Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 55: Chương 55: Giết cha giết muội




Giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên bầu trời rơi xuống, mưa xối xả, rất nhanh cả trời đất đều lâm vào một mảnh mông lung.

Nam Cung Tự đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mưa phùn mịt mù, trong mắt xẹt qua tia u ám, không người nào thấy được.

“Buông ta ra, buông ta ra ——” Đột nhiên từ trên hành lang truyền đến tiếng hét của Nam Cung Ngọc.

Chỉ thấy Như Nguyệt khiêng Nam Cung Ngọc bị điểm huyệt đạo đi vào, không chút nào thương hương tiếc ngọc ném nàng trên mặt đất, liếc nhìn bóng lưng của Nam Cung Tự, nhỏ giọng nói: “Vương phi, người đã mang tới.”

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, kế tiếp Tự Tự nên làm như thế nào đây?” Trong nháy mắt Nam Cung Tự xoay người mấy cái, giọng nói xen lẫn nghi ngờ.

Như Nguyệt hiểu ý, nhếch miệng lên một chút ý cười, từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, tay cầm lấy chủy thủ mang lên, “Hồi Vương phi, kế tiếp ngài nên hủy dung nhan.”

Nam Cung Tự nhíu mày, cầm lấy chủy thủ, đầu ngón tay phất qua lưỡi đao bén nhọn, chủy thủ quá mức sắc bén, ngón trỏ xước qua, miệng nàng ngậm lấy ngón trỏ, con mắt híp lại đau nói: “Đau quá. . . . . . Dao găm cắn người !” Nói xong, trong nháy mắt nàng nhìn về phía Nam Cung Ngọc, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, “Không đau, Tự Tự xuống tay sẽ rất nhẹ rất nhẹ, không phải sợ!”

Tròng mắt trong suốt hồn nhiên ngây thơ, ánh mắt xuyên qua đáy lòng của Nam Cung Ngọc, để cho nàng bỡ ngỡ.

Không đúng, đây không phải là ánh mắt của người ngốc nghếch nên có, nhìn như hồn nhiên ngây thơ, nhưng trong sâu trong nội tâm lại phát ra ý lạnh cùng sắc bén, xuyên thẳng thẩm thấu vào đáy lòng Nam Cung Ngọc.

Nam Cung Tự từng bước từng bước ép sát, nhìn như mỗi bước đều nhẹ, nhưng muốn giẫm lên trái tim của Nam Cung Ngọc, đè ép nhịp tim, để cho cả trái tim nàng giống như đột nhiên bị người khác bóp chặt lại tựa như không thở nổi.

“Ngươi. . . . . . . Cái người điên này, không được qua đây, không được tới gần ta.”

Nhìn mũi đao từ từ bức tới, Nam Cung Ngọc không thể động đậy người cứng ngắc ngồi trên mặt đất, trong con mắt lộ ra nồng nặc sợ hãi, đôi môi tái nhợt nhịn không được run rẩy.

Nam Cung Tự chậm rãi ngồi xổm xuống, tay phải cầm cằm của nàng, nâng khuôn mặt tái nhợt lên, tròng mắt nàng híp lại, tay trái cầm chủy thủ để ở trên má của Nam Cung Ngọc, môi đỏ mọng của nàng mím chặt thành một đường thẳng, đột nhiên có chút không vui nâng quai hàm lên nói: “Tự Tự ghét gương mặt này, vô cùng ghét.”

Lúc đó, Nam Cung Ngọc nhất thời giống như uống máu gà, mắt cũng sáng lên, gào thét mãnh liệt: “Nam Cung Tự! Cái người hạ tiện này, ngươi chỉ qua là thế thân của ta, ngươi chỉ lá cái bóng mờ dưới ánh sáng của ta mà thôi. Cha không thương, mẹ không đau, ngươi lấy cái gì so với ta? Ngươi đừng cho là có Vương Gia làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi thật coi trọng chính mình rồi đấy. Ngươi dám phá hủy mặt của ta, Tự hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Lời này cực kỳ chói tai khó nghe, các nàng là tỷ muội, là sanh đôi, nhưng là một trời một vực, nàng vừa sanh ra liền bị cha mẹ ngoan tâm ôm cho Ngoại tổ mẫu nuôi dưỡng. Ở quê hương chịu khổ, mà Nam Cung Ngọc sống an nhàn sung sướng được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Cho đến khi nàng gả vào Vương phủ, những thứ này nàng đều nhớ, nhớ rất rõ ràng.

Nam Cung Tự nàng không nợ nhà Nam Cung bất kỳ vật gì, là bọn hắn thiếu nàng.

Ở trong mắt cha mẹ cũng chỉ có một mình nữ nhi là Nam Cung Ngọc, mà nàng, cái gì cũng không phải, ở trong căn nhà kia, nàng chỉ ở một ngày, tính là gì? Cái gì cũng không còn, không có ai quan tâm nàng, cha mẹ lạnh lùng vô tình, muội muội tính toán, ngay cả Ngoại tổ mẫu cũng không cần nàng.

“Tự Tự không cần bọn họ thương yêu, Tự Tự chỉ cần Dật như vậy đủ rồi.” Ánh mắt của Nam Cung Tự từ từ trống rỗng, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng, bàn tay trắng nõn như ngọc bóp cổ của nàng ta, mũi đao trên tấm mặt ngọc xẹt qua một đạo vết thương hẹp dài.

Nàng ghét gương mặt này, vô cùng ghét.

Nam Cung Ngọc bị điểm huyệt đạo, thân thể không thể động đậy, chỉ đành mặc cho nàng ở trên mặt xẹt qua xẹt lại, khàn giọng kêu to: “A a a a —— cái người điên này, mau cứu người a! Cha —— mẹ —— cứu mạng với ——”

Nam Cung Tự đột nhiên dừng chủy thủ trong tay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt máu thịt be bét kia, nhíu mày một cái nói: “Phải làm gì đây? Bụng của Tự Tự thật đói, thật là nhớ, thật là nhớ hút máu người !” Nói xong, ánh mắt tràn đầy đói bụng nhìn về phía mặt hoang mang sợ hãi của Nam Cung Ngọc.

Lời này là có ý gì?

Khi Nam Cung Ngọc vẫn còn đang nghĩ lời nói của Nam Cung Tự rốt cuộc là có ý gì thì chỉ thấy Nam Cung Tự đưa tay vén loạn tóc trên cổ, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn.

Sắc mặt của Nam Cung Ngọc nhất thời trắng bệch, nàng chợt trợn to đến đỏ mắt.

“Ngươi...ngươi muốn làm cái gì. . . . . . .” Giọng nói không ngừng run rẩy.

“Tự Tự đói bụng rồi, muốn hút máu Ngọc nhi, ngươi không cần sợ! Chỉ là cắn một cái sẽ không chết, thật sẽ không chết, nhiều nhất chính là một cái xác không có linh hồn.” Giọng nói của Nam Cung Tự vô cùng ôn nhu, nụ cười cũng hoàn toàn vô hại, nhưng kì lạ nụ cười hồn nhiên ngây thơ xen lẫn tạp âm làm Nam Cung Ngọc sợ hãi rợn cả tóc gáy.

“Giết người, mau cứu người a, cha, mẹ cứu mệnh với ——” Trong sương phòng truyền đến tiến kêu thê thảm làm người khác nổi da gà, trên hành lang, nha hoàn bận rộn, gã sai vặt cũng không khỏi từ từ dừng bước lại.

Trong hành lang, vẻ mặt lo lắng của Nam Cung lão gia thỉnh thoảng hướng ngoài phòng nhìn, nheo mắt giật mình, cảm giác Nam Cung Ngọc sẽ xảy ra chuyện.

Mộ Dung Thị là ngồi ở một bên trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, tay phải xoay chuỗi Phật châu, trong miệng lẩm bẩm, đột nhiên Phật châu trên tay đứt ra, mấy chục viên phật châu bắn rơi trên mặt đất.

Chỉ thấy Như Nguyệt khiêng Nam Cung Ngọc đang thoi thóp ném trên mặt đất, Nam Cung Tự từ ngoài phòng đi vào, khóe miệng còn lưu lại tia máu, hướng về phía Hiên Viên Dật lộ ra nét mặt chưa đủ no: “Một ít cũng không dễ chơi, chỉ là uống chút máu thôi, chưa đã ghiền, chưa đã ghiền !”

Mộ Dung Thị liền vội vàng đứng lên ôm lấy Nam Cung Ngọc, nhìn khuôn mặt máu thịt be bét, còn có trên cần cổ nàng có thể thấy rõ dấu răng, con mắt từ từ phóng đại, nước mắt từ từ lơ lửng ở trên hốc mắt, kêu gào lên: “Ngọc nhi. . . . . . . Ngọc nhi con đừng hù dọa mẫu thân, con mở mắt ra nhìn mẫu thân một chút.” Khi tay bà chạm tới đôi tay lạnh ngắt không có nhiệt độ của Nam Cung Ngọc, giống như mò tới tử thi( xác chết), Mộ Dung Thị sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự, giọng nói run lẩy bẩy:“ Ngươi. . . . Ngươi đối với Ngọc nhi làm cái gì? Nàng thế nhưng là muội muội của ngươi, làm sao ngươi có thể hận đến quyết tâm sát hại muội muội của mình?”

“Kỳ quái! Tự Tự lúc nào thì có thêm muội muội?” Vẻ mặt của Nam Cung Tự lộ ra nghi ngờ, nhíu mày nhìn về phía mặt đầy nước mắt của Mộ Dung Thị, “Còn có! Tự Tự không có giết người, Ngọc nhi không có chết, so với cái chết cũng không hề khác nhau gì!”

Nhìn Nam Cung Ngọc bị giày vò thành ra như vậy, giờ phút này Nam Cung lão gia giống như bị lửa nhóm lên, máu nóng sục sôi, đầu tiên là đánh nửa người của Nam Cung Phùng bị liệt, cắt đứt hương khói duy nhất nhà Nam Cung, cuối cùng lại mang nữ nhi mà hắn yêu thương nhất hành hạ đến nửa chết nửa sống, hắn vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức giận này, ba hai bước đi tới trước mặt của Nam Cung Tự, lấy tay bóp cổ nàng, ông nhất thời giống như uống máu gà, mắt sáng lên, cả một bộ dạng muốn ăn thịt người.

“Đời này Lão phu hối hận nhất một chuyện chính là sinh ra cái người nghịch nữ này, ban đầu nên bóp chết ngươi, hôm nay lão phu dù là bồi thêm cái mạng này, cũng phải bóp chết ngươi!” Đồng thời nói chuyện, lực trong tay không khỏi tăng thêm.

Lời nói của Nam Cung lão gia, khiến cuối cùng Nam Cung Tự có một ít tình nghĩa cũng tiêu hao hết.

Sắc mặt của Hiên Viên Dật trong nháy mắt lạnh xuống, khi hắn muốn ra tay giết Nam Cung lão gia thì thấy mặt của Nam Cung Tự đang nở nụ cười, bước chân hắn thật sâu dừng lại, có lẽ người khác xem không hiểu nụ cười của nàng, nhưng hắn vẫn giống như một thanh gương sáng nhìn thấu tâm tư của nàng.

“Vương phi. . . . . .”

“Dừng tay, không có Bổn vương cho phép, không cho phép người nào can thiệp.” Từ trong miệng của Hiên Viên Dật đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo, lộ ra thật sâu uy nghiêm.

Như Nguyệt thu bảo kiếm trong tay về, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía Hiên Viên Dật, tại sao? Vương phi sắp bị Nam Cung lão gia bóp chết, Vương Gia phải nên khẩn trương chứ? Tại sao Vương gia có thể làm coi như không có chuyện gì xảy ra lựa chọn khoanh tay đứng nhìn?

Nhìn mặt mỉm cười của Nam Cung Tự, động tác của Nam Cung lão gia không khỏi có hơi chậm lại, giống như nụ cười của nàng không nên vào giờ phút này xuất hiện, cau mày nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Tự Tự đang cười phụ thân ngu xuẩn, cười bản thân mình chọn con đường chết !” Chủy thủ lần nữa xuất hiện ở trong tay của Nam Cung Tự, khóe miệng nàng nâng lên nụ cười khát máu, xuống một đao, máu đỏ tươi văng tung tóe ở trên cổ trên mặt trắng nõn của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.