Thiên Ảnh

Chương 39: Chương 39: Chẳng thể hiểu rõ




Luồng khí tức này bình hòa trung chính, tuy rất nhỏ nhưng lại có vẻ dày nặng. Đây chính là linh lực hệ thổ tinh thuần. Đạo trời lấy Ngũ Hành làm gốc. Tu sĩ trung thổ cũng vậy, mỗi người tùy vào tư chất thuộc tính trên Ngũ Hành Thần Bàn của mình mà gần như có thể hạn định phương hướng tu đạo trong tương lai và ước lượng cực hạn của việc tu luyện.

Luồng linh lực nhỏ nhoi này chậm rãi lưu chuyển trong khắp các kinh mạch, sau khi xong một vòng tuần hoàn thì nhập vào đan điền trong khí hải của hắn. Đối với tu sĩ, cho dù là người đạt đến cảnh giới nào đi nữa thì đây vẫn là cốt lõi của việc tu luyện, mỗi ngày đều khô khan như thế. Đây chính là lúc Lục Trần tự kiểm tra thành tựu trong đan điền của mình. Kết quả vẫn làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

Có lẽ Hắc Diễm Ma Chú tồn tại trong cơ thể hắn suốt mười năm nay đã gây nên tổn hại quá lớn. Hiện giờ, căn cơ Ngũ Hành Thần Bàn tuy đã hồi phục nhưng lại vô cùng yếu ớt. Mặc dù có thể gượng ép tu luyện nhưng dù là thu hay phát linh lực thì tốc độ cũng quá tệ, thậm chí ngay cả đệ tử tầm thường mới nhập môn cũng không đến nỗi kém cỏi như vậy.Điều an ủi duy nhất đối với Lục Trần là luồng linh lực hệ thổ mà hắn thu nạp vào trong cơ thể lại cực kỳ tinh khiết đầy đặn. Thật ra điều này cũng không có gì kỳ lạ bởi Ngũ Hành Thần Bàn của hắn chỉ có một trụ hệ thổ mà thôi. Vì chỉ có thể hấp thu linh lực hệ thổ nên đạt được chất lượng như thế là lẽ đương nhiên.

Thật ra Lục Trần cũng biết căn cốt của hắn yếu kém như vậy thì chẳng có môn phái nào thu nhận hắn làm đệ tử cả. Nói chung, một đệ tử tầm thường cũng phải có ít nhất hai thần trụ, phẩm chất lại không được quá tệ. Như vậy mới có thể xem là tạm đạt tiêu chuẩn. Căn cốt cực phẩm là những ai có ba hay bốn thần trụ. Đây là những đệ tử anh tài, tuấn kiệt, tiền đồ tu hành cao thâm khó lường. Còn đạt được đầy đủ năm thần trụ Ngũ Hành thì là bậc nhân tài cực hiếm trên đời.

Lục Trần mỉm cười, hơi tự giễu cợt mình. Những suy tưởng, nhận định trên chỉ chợt thoáng qua trong trí của hắn. Nhưng hắn không đến nỗi ưu tư, buồn phiền quá độ bởi tình trạng của hắn bây giờ dĩ nhiên tốt hơn trước kia rất nhiều.

Ngoại trừ ... cái thứ hắc ám kia.

Lục Trần trầm mặc, khóe môi tắt nụ cười. Hắn im lặng ngồi một mình trong gian nhà tranh tĩnh lặng. Ngũ Hành Thần Bàn trong khí hải đan điền của hắn từ từ chuyển động, rồi lật ngược lại, một luồng hắc sắc lặng lẽ tuôn ra, rồi hình thành một dải đen tối tăm mù mịt.

Ngay khi luồng lửa đen xuất hiện thì hắc sắc đột nhiên từ giữa phun ra khắp bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ đan điền khí hải của Lục Trần thành một khối tối đen như mực. Lúc này, cả người hắn dường như tỏa ra một khả năng hủy diệt kỳ lạ.

Lục Trần vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn biết rõ tất cả những biến hóa phát sinh trong cơ thể mình. Tuy nhiên hắn không rõ và cũng không tài nào lý giải được tại sao lại có hiện tượng kỳ lạ như thế. Lục Trần nín thở, rồi một lát sau lại bắt đầu tu luyện như trước. Hắn nhẹ nhàng thử hấp dẫn linh lực vào trong vùng đan điền tối tăm u ám xem có được hay không.

Linh lực trong trời đất lấy Ngũ Hành làm gốc. Đây là tín niệm có truyền thống từ trăm ngàn vạn năm trong Trung Thổ Đại Lục. Linh lực Ngũ Hành vừa là căn cơ tu luyện và cũng vừa là thứ mà tu sĩ có thể hấp thụ được.

Nhưng cố gắng thế nào cũng vô ích. Dưới sự tồn tại của hắc ám dưới Ngũ Hành Thần Bàn, chẳng có gì thâm nhập được vào trong cơ thể của Lục Trần. Có lẽ truyền thuyết dân gian nói đúng, không có Ngũ Hành thần trụ thì không thể hấp thu linh lực, không thể tu luyện được.

Lục Trần thử đi thử lại mãi nhưng trong cả một canh giờ hắn vẫn không tài nào câu dẫn được một tia linh lực. Ngũ Hành Thần Bàn đen ngòm của hắn tựa như một lời nguyền rủa ác độc lạnh lùng chế giễu hắn.

Hắn thở dài, giải tán công lực. Ngũ Hành Thần Bàn từ từ lật lại. Hắc ám thối lui. Đan điền khí hải lại trở nên như trước. Cơ thể bên ngoài vì vậy cũng trở thành bình thường. Trong gian nhà cỏ nhỏ, có dáng một người ngồi lặng lẽ, trầm tư mãi.

※※※

Lục Trần từ nhà cỏ đi ra. Hắn duỗi lưng một cái. Gió từ trên núi thổi xuống mang theo một luồng hương trà tươi mát, thoang thoảng vị ngọt. Giống như những gì lão Mã đã nói khi trước, sắc mặt Lục Trần mấy ngày gần đây dường như càng lúc càng tốt hơn, tuy chuyển biến không rõ rệt nhưng quả thật là vẫn có thể nhận ra được.

Trong lúc Lục Trần vừa khởi động cơ thể vừa nghĩ xem là có nên xuống thôn kiếm lão Mã uống chén rượu hay không thì hắn bỗng thấy Đinh Đang đi tới.

Nàng mới ở chân núi mà thoáng chốc đã đến nơi. Thấy Lục Trần đang đứng trước nhà, nàng liền dừng bước, mỉm cười với hắn.

Lục Trần cười, lắc lắc đầu hỏi : “Cô đi đâu vậy ?”

Đinh Đang chỉ lên núi, đáp : “Ta đi Long Hồ.”

Lục Trần ngẩn người, hỏi lại : “Cô đi một mình sao ?”

Đinh Đang gật gật đầu đáp : “Ngươi đã dẫn ta đi một lần rồi, ta biết đường mà.”

Lục Trần nhìn nàng bảo : “Đường núi hiểm trở, cô đi có nổi không ? Hay là để ta đi cùng nàng nhé ?”

Đinh Đang cười : “Không cần, ta đi một mình cũng được.”

Lục Trần nói : “Cô đi lên đó làm gì, đường xá gập ghềnh cả ngày đường, lại mệt nữa.”

Đinh Đang đáp : “Ta đi ngắm cảnh. Cảnh Long Hồ đẹp lắm đó.”

Trong vòng một ngày trời ngắn ngủi, trèo đèo lội suối để đi ngắm cảnh hồ thì nghe không lọt tai lắm ... Lục Trần im lặng một lát, trong bụng nghĩ thầm như vậy nhưng không nói ra. Cuối cùng hắn cười cười bảo : “Vậy cô đi đường cẩn thận. Nếu trời tối thì huơ đuốc vài lần, ta thấy được thì sẽ đi kiếm cô.”

Đinh Đang cười, nụ cười tươi sáng, kiều diễm say lòng người : “Cám ơn ngươi, nhưng chắc là không cần đâu.”

Nói đoạn, nàng dời gót, cất bước đi tiếp lên núi. Khi nàng đã đi được một quãng thì nghe Lục Trần gọi với lại : “Đinh Đang, ta có chuyện này muốn hỏi cô một chút.”

Đinh Đang quay đầu hỏi : “Chuyện gì vậy ?”

“Lần trước đi Long Hồ, nàng có thấy có con cá lớn nào là lạ hay không ?”

Đinh Đang lắc đầu cười đáp : “Không, Long Hồ vẫn bình thường. Không có con cá nào lạ cả. Chàng nghe người ta đồn như thế sao ?”

Lục Trần nhún nhún vai, cười : “Ừ, ta nghe người ta nói như vậy đó. Ha ha, chuyện có vậy thôi. Nàng đi đi.”

Đinh Đang cười cười nhìn hắn rồi quay người đi tiếp. Lục Trần dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng nàng dần khuất hẳn sau con đường mòn và rừng linh trà trập trùng. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên núi non xa xa, ánh mắt đượm vẻ suy tư. Nhưng rồi hắn lại khẽ lắc lắc đầu, đoạn quay người đi về phía thôn xóm dưới núi.

Dòng suối Thanh Thủy vẫn trong suốt đến tận đáy, vẫn yên ả xuôi chảy như mọi ngày, trúc xanh tươi thắm viền hai bên bờ. Cảnh vật đẹp tựa như một bức họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.