Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 47: Chương 47: Tạp chí hai người




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kết thúc chụp hình một mình xong, Đường Ninh đi ra khỏi phòng chụp ảnh, bởi vì phải thay bối cảnh, cô cũng cần thay quần áo tương ứng. Thế nhưng, khi cô trở lại phòng hóa trang đã thấy trợ lý của Mặc Vũ Nhu, canh ở cửa phòng hóa trang, lấy ánh mắt khiêu khích, đối mặt với Đường Ninh.

“Hàn tổng ở bên trong, các người hãy chờ một chút đi.”

Đường Ninh bình tĩnh nhìn trợ lý của Mặc Vũ Nhu một cái, đẩy anh ta ra, sau đó mở cửa phòng hóa trang.

Trong phòng hóa trang, Mặc Vũ Nhu đang ngồi giữa hai chân Hàn Vũ Phàm, lửa nóng quấn giao, một màn này, giống như đêm cô phát hiện ra hai người họ yêu đương vụng trộm trên giường, khiêu khích không coi ai ra gì như thế, như thể chắc chắn sẽ chiến thắng.

Đường Ninh thấy cảnh này, không hề phẫn nộ hay đau nhói, đáy mắt chỉ có khinh miệt và trào phúng nhàn nhạt.

Mặc Vũ Nhu không ngờ Đường Ninh sẽ trực tiếp xông vào, song bởi vì thái độ tự nhiên của Đường Ninh, mà không tiếp tục được.

Hàn Vũ Phàm cũng thuận thế đẩy cô ta ra: “Buổi tối, chúng ta về khách sạn rồi tiếp tục.”

“Em yêu anh, Vũ Phàm.” Mặc Vũ Nhu thừa cơ tỏ tình, lấy tư thái của kẻ thắng, bởi vì Hàn Vũ Phàm là thứ đồ tốt nhất cô ta cướp từ tay Đường Ninh, đương nhiên, đó là cô cho rằng như vậy.

“Anh cũng yêu em, bảo bối.” Hàn Vũ Phàm dỗ dành người trong ngực xong, rồi đứng dậy, cảnh cáo Đường Ninh: “Lát nữa sẽ chụp hình đôi, cô phải phối hợp với Vũ Nhu nhiều hơn, Vũ Nhu cũng thế, đừng gây phiền phức cho đối phương, đừng làm trò cười, hiểu chưa?”

“Vũ Phàm, anh còn không hiểu Đường Ninh sao? Chẳng phải cô ta luôn thích gây phiền phức cho chúng ta sao? Yên tâm đi, em sẽ canh chừng cô ta.”

Từ đầu đến cuối Đường Ninh đều không nói gì, chỉ dùng tiếng Anh lưu loát mời stylist và thợ trang điểm tiếp tục công việc, trên mặt Hàn Vũ Phàm tức giận rời khỏi phòng hóa trang, moi thông tin từ trong miệng nhân viên công tác trong phòng chụp ảnh, hiểu rõ tình hình chụp ảnh của Mặc Vũ Nhu, đều được nói là không tệ, có tiền đồ, rất tốt, sẽ nổi tiếng, mà hỏi Đường Ninh, bọn họ đều cười có thâm ý khác, không có bất kỳ đánh giá gì.

Bởi vì quá hoàn mỹ, bọn họ không tìm thấy hình từ dung, thế nhưng ở trong mắt Hàn Vũ Phàm, anh ta cảm thấy Mặc Vũ Nhu khắc sâu ấn tượng với mọi người hơn.

Sắp chụp trang bìa hai người, stylist rất dụng tâm, chuẩn bị quần áo một đen một trắng vì bọn họ, bởi vì theo bối cảnh, hai người là một cặp chị em. Vốn Mặc Vũ Nhu vũ mị thích hợp với màu đen hơn, mà Đường Ninh dịu dàng thích hợp với màu trắng hơn, nhưng, bởi vì màu trắng sẽ thu hút ánh mắt của người khác hơn, cho nên... Mặc Vũ Nhu cướp bộ quần áo màu trắng kia.

“Cái này. . .” Stylist hơi khó xử.

“Cho cô ta đi.” Đường Ninh mắt không thèm chớp nói: “Chỉ cần, Mặc tiểu thư đừng hối hận!”

Thế nhưng chị Long lại có chút không phục, đứng sau lưng Đường Ninh, mắng mỏ Mặc Vũ Nhu: “Cô cướp đồ đến nghiện rồi à?”

“Đường Ninh đã đồng ý rồi, một trợ lý nhỏ nhoi như cô, có tư cách gì phản đối?” Mặc Vũ Nhu cầm bộ màu trắng quần áo, lông mày vô cùng ngạo nghễ.

Chị Long dậm chân, thế nhưng, Đường Ninh lại quay đầu nói với chị ấy: “Bộ quần áo kia, đúng là cô ta mặc hợp hơn.”

Chị Long nghe xong, lập tức hiểu ra, không có khả năng Đường Ninh tự dưng nhường quần áo không công, cho nên, chị ấy cũng dần yên tĩnh trở lại.

Cứ như vậy, hai người đổi quần áo, thật ra đều là sườn xám, Mặc Vũ Nhu mặc sườn xám màu trắng vào xong, quả thật là linh khí hoạt bát, khiến người ta hai mắt tỏa sáng, nhất là hoa thêu trên gấm, tô đậm tiên khí bức người của cô ta, tăng thêm sức mạnh.

Mặc Vũ Nhu không ngốc, biết màu sáng sẽ hút mắt của người khác hơn, cho nên màu trắng là lựa chọn hàng đầu của cô ta, ai muốn đi mặc màu đen âm u đầy tử khí, có điều, nói trở lại, cái màu đen mặc ở trên người Đường Ninh, ngược lại rất phù hợp với tính cách cứng nhắc của cô, dẫn tới Mặc Vũ Nhu cười trào phúng một tiếng.

“Màu đen hợp với cô thật đấy.”

Nếu như dựa theo tình huống này, cả người Đường Ninh màu đen, vậy chẳng phải sẽ biến thành phông nền cho cô ta sao? Mặc Vũ Nhu hão huyền nghĩ ngợi.

Đường Ninh cười cười, khen ngợi: “Màu trắng khiến cô rất nổi bật.”

“Sắp bắt đầu rồi, mời hai vị tiểu thư chuẩn bị.” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của trợ lý nhiếp ảnh gia.

Mặc Vũ Nhu nhìn Đường Ninh, trong lòng sục sôi mãnh liệt, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta cùng xuất hiện với Đường Ninh, đây là cơ hội thể hiện bản thân tốt nhất của cô ta, cô ta muốn tất cả mọi người đều biết, Đường Ninh đã sớm hết thời, trên người không có chỗ nào bằng cô ta, bất kể là phương diện nào đi nữa.

Ngay sau đó, hai người một trước một sau đi vào phòng chụp ảnh, lần này, bối cảnh sân khấu là đường phố cận đại, có cảm giác tang thương.

Nhiếp ảnh gia nhìn thấy Đường Ninh và Mặc Vũ Nhu đi vào trong, trong đầu có một nghi vấn, thậm chí anh ta cảm thấy, người mẫu Đường Ninh này, không chỉ chuyên nghiệp, có khả năng cô còn hiểu nhiếp ảnh, bởi vì từ góc độ hay phối hợp ánh đèn của cô đều vô cùng thuần thục, khẳng định cô cũng hiểu phối hợp sắc thái.

Vì sao nhiếp ảnh gia lại nghĩ như vậy, bởi vì bối cảnh của bọn họ cũ kỹ tang thương, nhưng sàn nhà và trần nhà đều là màu trắng, khung cảnh vào trời sáng, thử nghĩ xem, trên một tờ giấy trắng, lại xuất hiện màu trắng khác, sẽ bị hòa vào bối cảnh, nhưng nếu trên một tờ giấy trắng, xuất hiện màu đen thì sao?

Dù có nhỏ, cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Vì kiểm chứng suy nghĩ trong lòng, nhiếp ảnh gia quay đầu hỏi trợ lý: “Ban nãy Đường Ninh có nhìn thấy chúng ta đổi cảnh không?”

“Hình như cô ấy chỉ thấy chúng ta nhấc màn sân khấu tiếp theo...” Trợ lý đáp.

Quả nhiên...

Sự chuyên nghiệp, còn thể hiện ở việc lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu như vậy mà người mẫu không nổi, đúng là khó tin, sự tán thưởng của nhiếp ảnh gia với Đường Ninh, lại nhiều thêm mấy phần.

Mặc Vũ Nhu chỉ biết tranh cái lợi trước mắt, chỉ biết là phải đứng ở trước mặt Đường Ninh, cho rằng đứng ở phía trước sẽ càng loá mắt hơn...

Đường Ninh mặc kệ cô ta, thỏa mãn cô ta... để cô ta làm gì thì làm.

“Nào, chuẩn bị... Chúng ta sắp bắt đầu, cảnh thứ nhất là, Mặc tiểu thư ở phía trước, nắm tay Đường tiểu thư phía sau, phải biểu hiện ra sự hưng phấn của các cô khi lần đầu tiên được đi ra đường!”

Mặc Vũ Nhu nghe thấy chữ phía trước, trong lòng cười lạnh, quả nhiên... Chọn quần áo màu trắng là đúng, tạp chí lần này nổi hay không, đã không đáng kể, cho nên, tư thái ngạo nghễ của cô ta đã đạt đến đỉnh, chỉ thấy cô ta quay người khinh thường nắm tay Đường Ninh, làm ra động tác nôn nóng muốn đi lên phía trước...

Nhưng Đường Ninh biểu hiện thế nào? Chỉ thấy cô đưa mắt nhìn một sạp hàng ở bên đường, bởi vì trong quầy hàng kia có bày đủ loại vải vóc đẹp đẽ, dường như cô rất thích những thứ mới mẻ, khiến người ta cảm nhận được cô muốn dừng lại, không muốn bị kéo đi một cách nóng vội, đồng thời, cô còn lộ ra đường cong sườn mặt của mình, quan trọng nhất chính là, cô đặt Mặc Vũ Nhu ở trong khung cảnh...

Chỉ có điều, bởi vì cô biểu đạt quá sinh động... Hấp dẫn ánh mắt của mọi người...

Cho nên...

Mặc Vũ Nhu...

Thành một bộ phận trong cảnh đường phố...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.