Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 68: Chương 68: Ta yêu nàng




Vẻ mặt của Hiên Viên Dật càng u ám hơn so với đêm tối, lửa giận tràn ngập trong ngực, mười ba năm trước, hắn còn là tiểu hài tử ngây thơ, được phụ hoàng cưng chiều, mẫu hậu yêu thích, là Quân Vương tương lai của văn võ bá quan, một thân tập hợp được ba nghìn sủng ái, làm cho người trong thiên hạ ao ước.

Cho đến khi nam nhân này xuất hiện. . . . . . Tròng mắt Hiên Viên Dật đảo quanh, vận mệnh của hắn được sửa cho đến long trời lở đất.

Mười bốn năm sau, người nam nhân này lần nữa xuất hiện, hắn ta tới là cướp Tự Nhi khỏi hắn . . . . . . .

Khi môi Trần Tử Hiên gần chạm vào môi của Nam Cung Tự, đột nhiên bụng truyền đến từng trận đau đớn, chỉ thấy trên phần bụng có một cây chủy thủ đâm vào xiêm y màu đỏ, máu đỏ làm cho xiêm y màu đỏ biến thành một màu đỏ sậm, thân thể lắc lư, lập tức buông nàng ra.

Gió lạnh chầm chậm lướt nhẹ qua trên mái tóc dài màu bạc, cặp mắt giống như bị máu nhuộm đỏ trong lúc đó vô cùng lo lắng, chợt rút chủy thủ đâm vào bụng Trần Tử Hiên ra, máu tươi đỏ sẩm rơi trên gương mặt thanh tú.

Chỉ thấy Nam Cung Tự phất tay áo ném chủy thủ cầm trong tay xuống đất, nhẹ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái bóp lấy cổ Trần Tử Hiên, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Nam nhân đáng chết!” Tại sao có thể, tại sao có thể ngay trước mặt Dật cợt nhã nàng? Không thể tha thứ, lực độ tay tăng thêm mười phần, móng tay đâm thật sâu vào trong làn da hắn, máu theo cổ chảy xuôi ra ngoài.

Nàng phải lấy tính mạng của hắn!

Mặc kệ nàng có phải là Quỷ Cơ trong miệng của hắn hay không, hoặc đã từng có cái gì với hắn, trong lòng Nam Cung Tự nàng chỉ nhận một người nam nhân chính là Hiên Viên Dật, nàng chỉ thuộc về Vương Gia, nam nhân khác —— không xứng!

“Quỷ. . . . . . Cơ. . . . . .” Lông mày Trần Tử Hiên nhíu lại, đôi mắt hẹp dài híp lại một nửa, lực độ tay nàng rất mạnh, rất mạnh, vốn định giết hắn, nhưng hắn vẫn không có phản kháng, có thể chết ở trong tay nữ nhân mà hắn yêu mếm, cũng đủ rồi!

Trong rừng cây cách đó không xa truyền đến tiếng động sào sạt, sát khí ùn ùn kéo đến đánh về phía phủ Tà Vương, vô số bóng đen giống như con dơi trong đêm tối từ trên trời bay xuống.

Chỉ nghe một tiếng “Hộ giá!” Hơn mười đạo trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh đánh về phía Nam Cung Tự.

“Tự, cẩn thận!” Hiên Viên Dật nhíu mày một cái, nhảy lên, trường bào màu đen ở dưới ánh trăng bao phủ xuống vạch ra một đường cong đẹp mắt, tay không đoạt lấy trường kiếm trong tay của một người quần áo đen, bảo hộ ở sau lưng Nam Cung Tự.

Dưới ánh trăng, bên trong cảnh tàn sát khốc liệt chỉ lưu lại một thân người hòa hoa phong nhã.

Mấy chục người áo đen giống như con kiến rơi xuống trên mặt đất, rên rỉ thống khổ, Lý quản gia bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía hàng lang, trong miệng thì thầm: “Người đâu tới đây mau! Có thích khách, có thích khách.”

Khi ánh mắt Nam Cung Tự dừng lại trên cánh tay có vết thương hẹp dài của Hiên Viên Dật, nàng buông tay đang bóp trên cổ Trần Tử Hiên: “Dật, ngươi bị thương.” Nói xong, nàng móc khăn lụa màu trắng ở bên hông ra, nhìn vết thương hẹp dài kia, trong lòng đau nhói một chút, thận trọng băng bó vết thương cho hắn.

“Quỷ Cơ! Ta sẽ không từ bỏ nàng.” Chỉ thấy Trần Tử Hiên chẳng biết lúc nào đã sớm cưỡi ở trên Bạch Hổ, con ngươi sâu hẹp dài nhìn Nam Cung Tự, nhưng không cách nào coi nhẹ một thân sát khí hung ác của Hiên Viên Dật, để hắn có loại ảo giác, giống như đặt mình trong chiến trường Tu La vĩnh viễn không có mặt trời.

Hắn thu hồi tầm mắt, đưa tay vỗ nhẹ trán Bạch Hổ, Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, bay vọt ở trong trời đêm, biến mất ở trong tầm mắt hai người. Hiên Viên Dật bình tĩnh đứng nhìn, trên người lộ ra hơi thở biểu hiện hắn không vui, rất tức giận, nhìn gương mặt thanh tú, tầm mắt thật sâu dừng lại ở trên môi đầy đặn, đáy mắt một màn thâm trầm.

Đang muốn cái gì, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn dẫn một đám thị vệ tràn vào viện tử (khoảng sân nhỏ), nhiều điểm ánh lửa giọi vào trong con ngươi thâm thúy của Hiên Viên Dật, Mộ Thiên Vấn không có quấy rầy hắn, nhìn về phía thị vệ chỉ mười mấy tên người áo đen đang nằm trên mặt đất, ra lệnh một tiếng: “Người đâu, giải những tên thích khách này tới địa lao cho ta!”

“Vâng!”

Sau khi mọi người giải tán, viện tử lần nữa rơi vào tối đen như mực.

“Dật, ngươi không cần nhìn ta đến như vậy, ta. . . . . .” Nam Cung Tự bị cặp mắt thâm thúy nhìn chăm chú cả người không được tự nhiên, nhớ tới mới vừa rồi thiếu chút nữa mình bị cợt nhã, mặc dù không phải là lỗi của nàng, nhưng nàng lại thế nào cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy kia, cứ có cảm giác tự mình vượt qua giới hạn của hắn. . . . . . .

Hiên Viên Dật không lộ vẻ gì, không nói lời gì, có chỉ là sát khí ngất trời cùng với tự trách mình nồng nặc, ở trong mắt mọi người Tà U Vương hắn là một người cao cao tại thượng, không thể mạo phạm, lúc nào thì uất ức như vậy, thế nhưng uất ức đến. . . . . . Mức kiên quyết bị bắt phải đội nón xanh.

Hắn cũng không trách nàng, đây không phải là lỗi của nàng.

“Tự Nhi!” Thật lâu, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Nàng nghe cho rõ, ta yêu nàng, đời này, Hiên Viên Dật chỉ thích một nữ nhân Nam Cung Tự, đến chết cũng không đổi! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ chọn đứng ở phía bên nàng, tin tưởng nàng . Cho nên, nàng không cần phải tự trách mình, đây không phải là lỗi của nàng!”

Cái từ yêu này, từ trước tới nay luôn là người bá đạo như hắn buộc nàng nói, thế nhưng hắn lại chưa bao giờ nói qua yêu nàng. Mà bây giờ thế nhưng hắn lại nghiêm túc mà nói ‘Ta yêu nàng’ như vậy, ba chữ này cứ quanh quẩn trong màng nhĩ của nàng, xua đi không được, ở đáy lòng kích thích từng tầng gợn sóng.

“Tự, có phải ta nói sai cái gì hay không? Chọc giận làm nàng khóc. . . .” Ánh mắt Hiên Viên Dật run rẩy, nhìn nước mắt trong mắt Nam Cung Tự dâng trào, trong lúc nhất thời, tim của hắn giống như bị nàng ghìm chặt, rất khó chịu, không thở nổi. Trên mặt đó là tự trách mình nồng nặc, hắn đã thề, sẽ không để cho Nam Cung Tự rơi một giọt nước mắt, vậy mà để cho nàng khóc đầu sỏ gây chuyện vẫn luôn là hắn.

Nàng khổ sở khóc ở nơi này, rõ ràng chính là bị lời nói của hắn làm cho cảm động đến khóc chảy nước mũi.

Nam Cung Tự nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mắt, hai chân nhẹ nhàng nhón chân lên, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi lên vạt áo hai người, hai người môi gần môi, môi đỏ mọng của nàng di chuyển, không có lên tiếng, nhưng hai chữ ‘Yêu ngươi’ này Hiên Viên Dật lại nghe thấy rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.