Thiên Chủ

Chương 4: Chương 4: Cổ điện




Dường như Diệp Phàm nói ra câu này làm cho nàng lay động, nàng ánh mắt chợt nhìn hắn chăm chú, môi đỏ há như muốn nói, rồi lại thôi, một hồi hình như là nàng làm ra dứt khoát, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Diệp...Phàm. Chúng ta, tạm thời không gặp nhau nữa... Được không?

Nàng nói rất nhẹ nàng, nhưng trong giọng điệu lại khó có thể che dấu run rẩy. Có thể nàng biết, một khi nàng nói ra điều này, sẽ có người tổn thương. Nàng từ trước không ngại từ chối nam sinh tỏ tình, làm bọn họ tổn thương rất nhiều, nhưng bọn họ lại là người bình thường, trong mắt nàng đơn thuần xa lạ, cố nhiên nàng sẽ không vì bọn họ cảm thấy cái gì mà thương xót.

Nhưng mà, người này, lại khác. Hắn dù sao cũng là trong đời nàng, là duy nhất xem nàng nhưlà nữ sinh bình thường, có thể đùa giỡn nàng, mặc dù rất không buồn cười, có thể tỏ ra khó chịu với nàng, dù là nàng rất xinh đẹp.

Có điều, lần này gặp hắn, thật muốn một câu nói dứt khoát, bởi vì nàng sợ rằng nếu như không dứt khoát, hắn sẽ tổn thương.

Không, chính là thật sự tổn thương, so sánh với lúc này, nhất định sẽ tàn khốc hơn rất nhiều.

Diệp Phàm bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, gương mặt bình tĩnh, thậm chí khóe miệng hơi cười. Hắn thản nhiên quay đầu đối diện nàng, cười khẽ:

- Dù sao thì, cũng cho ta biết lý do a?

Hắn là người bình thường, không có gia thế to lớn, chỉ vì thành tích tốt một chút mà nghĩ nữ thần sẽ là của mình. Hắn trưởng thành rất sớm, có rất nhiều chuyện từ lâu đã hiễu rõ. Nếu không như vậy, sợ rằng đã không có ngày hôm nay. Trong nhà còn có tiểu Hinh, nhiều chuyện muốn làm, hắn đều sẽ nghĩ cho cô em gái này.

Nàng cúi đầu, Diệp Phàm nhìn thấy, chợt cười khổ nói:

- Là Lâm gia! A?

Nàng nghe hai chữ “Lâm gia”, cả người liền có chút run nhẹ, rồi gật đầu. Ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không gặp hắn nhìn mình, nàng chợt thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Diệp Phàm, ta có chuyện muốn nói cho ngươi.

Diệp Phàm nghe nàng xác nhận cũng không bất ngờ, hắn sớm biết sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ đến sớm như vậy. Cũng đúng, một tên cô nhi không thân phận thấp kém làm sao sẽ để Lâm gia làm ngơ nhìn hắn gặp mặt nàng. Bất quá mặc dù thất lạc, cũng sẽ thể hiện vô cùng bình tĩnh, hắn nghi hoặc nhìn nàng, đã nghe nàng lên tiếng.

Nàng tâm trạng nặng nề, nói:

- Ngươi biết việc ở Tây tạng a?

Diệp Phàm gật đầu, sáng nay còn nghe báo cáo thương vong trên TV, số người chết đã vượt quá 200 người. Tạo thành chấn động không nhỏ trên thế giới, dù sao Tây tạng là nơi linh thiêng, Phật giáo cũng một phần từ đây khai sinh mà ra, hiển nhiên xảy ra tai ương, không tránh khỏi khiến người xôn xao.

Cũng không biết nàng nhắc đến chuyện này làm gì.

Nàng gật đầu, chợt cau mày nói:

- Vậy ngươi biết nguyên nhân là bởi vì cái gì không?

Diệp Phàm tất nhiên sẽ không biết, nhưng động đất, tám chín phần là do biến động trong lòng đất gây ra. Hắn cười khổ lắc đầu, bất quá trong đầu đã hơi cảm thấy ngạc nhiên. Nàng là người của Lâm gia, mà Lâm gia làm siêu cấp gia tộc, sẽ đánh hơi được cái gì đó. Nếu như là nguyên nhân bình thường, nàng sẽ không làm ra quan trọng đến như vậy

Nghĩ mãi cũng không thể ra cái gì, hắn chỉ có thể tiếp tục nghe nàng nói.

Nàng không biết suy nghĩ trong đầu của Diệp Phàm, nói tiếp:

- Ta là người của Lâm gia, mấy ngày trước ở nhà tình cờ nghe gia gia nói, chuyện ở Tây tạng có động đất là bởi vì Địa Cầu xuất hiện dị tượng, từ trong lòng đất mở ra dị không gian, bên dưới Cổ Điện trồi lên, bên trên tự nhiên cũng sẽ bị phá hủy. Mà không biết bởi vì nguyên nhân gì, từ sau khi Cổ Điện xuất hiện, chung quanh nó vô số thựcvật biến đổi. Đặc biệt là thú hoang. Ta nghe gia gia kể, có một đầu ngựa núi của người dân nơi đó, sau dị tượng, đã hóa thành một con ngựa khổng lồ, to bằng một chiếc xe tải. Còn có sói núi, chó săn đều sẽ biến hóa, mà thương vong gia tăng liên tục cũng một phần vì bọn chúng hung hăng giết người mà ra.

Nàng nói xong, cũng quan sát vẻ mặt của Diệp Phàm. Nhìn đến, lại chợt nhiên mỉm cười, ánh mắt của hắn, thậm chí là sau khi nghe nàng nói chuyện này, cũng đều sẽ như ban đầu nhìn thấy nàng, vô cùng trong suốt.

Lúc này, nàng cảm thấy, trái tim thật thất lạc, như là biến mất, hoặc là đã đóng băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.