Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 69: Chương 69: Ồn ào




Editor: Maria Nyoko

Tiêu Ngư tỉnh lại trong tiếng gà gáy bên cạnh Tiết Chiến còn đang ngủ.

Trời còn mờ mịt, bên tai là âm thanh gà gáy cùng chim tước líu ríu. Có chút ầm ĩ. Tiêu Ngư cũng không thích sự ồn ào này.

Tuy nhiên Tiết Chiến lại nằm ở bên cạnh nàng, hô hấp đều đặn, giống như thói quen. Thành thân đã được một thời gian, phần lớn là y tỉnh lại trước, nàng hầu hạ y thay quần áo, hoặc là mơ hồ ngủ đến lúc y rời đi. Không có nhiều lúc được như bây giờ. Ở nông thôn đương nhiên không có màn tơ la trướng, chỉ một cái màn bình thường, sáng sớm ánh nắng chiếu qua khe hở ở giữa cửa sổ làm bằng gỗ, khó khăn chiếu vào trên giường.

Giường rất nhỏ, dáng ngườiy khổng lồ, vóc dáng cũng quá cao, chân gần như vươn ra đến cuối giường. Lúc này hai tay để trần, khắp người là vết sẹo nông sâu không đồng đều, Tiêu Ngư đã rất quen thuộc, cũng rất ít thấy rõ ràng. Thân thể nam nhân to lớn rắn chắc, còn có một khuôn mặt rất dễ nhìn.

Chỉ là Tiêu Ngư không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, lúc trước động phòng hoa chúc, lúc nhìn thấy mặt của y, trong lòng thoáng thở một hơi.

Mày rậm dài đến tóc mai, lông mi đen, sống mũi thẳng... dáng vẻ ngủ, cũng không hề có tính công kích mãnh liệt.

Y quá xấu rồi!

Hình ảnh đêm qua cho dù nàng thành thân cùng y đã lâu, nhớ tới cũng làm cho nàng cảm thấy mặt đỏ tim run.

Tiết Chiến là người ngang ngược không biết quan tâm người khác. Lúc ấy đè ép Tiêu Ngư, cực kỳ giống ác bá chiếm giữ con gái nhà lành. Buộc nàng ăn y, sau lại đổi nhiều kiểu khi dễ nàng.

Tiêu Ngư khóc sướt mướt, lại không dám kêu ra tiếng, thực sự không nhịn được, mới trầm thấp mắng y một câu: “Hỗn đản...”

Có người lại là không cho là nhục, ngược lại cho là quang vinh, tùy ý làm bậy.

Còn tiến đến bên tai của nàng, dương dương đắc ý hỏi: “Niên Niên, hỗn đản kia làm cho nàng thoải mái hay không?”

Tiêu Ngư nghẹn ngào không nói, khóc lóc, cả người giống như dòng nước, làm cho chỗ nào đều là ướt nhẹp.

Tiêu Ngư đang nhìn y, rõ ràng y không có mở mắt, nhưng giống như biết nàng đang nhìn, dùng sức nắm lấy cánh tay của nàng, kéo đến trong ngực liền hôn nàng. Sáng sớm nam nhân chịu không được nhất là trêu chọc, toàn thân nóng hổi, cùng cánh môi nàng kề nhau chặt chẽ, bàn tay cực nóng dùng sức xoa thịt mềm kiều mịn. Hơi thở nam nhân mạnh mẽ mà bá đạo, khiến Tiêu Ngư không thở nổi, cuối cùng há mồm dùng sức cắn đầu lưỡi của y một chút, y mới lập tức rụt trở về.

Nhưng vẫn chưa thả nàng, ôm eo của nàng, khí thế hung hăng đỡ lấy nàng, nói: “Học được bản lĩnh rồi, cũng dám cắn phu quân?”

Tiểu phụ nhân trẻ đẹp ửng hồng đầy mặt, cái miệng nhỏ nhắn hé mở thở dồn dập, hai sợi tóc rủ xuống, lộn xộn lại lười biếng.

Tiêu Ngư mới không cần để ý đến y, cứ thế mặc quần áo. Buộc lại dây lưng trong quần áo nhấc lên chăn giường đỏ thẫm, xoay người mặc áo ngắn vớ giày.

Sau lưng lại không có động tĩnh. Thế là quay đầu, hỏi y: “Người không dậy sao?”

Tiết Chiến nằm ở trên giường, hai tay gối ở sau ót, chăn bị nàng xốc lên, hắn cũng không đắp lại, nhưng cũng không dậy, cứ như vậy ăn vạ.

Không mặc y phục, chỉ mặc quần lót lều vải, to lớn cao cao đứng vững, hai chân tráng kiện cong lên, một chân đặt trên một chân khác, không có chút quy củ nào nhẹ nhàng rung rung.

Liếc mắt nhìn Tiêu Ngư bên cạnh quần áo chỉnh tề, giọng điệu như đại gia, nói: “Nàng mặc cho ta.”

Trong cung chú ý quy củ, mặc kệ nhiều khó khăn, nếu nàng nghe được động tĩnh y dậy, nhất định sẽ hầu hạ y thay quần áo. Nhưng bây giờ nha, nhìn bộ dạng y cà lơ phất phơ, Tiêu Ngư mới không cần mặc cho y, trực tiếp đi mở cửa sổ, lại mở cửa, chuẩn bị đi rửa mặt.

Cửa sổ vừa mở, ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào, hai mắt Tiết Chiến nhíu lại, kéo chăn đỏ mền đắp trên mặt một cái.

Một lát sau, nghe trong phòng yên ắng, rất nhanh cũng đi theo.

Tiêu Ngư không có để Xuân Hiểu đưa nước, trực tiếp đi giếng bên cạnh tiền viện rửa mặt. Hà Triêu Ân vừa vặn tới, đêm qua hắn bị Cát lão bá mang đến ngủ ở sát vách nhà hàng xóm, lúc này gặp Tiêu Ngư múc nước, mới bước nhanh tới.

Đỉnh đầu bỗng nhiên bao phủ một bóng râm. Tiêu Ngư tưởng rằng Tiết Chiến, liền cười ngẩng mặt lên: “Người còn biết thức dậy...”

Đợi nhìn thấy mặt thanh tú trắng nõn, biểu lộ mới dừng lại, thoáng có chút xấu hổ, “Là ngươi.”

Hà Triêu Ân khẽ vuốt cằm, lúc này đi ra mặc dù không cần quy củ giống như trong cung, nhưng vẫn là chủ tớ có khác. Liền cung kính nói cùng nàng: “Để tiểu nhân tới đi.”

Tiêu Ngư cũng không từ chối, đưa thùng gỗ cho hắn.

Thấy Hà Triêu Ân tiếp nhận, kéo dây thừng ở ròng rọc để treo thùng gỗ, sau đó buộc dây thừng lên ném thùng gỗ xuống giếng, tiếp đó hai tay nắm quay, chậm rãi kéo thùng gỗ đầy nước lên. Một tay hắn nắm thùng gỗ, đổ nước vào trong chậu rửa mặt. Thân hình của hắn cao gầy, hơi có vẻ đơn bạc nhã nhặn.

Ngược lại Tiêu Ngư là có chút ngoài ý muốn, khí lực của hắn vẫn lớn đấy. Một thùng nước lớn như vậy, một tay dễ dàng cầm lên.

Tiêu Ngư cuốn ống tay áo lên, rửa mặt sạch sẽ thả khăn vào trong nước.

Cổ tay mảnh khảnh ở trong nước, nhẹ nhàng lắc lư, giống một cây cỏ non lột vỏ.

Hà Triêu Ân đứng ở một bên, ánh mắt lẳng lặng rơi vào trên cổ tay của nàng.

Nghe được một loạt tiếng bước chân, Hà Triêu Ân lập tức cúi đầu, yên tĩnh đứng ở một bên, nói với bóng dáng cao lớn: “Gia.”

Tiết Chiến gật đầu, sau đó thân thể khom xuống, tiện tay lấy khăn từ trong tay Tiêu Ngư, ngâm trong nước, cầm lên vặn một cái, muốn lau mặt.

Tiêu Ngư tranh thủ ngăn y lại, vội vàng nói: “Ta vừa giặt qua, ngài không thể đổi chậu nước sao?”

Thùng nước kia trong tay, bên trong còn hơn nửa thùng.

Tiết Chiến lại lau trên mặt lung tung một vòng, dáng vẻ cũng không thèm để ý. Tiêu Ngư muốn theo y, nhưng vẫn là nhìn không được, đoạt khăn lại, sau đó đưa tay tỉ mỉ lau mặt cùng khóe mắt cho y, chà xát hai lần.

Tiết chiến cười để cho nàng lau, hai tay nhàn rỗi đưa xuống đầu gối, thấy nàng lau xong rồi, tiện tay dính nước, quẹt trên mặt nàng.

Tiếp tục cười.

Thật sự là quá ngây thơ! trên mặt Tiêu Ngư dính nước, mắt mở to trừng y, tiếp đó lấy khăn nhúng vào nước, trực tiếp “Ba” một tiếng dán trên mặt của y.

Lúc này mắt mới khẽ cong, nhịn không được cười ra tiếng.

Bên ngoài Hạ Mậu vừa ngáp trở về, cầm trong tay hai bánh bao chay do Đại bá nhà bên tiễn rồi đưa cho hắn, còn chưa vào, thì nghe một tiếng cười thanh thúy trong viện.

Nhìn tới.

Thấy nụ cười nữ hài nhi ngọt ngào, không có dáng vẻ Hoàng Hậu ngày xưa cao cao tại thượng, cười giống như đứa bé.

Nhất thời sững sờ, say mê nụ cười của nàng.

Ngày hôm đó chạng vạng tối, Tiêu Ngư ngồi trên xe ngựa về Hoàng Cung.

Vén rèm, nhìn lấy một mảnh ruộng lúa vàng rực, bội thu.

Đường mòn gập ghềnh, xe ngựa lắc lư, thân thể Tiêu Ngư cũng nhẹ nhàng xóc nảy. Ánh mắt rơi vào trên người thôn phu vất vả cần cù cắt cây lúa, còn có phu quân mang theo túi nước cùng hộp cơm đến. Khắp nơi trên đường nhỏ, đồng ruộng, đầu là tiểu hài tử để chỏm, ở trần chạy tới chạy lui...

Nhìn trong chốc lát, Tiêu Ngư nhẹ nhàng buông rèm xuống.

Nghiêng đầu, nhìn người nam nhân ngồi ở bên nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Ngư biết mình không nên nghĩ như vậy. Y là một loạn thần tặc tử, danh bất chính, ngôn bất thuận, dựa vào vũ lực chiếm giang sơn Đại Ngụy, thật là làm cho người căm ghét cùng cực. Nàng hận không thể giết y chết đấy. Nếu không biết mình không phải là đối thủ của nàng, lúc động phòng, nàng cố gắng cất giấu một cây chủy thủ, lấy tính mạng của Y.

Nhưng bây giờ thì sao?

Nếu như y chết, thiên hạ đại loạn, cho dù có thể làm cho Triệu Hoằng ngồi trên đế vị lần nữa, hắn có thể ngồi ổn sao? Còn sẽ có nam nhân thứ hai, thứ ba giống Tiết Chiến như vậy.

Tuy Tiêu gia là cựu thần tiền triều, nhưng thế cục đã định, thực tình quy thuận cũng không phải là một điều xấu hổ. Nếu như quan hệ Tiêu gia cùng hoàng gia Đại Ngụy chẳng phải mật thiết, nàng hoàn toàn đồng ý phụ thân quy thuận. Nàng tin tưởng mình cũng có thể thuyết phục phụ thân. Nhưng cựu thần khác có thể, vị trí của Tiêu gia là quá lúng túng. Cô mẫu nàng là Thái hậu Đại Ngụy, nàng cũng là hoàng hậu Đại Ngụy, hoàng gia Đại Ngụy, chính là sự tình Tiêu gia bọn họ.

Nàng có thể cảm giác được tâm tình của mình đang dần dần phát sinh biến hóa, đặc biệt là hai ngày này, tự mắt thấy bách tính an cư lạc nghiệp.

Cát bà nói cùng nàng: “Ai để cho chúng ta ăn no bụng, là Hoàng Đế tốt...”

Năm nay thuế má giảm bớt, thu hoạch không tệ. Mấy người dùng lương thực đổi bạc, nhỏ A Hạnh còn ngóng trông đi học đường đọc sách.

Chính vụ chất đống ròng rã hai ngày, Tiết Chiến đổi y phục đi Ngự Thư Phòng. Triệu kiến mấy vị đại nhân, xử lý một ít chuyện. Sau đó lại nghe mật thám bẩm báo sự tình, mới hơi híp mắt lại, nói ra: “Trẫm đã biết...”

Mật thám lui ra, Hà Triêu Ân đi đến bên cạnh hắn, nói cùng hắn: “Hoàng Thượng, Quách đại nhân còn ở bên ngoài.

Quách An Khang. Tiết Chiến nói: “Để hắn tiến vào.”

Quách An Khang mặc quan phục màu đỏ, trầm ổn nội liễm, đến gần Ngự Thư Phòng, hành lễ Đế Vương, mới bẩm chính sự cùng Đế Vương.

Tiết Chiến nghe, giương mắt, nhìn bộ dáng hắn cẩn trọng, bỗng nhiên nói một câu: “Ngươi cũng sắp làm tân lang?”

Quách An Khang đã đính hôn cùng Ngũ cô nương Tiêu Ngọc Chi phủ Hộ Quốc Công, bởi vì tuổi Quách An Khang không nhỏ, quyết định thành thân sớm. Không biết Đế Vương đột nhiên hỏi cái này, Quách An Khang chắp tay trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là mùng một tháng sau.”

“Mùng một tháng tám, là ngày tốt lành.” Tiết Chiến tiện tay gấp sổ trước mặt vừa để xuống, nói với hắn, “Hôm đó trẫm sẽ mang theo Hoàng Hậu, cùng nhau đi Quách gia uống ly rượu mừng. Mấy ngày này ngươi bận rộn đủ nhiều, lần sau trẫm cho ngươi nửa tháng nghỉ kết hôn, ở trong nhà bồi nàng dâu trẻ.”

Suy bụng ta ra bụng người, Tiết Chiến nếm mùi vị có thê tử, Quách An Khang cùng hắn vào sinh ra tử, đương nhiên cũng phải để hắn thoải mái qua mấy ngày.

Quách An Khang bề bộn nhiều công vụ, việc hôn nhân có mẫu thân Trương Thị thu xếp, là không cần hắn hao tâm tổn trí đấy. Bị Đế Vương nói kiểu này, trong nội tâm ngược lại là có chút ngoài ý muốn... Đại khái là độc thân quá lâu, đã quen thuộc.

Quách An Khang lại cười nói: “trước hết thần tạ Hoàng Thượng.”

Quách phủ khí phái. Quách lão phu nhân Trương Thị mặc dù keo kiệt, lại cho nhi tử xài bạc. Hiện nay Quách An Khang thành thân, cưới được nàng dâu trẻ tuy là nàng không chào đón, có thể phóng mắt Tấn Thành, Tiêu Ngọc Chi cũng được xếp hạng quý nữ, cuối cùng trong lòng có chút an ủi.

Trương Thị xem ra, nhi tử có thể thành thân thì tốt, về phần những thứ khác, con dâu cưới vào cửa, dù sao cũng phải nghe nàng đấy. Tính tình nha đầu kia là do trong nhà đấy, có nàng □□, sớm tối thuần đến ngoan ngoãn.

Nghĩ như vậy, đang nhìn đèn kết hoa giăng phủ đệ, so lúc trước hồi hương xử lý việc vui, chính là khí phái hơn rất nhiều. Nhất thời Trương Thị có chút đắc ý đấy.

Lúc này muốn làm việc vui, phải làm đến náo nhiệt, mặc dù tiêu bạc nhiều, Quách thị cũng nhìn chằm chằm, nàng chỉ có một nhi tử.

Tân phòng trang trí, đều là tốt. Trương Thị đang đi ra từ tân phòng, ở hành lang nhìn Quách Tố Nghi, gọi nàng lại.

“Mẫu thân.” Quách Tố Nghi thuận theo nàng.

Trong nhà, Quách Tố Nghi chỉ mặc mộc mạc cùng giầy vải hơi cũ. Nếu là ngày thường, Trương Thị sẽ cảm thấy nữ nhi mộc mạc hào phóng, rất tốt, nữ hài tử nên như này. Trang điểm lộng lẫy không đứng đắn.

Nhưng lúc này, Trương Thị cau mày dò xét trên dưới một phen, nói một câu: “Ngày khác mẫu thân dẫn ngươi đi mua y phục...”

Cho tới bây giờ Trương Thị đều không thích nàng mặc quá lộng lẫy. Quách Tố Nghi hơi kinh ngạc, giương mắt, rất mau nói: “Mẫu thân, Tố Nghi không sao, không cần lãng phí bạc.”

“Tại sao lại lãng phí bạc?” Trương Thị nói, “Đại ca ngươi muốn thành thân. Hôm đó bao nhiêu quan to hiển quý sẽ tới nhà chúng ta, ngươi là muội muội của hắn, đương nhiên phải ăn mặc tốt một chút, mới không để hắn mất mặt.”

Quách Tố Nghi há to miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó nhỏ giọng nói: “Đại ca thành thân, tất nhiên là việc vui lớn nhà chúng ta, chỉ là mẫu thân, Tiêu Ngũ cô nương... Ngài thật sự dự định kính nàng sao?”

Hôm đó Quách An Khang nói một phen, hoàn toàn hù dọa Trương Thị. Nhưng Trương Thị cũng không phải phụ nhân ngu dốt vô tri, những năm này nuôi lớn một đôi nam nữ, cũng rất sáng rõ. Quách An Khang nói hoàn toàn chính xác không sai, nhưng thời gian lâu rồi, Trương Thị dần dần kịp phản ứng, cũng nhận ra một số điều.

Hoàng Đế sủng Hoàng Hậu, trọng dụng Tiêu gia, đích thật là sự thật, nàng vì Quách gia, đi nịnh nọt Tiêu Ngọc Chi, cũng là nên, thế nhưng là...

Khi đó Tiêu Ngọc Chi đã là con dâu Quách gia, chẳng lẽ nàng không lấy lòng nàng, nàng còn có thể đần độn ở trước mặt Hoàng Hậu nói xấu nhà mình?

Trong đầu nhất thời lộ ra gương mặt nha đầu kia phách lối lại kiêu căng. Trương Thị lộ ra mấy phần ghét bỏ, nhìn Quách Tố Nghi, từ từ nói: “... Nào có đạo lý bà bà kính con dâu. Mấy người gả vào được, mẫu thân tự có biện pháp để cho nàng nghe lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.