Thiên Cửu Vĩnh Sinh

Chương 16: Chương 16: Tịnh thanh si tình




Thấy Vân Phí lại tiếp tục dựa vào gốc cây dưỡng thần thì Vận Nhu lúc này lại lóng ngóng, nàng hiện tại bị đuổi khỏi Thanh Yên tông cũng không là gì đối với nàng. Nàng chỉ không biết tiếp theo phải làm gì, Vận Nhu trong lòng vừa nghĩ lại vừa cắn môi. Nàng bất chợt nhìn lại thì thấy vị tiền bối đầu tóc bạc trắng này thật đúng là một mỹ nam tử, gương mặt tuấn mỹ của hắn khiến cho nàng nhìn phải mê đắm

Cảm giác được ánh mắt đang nhìn, Vân Phí bỗng nhiên mở đôi mắt đẹp ra nhìn thẳng vào mắt Vận Nhu khiến cho nàng bất giác lại cúi đầu xấu hổ. Hắn chẳng nói chẳng rằng liền đứng lên rồi chắp tay sau lưng chậm rãi tiến vào mộ cổ, Vận Nhu thấy hắn đi vào thì nàng cũng theo bước chân hắn. Dù sao thì nàng cũng không biết tiếp theo phải làm gì nữa

.....

Khi cả hai vừa tiến vào bên trong mộ cổ thì đều thấy xác tu sĩ nằm la liệt khắp nơi, có người bị nổ đầu mà chết lại có người bị vỡ đan điền mà chết.....

Nhìn thấy cảnh tượng này thì Vận Nhu có chút sợ hãi, nàng lén nhìn qua gương mặt tuấn mỹ lạnh băng của hắn thì thấy vẻ mặt của hắn cũng chẳng thay đổi gì. Ngay cả một cái nhíu mày cũng không

Vân Phí khi nhìn thấy đống xác người như vậy thì hắn cũng không ngạc nhiên, hắn chắp tay sau lưng và chậm rãi đi từng bước rất là nhàn nhã.

Dù sao bên trong mộ cổ này cũng chỉ có một đường nên hắn vẫn cứ tiếp tục bước đi, trên đường chỉ cần xuất hiện cái cơ quan, trận pháp nào thì đều bị hắn một tay phá bỏ

Vận Nhu thì lại luôn đi theo sau lưng hắn, nàng nhìn thấy vị tiền bối này ra tay phá mấy cái ẩn tàng trận pháp cùng với các cơ quan kia thì trong lòng lại vô cùng kính nể.

Một lúc sau cả hai người Vân Phí, Vận Nhu bất ngờ gặp được một đám người phía trước. Bọn họ tụ lain dường như lớn tiếng với nhau về chuyện gì đó

-Thiên huynh... ngươi không thể cứ như vậy mà độc chiếm bảo vật được, người của ta đã chết quá nửa vì bảo vệ huynh. Ngươi không thể không nói lý như vậy

-Hiền đệ, bảo vật bậc này cũng chỉ có ta xứng để giữ. Ngươi là cái thá gì mà đòi lấy bảo vật?

-Thiên Hoành, ta nhịn tên đê tiện ngươi lâu rồi. Hôm nay ta sẽ giết ngươi ở đây, dù là Thiên gia các ngươi thần thông quảng đại tới mấy cũng không tìm ra được

.....

Vân Phí nghe vậy thì hiểu ra thì ra đám người này tranh dành cổ vật, hắn cảm thấy không hứng thú nên liền chắp tay sau lưng đi ngang qua đám người này. Chỉ là rắc rối vẫn không buông tha hắn

Khi Thiên Hoành vừa thấy bóng lưng hắn ngang qua thì y liền la lên nói

-Tiểu tử, ngươi mau cởi nhẫn trữ vật và toàn bộ pháp khí ra cho Thiên mỗ. Kể cả tiểu mỹ nhân đi theo ngươi, sau đó Thiên mỗ sẽ cho ngươi chết toàn thây

Vận Nhu nghe vậy thì liền chán ghét nhìn cái Thiên Hoành này, bất quá nàng vẫn không nói gì. Vân Phí nghe thấy lời đe dọa này thì cũng không nói gì, cũng không dừng bước lại. Hắn vẫn cứ nhàn hạ chắ tay sau lưng đi

“Ầm.....”

Thiên Hoành bỗng nhiên nổ ra không còn một mảnh thịt, máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Cái nam nhân vốn đang tranh giành bảo vật với y lúc này bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Một lúc sau nam nhân đó lại thở phào nhẹ nhõm bởi vì vừa rồi y không có lên tiếng chọc cái tiểu tử tóc trắng kia

.....

Khi cả hai càng vào sâu bên trong mộ cổ thì Vân Phí cùng Vận Nhu lúc này bị chặn lại bởi một cánh cửa màu đen to lớn, trên cửa lại khắc đầy chữ Vân....

Nét chữ này lúc thì tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, xuất trần. Lúc thì tạo nên cái cảm giác điên cuồng, giận dữ. Nhìn thật lâu những chữ Vân này thì Vân Phí hiện tại bỗng nhiên đôi mắt đẹp lại hiện ra vẻ mơ hồ. Hắn đưa tay sờ lên những nét chữ đó

Những chữ Vân này không phải của Tịnh Thanh thì là của ai đây, nhìn thấy Vân Phí bỗng nhiên trở nên kì lạ. Thấy hắn đứng trước cánh cửa này một lúc thì Vận Nhu lúc này lại rụt rè lên tiếng nói

-Tiền bối.... sao người không mở cánh cửa này rồi đi vào?

Vân Phí nghe thấy Vận Nhu nói thì cũng tỉnh lại, hắn gật đầu rồi đẩy cánh cửa ra. Vân Phí cùng Vận Nhu lúc này lại bỗng nhìn thấy một cái cảnh tượng kì lạ

Căn phòng này trên tường đều treo bức họa của một nam nhân tuấn mỹ, nam nhân này trên người vận bạch y cùng vợi nụ cười kiêu ngạo đến mê người kia được vẽ rõ ràng trên bức họa

Nam nhân trên bức họa này không phải là Vân Phí thì là ai đây? Vận Nhu tinh ý, nàng nhìn nam nhân trên bức họa rồi nhìn lại gương mặt tuấn mỹ của hắn rồi âm thầm đối chiếu với nhau

Quả nhiên cả hai là một, nếu có khác thì chỉ khác là vẻ mặt tuấn mỹ của hắn lúc này là lạnh băng. Một đầu tóc đen trên bức họa cũng khác với mái tóc bạc trắng hiện tại của Vân Phí

Vân Phí không nói gì, hắn nhìn xung quanh toàn là bức họa của hắn thì trong lòng chợt có một cái cảm giác thương xót

Vân Phí chợt nhìn thấy trên bàn có một bức thư bị phủ một lớp bụi dày thì hắn chợt cầm lên rồi phủi bụi ra, hắn mở bức thư lên rồi nhìn vào dòng chữ có phần mờ nhạt kia rồi chậm rãi âm thầm đọc

“Tâm ma không thể trảm, tu vi không thể tăng tiến. Bổn tọa nguyện giữ lại tâm ma, bổn tọa nguyện tu vi không thăng tiến cũng không muốn quên ngươi.... Vân Phí

Bức thư này có lẽ mãi mãi ngươi không thể đọc được nhưng bổn tọa cũng chỉ hi vọng trong lòng ngươi vẫn nhớ có một Tịnh a di mãi mãi không thể quên được ngươi”

Vân Phí đọc xong thì trong lòng lại nổi lên hàng trăm thứ cảm xúc kì lạ, cái nữ nhân Tịnh Thanh này vì sao lại cứ phải si tình với hắn như vậy? Hắn đọc xong rồi lấy tay vò nát bức thư này lại, trong đôi mắt lúc này lại nổi lên một sợi gân đỏ

Vận Nhu nhìn thấy hắn vò nát bức thư kia lại thì nàng lại tưởng như hắn tức giận, nàng đành trầm mặc không nói gì. Vân Phí lúc này lại dùng thần thức dò xét căn phòng xung quanh. Hắn bỗng nhiên cảm nhận được bên dưới bức họa là thanh pháp kiếm năm xưa Tịnh Thanh vẫn thường dùng, bên dưới đều là các tịch thư, bí điển, linh quyết mà năm xưa Tịnh Thanh một đời tu luyện

Hắn liền giở bức họa lên rồi lấy thanh pháp kiếm ra, sau đó hắn lại tiếp tục lấy từng cuốn bí điển đọc thử. Vận Nhu nhìn thấy hắn như vậy thì không dám làm phiền, nàng âm thầm đứng nhìn hắn

Chỉ thấy một lúc sau Vân Phí lại nhếch mép lên cười rồi nhìn nàng lạnh nhạt hỏi

-Ngươi... có muốn làm chưởng môn Thanh Yên tông không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.