[Thích Cố Đồng Nhân] – Ky Luyến Vân Tiêu

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Editor: Tuyết

.

.

Tại trạm canh gác, âm thanh báo hiệu được nghỉ vang lên, Cố Tích Triều toàn thân mất nước, mồ hôi không biết đã mấy lần thấm trước quần áo, trước mắt vạn vật trở nên mơ hồ. Sau khi tập hợp đội ngũ nghe phát biểu, Cố Tích Triều đi về phía phòng thay đồ, thầm nghĩ muốn tắm rửa một cái rồi quay về ngủ. Một trận choáng váng ập đến, trong nháy mắt Cố Tích Triều mất thăng bằng, đúng lúc đó một bàn tay xuất hiện, nếu không cậu đã té xuống đất, thực nguy hiểm.

“Cậu có khỏe không?” Cố Tích Triều lờ mờ nghe được giọng nói quem thuộc, trong lòng kinh ngạc. Cậu cố gắng mở mắt, đẩy bàn tay đang đỡ chính mình ra.

“Tôi không sao!” Cậu hướng về Thích Thiếu Thương vẫn không chịu thua, cười, “Dù sao tôi cũng đã hoàn thành tất cả các hạng mục tập huấn, khó tránh sức lực cạn kiệt, bất quá so với người nào đó vin vào cái danh đội trưởng, đi giám sát người khác, thấy bản thân mạnh hơn cái người nhàn hạ đó rất nhiều!”

“Tôi nói Cố Tích Triều, cậu cầm tinh con nhím phải không?” Mục Cưu Bình thấy Cố Tích Triều đang châm chọc khiêu khích đại ca của mình, “Đại ca tôi có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại nói nhiều câu vô nghĩa như vậy!”

Cố Tích Triều mỉm cười, nheo nheo mắt nói: “Hơi một chút đã có người nói giúp, cậu quả nhiên anh em bằng hữu rất nhiều!”

Mục Cưu Bình còn muốn mắng thêm, lại bị Thích Thiếu Thương ngăn lại.

“Cậu hôm nay tốn nhiều sức lắm, khi tắm rửa, cẩn thận đừng é xỉu!”

“Cám ơn sự quan tâm của cậu, tôi nghĩ tôi sẽ không sao đâu!” Cố Tích Triều xoay người đi thẳng về phía phòng thay quần áo, Mục Cưu Bình thấy vậy tức đến mức thở không ra hơi.

“Đại ca, tôi tức lắm, tên đó nói chuyện không có chút hảo ý, anh lại còn dễ dàng tha cho cậu ta!”

“Có lẽ tôi làm phiền người ta, hôm nay người ta vốn đã mệt chết rồi!” Thích Thiếu Thương lại tươi cười, vỗ vỗ lưng Mục Cưu Bình, “Đi! Đi ăn cơm thôi!”

Hai bóng người đi khuất về phía xa, Lý Linh nhìn thấy tất cả. Chứng kiến cảnh vừa rồi, khiến ông càng thêm chắc chắn, Thích Thiếu Thương quả nhiên là nhân tài kiệt xuất, không chỉ quan tâm đến cấp dưới, lại còn khoang dung, tương lai sẽ là một cơ trưởng xuất sắc. Cố Tích Triều này, tuy thành tích rất tốt, nhưng tâm cao khí ngạo, tính cách này không thích hợp để lãnh đạo một phi đội. Tên tiểu tử này cao ngạo vô lễ, nên giúp cậu ta kiềm chế một chút. Nghĩ vậy, Lý Linh cười, nụ cười chứa đầy thâm ý.

Cố Tích Triều trở về ký túc xá, ngã quỵ trên giường, không còn chút khí lực đứng lên. Lúc ở ngoài, nói thì rất hay, kỳ thực bên trong cứng rắn chống đỡ. Nếu không phải vì sợ thua kém Thích Thiếu Thương, cậu sớm đã té xỉu trên sân tập. Toàn thân mồ hôi đã khô, ngoài cửa sổ gió thổi vào, khiến Cố Tích Triều cảm giác rét run người.

Mơ mơ màng màng cởi quần áo đi vào phòng tắm, được ngâm trong nước ấm, Cố Tích Triều dần dần tỉnh táo lại.

Ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ có bộ áo ngủ màu trắng, đây là thời khắc cậu thả lỏng bản thân nhất. Là người duy nhất ở ký túc xá, xung quanh không có ai làm phiền, cậu ngồi tư lự, đúng với phong cách Cố Tích Triều không sai một ly.

“Tích Triều, cậu đâu rồi?” Tiếng đập cửa làm Cố Tích Triều không khỏi phiền lòng, vì giọng nói đó không phải của ai khác, chính là Thích Thiếu Thương.

Cố Tích Triều vội vàng thay quần áo, cậu không muốn bộ dạng này của mình bị bất cứ ai nhìn thấy.

Khuôn mặt tròn tròn cười tươi như hoa lộ ra sau cánh cửa.

“Làm gì lâu vậy? Tôi còn tưởng cậu có chuyện gì…”

“Có chuyện gì không?” Cố Tích Triều giận dữ trừng mắt nhìn người trước mặt.

“Tôi…” Thích Thiếu Thương dở cười dở mếu, bộ dạng rất khó xử.

“Nếu không có chuyện gì để nói, tôi muốn nghỉ ngơi!” Cậu nhìn khuôn mặt này, quả càng nhìn càng thấy phiền. Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều chuẩn bị đóng cửa tiễn khách.

“A, Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lấy tay đỡ cửa, không cho nó khép lại, “Tôi có thể dùng đỡ phòng tắm của cậu không?”

“Cái gì?” Cố Tích Triều như không tin vào tai mình.

“Phòng tôi vòi sen bị hỏng, những người khác đều ra ngoài hết rồi, chỉ còn cậu ở đây thôi, cho nên… cũng không được…” Thích Thiếu Thương khó xử cười, “Được không?”

Lúc này Cố Tích Triều thật sự muốn hét lớn một tiếng rồi đóng sập cửa. Nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đứng đó.

“Được… bất quá… tôi cũng không muốn gây chuyện chỉ vì cái phòng tắm!” Cố Tích Triều không biết nên làm thế nào, “Cậu tắm xong lập tức rời khỏi phòng tôi!”

“Được! Cám ơn!” Thích Thiếu Thương vội vàng gật đầu, không quên cười một cái.

Khi Thích Thiếu Thương đi vào phòng tắm, Cố Tích Triều cầm lấy một quyển sách tiếng Anh định đọc, nhưng một ngày mệt nhọc khiến cậu không còn sức làm bất cứ thứ gì, nên chỉ sau một hồi, Tích Triều nằm trên giường chập chờn đi vào giấc ngủ.

“Tích Triều, cám ơn cậu đã cho tôi mượn phòng tắm, muốn đi ăn khuya với tôi không?” Thích Thiếu Thương vừa lau tóc vừa đi ra, chờ một lúc lâu không thấy ai trả lời, xoay người lại, mới phát hiện Tích Triều đã ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.