồi thường tiền, mỗi người chúng ta một ngàn kim tệ, còn phải sửa cửa, tổng cộng một vạn!

Viên Đào tiến lên phía trước.

- Một vạn? Các ngươi chỉ có năm người, tại sao lại là một vạn?

Chu Hồng sắp điên rồi.

- Cửa của chúng ta giá năm ngàn!

Viên Đào thản nhiên nói.

- Năm ngàn?

Nước mắt Chu Hồng chảy ào ào.

Cái cửa này, một trăm đồng tiền vàng có thể đổi năm cái, giờ quát lên hẳn năm ngàn? Muốn gạt người cũng không cần như thế chứ!

- Không bồi thường cũng được, Trương lão sư, chúng ta muốn tiếp tục luận bàn với cao thủ đứng thứ tư trong sát hạch, mong lão sư tác thành!

Trịnh Dương nói.

- Ừm, đồng môn luận bàn, nhất định phải hạ thủ lưu tình!

Trương Huyền gật đầu.

- Còn hạ thủ lưu tình... Không cần... Không cần, ta bồi thường còn không được sao?

Nghe thấy Trương lão sư đáp ứng, nói chuyện giống lúc nãy, khóe miệng Chu Hồng co giật, không dám phí lời, vội vàng lấy mười tấm ngân phiếu một ngàn đồng ra.

Giao ngân phiếu xong, nội tâm hắn nhỏ máu.

Tuy gia thế của hắn khá giả, nhưng một vạn đồng tiền vàng chính là tích lũy những năm qua của hắn, bởi vì đi giao một tấm chiến thiếp mà lưu lại tại nơi này…

Bồi thường xong, hắn lo lắng dừng lại lâu hơn một chút sẽ bị đánh chết, Chu Hồng liền xoay người bỏ chạy.

Lúc xông vào hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, tự nhận bản thân độc tôn trong học viên, sợ rằng nằm mơ cũng không nghĩ rằng, hắn sẽ bị đánh thảm như vậy.

- Lão sư...

Chu Hồng rời đi, Trịnh Dương, mấy người Viên Đào đều khiếp sợ nhìn Trương lão sư đang ngồi ở giữa phòng, trong mắt tràn ngập sự sùng bái!

Mặc dù bọn họ có thể đánh thắng Chu Hồng, nhưng đó là nhờ vào công lao chỉ điểm ba chiêu của Trương lão sư.

Tùy tiện chỉ điểm liền dễ dàng đánh thắng đối thủ, giống như biết hắn sẽ sử dụng chiêu thức gì, rốt cuộc làm như thế nào?

.........

- Lục lão sư, ngươi cảm thấy Trương Huyền có nhận lời khiêu chiến của ngươi hay không?

Hồng Hạo trưởng lão vuốt râu, cười nói.

Lục Tầm lão sư ra tay, Trương Huyền nhất định gặp xui xẻo, học viên của hắn sớm muộn gì cũng bị gọi tới đây, lần thứ hai lại trắng tay.

- Ta không cần biết hắn nhận lời hay không, dám cướp học viên của ta, không cho hắn biết chút lễ độ, sau này Lục Tầm ta làm sao lập uy tại học viện Hồng Thiên?

Lục Tầm lão sư hừ lạnh.

- Đúng thế!

Hồng Hạo trưởng lão gật đầu, đang muốn nói tiếp, liền nhìn thấy một tiểu tử đầu heo, mặt sưng đỏ, đi vào.

- Lục lão sư, xin làm chủ giùm ta...

Người đó trực tiếp tới quỳ xuống đất, lên tiếng khóc lớn.

- Ngươi là...

Nhìn thấy dáng dấp người này vô cùng xa lạ, Lục Tầm sợ hết hồn.

- Ta là Chu Hồng đây...

Hắn lại như bị một vạn tổn thương lần nữa.

- Chu Hồng? Không phải ta bảo ngươi đi giao chiến thiếp sao? Tại sao biến thành như vậy?

Nghe đối phương nói tên của mình, Lục Tầm quả nhiên nhìn ra dấu hiệu mơ hồ trên đầu heo của Chu Hồng, không nhịn được hỏi.

Đi giao chiến thiếp, tại sao biến thành như vậy?

- Ta bị đánh...

Chu Hồng chảy nước mắt.

- Trương Huyền không tự trọng thân phận lão sư, ra tay với ngươi?

Sắc mặt Lục Tầm sầm xuống, đứng phắt dậy, khí tức mạnh mẽ bộc phát.

Hắn đã mở mấy chục huyệt đạo, là cường giả Tích Huyệt cảnh chân chính.

Khó trách có thể trở thành lão sư nổi danh, thực lực như vậy cũng đủ làm trưởng lão học viện.

Chu Hồng là cao thủ xếp thứ tư trong sát hạch, tuy bảng danh này không hoàn toàn đại biểu thực lực, nhưng đại biểu sức chiến đấu đỉnh cấp trong tân sinh.

Môn hạ của Trương Huyền không có học viên cũ, người có khả năng duy nhất đánh hắn thành như vậy, chỉ có thể là vị Trương lão sư này!

- Là… học viên... Trương lão sư... không ra tay!

Chu Hồng lúng túng.

- Học viên? Ngươi nói đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương?

Muốn tỷ thí với đối phương, lúc nãy Lục Tầm lão sư cũng có điều tra một hồi, phát hiện học viên bị Trương Huyền chiêu mộ không tính là quá kém:

- Bọn họ liên thủ đánh ngươi? Không đúng, mấy người bọn họ có xếp hạng không thấp, nhưng ta đích thân chỉ điểm cho ngươi, tu vi có thể đột phá bất cứ lúc nào, cho dù bọn họ liên thủ cũng không phải đối thủ của ngươi.

Thực lực đám người Triệu Nhã không yếu, nhưng Chu Hồng lại mạnh hơn, mấy ngày nay, bản thân hắn tiêu tốn không ít tâm huyết, chỉ bàn về sức chiến đấu, võ giả nhị trọng trở xuống, hầu như không có đối thủ, cho dù có mấy người liên thủ, sợ rằng cũng đánh không lại!

Vậy tại sao có thể bị đánh thành như thế trong thời gian ngắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.