Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 35: Chương 35: Chọc giận làm nàng khóc




Nam Cung Tự vùi mặt trong chăn, như đang ngẫm nghĩ đều gì, cái vấn đề này hỏi quá đột ngột, nàng không biết nên trả lời như thế nào, hồi lâu, nàng không có lên tiếng.

Nghe nàng hít thở đều đều, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát, trên mặt nam nhân hiện ra vẻ khổ sở tự giễu, cặp mắt màu hổ phách dưới ánh trăng hiện ra vẻ ảm đạm.

Hắn xốc niệm lên, nằm quay lưng vể phía nàng.

Trong bóng tối, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Coi ta như không có nói qua những lời này, ngày mai ta sẽ như ngươi mong muốn đưa từ thư, cho ngươi trở về Võ Đang.” Đúng, hắn quyết định sự việc rất trọng đại, buông tha nàng.

Có lẽ làm như vậy, hắn sẽ lẽ loi một mình, nhưng mà . . . Chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi.

Nam Cung Tự xoay người vùi mặt trên lưng hắn, không thấy rõ ràng giờ phút này, “Quả nhiên. . . . . . Bị ngươi chán ghét.” Giọng nói đè trên ngực nhàn nhạt phun ra.

Nàng một lần nữa bị bỏ rơi rồi. . . . . .

Bỗng nhiên cảm thấy một cỗ chua xót, mắt rưng rưng. . . . . .

Sống lưng của Hiên Viên Dật lập tức cứng đờ, xiêm áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi, thời gian giống như vào giờ khắc này ngưng lại.

Hắn hoang mang sợ hãi xoay người, lòng như lửa đốt muốn giải thích, nhưng lúc nhìn cặp mắt ướt đẫm lệ của nàng, trong lúc nhất thời cứng họng.

Nàng khóc. . . . . .

Nhìn trong ánh mắt của nàng rưng rưng những giọt nước mắt, tim của hắn giống như là bị cái gì hung hăng ghìm chặt không thở nổi.

Hiên Viên Dật đau lòng nâng tay phải lên muốn lau nước mắt trên gương mặt của nàng, lại bị Nam Cung Tự đẩy ra.

Hắn dịu dàng làm cho nàng không biết phải làm như thế nào, nhưng cũng phần dịu dàng này, để cho nàng cảm thấy một cỗ ấm áp.

“Hiên Viên Dật, thu hồi ánh mắt đồng tình đi, ta cũng hiểu được.” Nam Cung Tự xấu hổ thì thầm nói, ánh mắt tràn ngập u oán nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, có thể ép nàng khóc đến trình độ này, hắn là người thứ nhất.

Nàng ngồi dậy, chuẩn bị đi thì eo đột nhiên có một vòng tay ôm chặt, cả người té xuống, phía dưới là lồng ngực ấm áp, mang theo mùi hương Bạc Hà từ cơ thể toát ra ngoài.

Cánh tay thon dài của Hiên Viên Dật vòng sau lưng của nàng, bàn tay to lớn để trên gáy của nàng, nhìn như rất dịu dàng, nhưng lực độ rất nặng.

“Thiệt là, rõ ràng chính là ái phi sai, vì sao lại thành Bổn Vương sai?” Nghe giọng điệu như oán trách, lại lộ ra áy náy cùng tự trách, giọng nói trong đêm tối như hoa Quỳnh(1)nở ra, tràn đầy sương mù như một loại tà mị.”Chính là như vậy, hướng tới ta nũng nịu chút đi!”

Nam Cung Tự có chút run run giống như trong sương mù, làm nũng. . . . . . Nàng có thể sao?

Hắn cho nàng sủng ái, cho nàng một cái ‘ nhà ‘.

Đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng lệ thuộc vào người nam nhân này, càng ngày càng thích hắn.

Hiên Viên Dật đau lòng nâng gò má của Nam Cung Tự, ngón trỏ thận trọng vì nàng lau nước mắt trong khóe mắt, động tác trong tay hắn ngưng lại, lúc đó nàng, cặp mắt trong suốt rục rịch đầy nước, nhìn qua thật làm người ta lo lắng, vết sẹo xấu xí trên mặt hình như nhạt đi.

Đáy mắt thâm trầm của hắn lướt qua giống như thoáng qua liền biến mất, “Đáng chết!” Nhỏ giọng mắng một tiếng, chọc giận làm nàng khóc đầu sỏ gây nên lại là hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là vẻ tự trách, ấn đường nhíu nhẹ, đột nhiên hỏi “Trừ Bổn Vương, ngươi còn ở trước mặt người nào khóc nữa?”

Nam Cung Tự suy nghĩ một chút, ánh mắt đột nhiên hung thần ác sát nhìn hắn chằm chằm, “Đời ta chỉ khóc hai lần!”

Hiên Viên Dật nhíu mày nói: “Nói, người nào không biết sống chết dám làm ái phi của Bổn Vương khóc? Bổn vương giết hắn, vì ái phi hả giận.”

“Vương Gia không được hạ thủ lưu tình, động thủ đi!” Nam Cung Tự híp mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.

Nghe giọng điệu của nàng rất rõ ràng nói người đó chính là hắn, sắc mặt của Hiên Viên Dật trầm xuống, “Có thể để cho ta trước khi chết hiểu ra vấn đề không?”

Nam Cung Tự gằn từng chữ một: “Ép gả cho Vương Gia, bản thân bởi vì không muốn thay gả mà khóc. Về phần lần thứ hai vì sao khóc, chắc hẳn Vương Gia trong lòng rõ ràng nhất, cho nên! Nếu Vương Gia thật muốn làm thần thiếp hả giận, như vậy thì xin tự vận đi!”

Nói cho cùng, đời này để cho nàng rơi nước mắt, Hiên Viên Dật hắn là đầu sỏ gây nên.

Hiên Viên Dật bộ mặt vô tội, “Ái phi, chúng ta dầu gì cũng là phu thê, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt đây?”

Nam Cung Tự cường điệu nói: “Cùng ta bái đường cũng không phải ngươi, cho nên chúng ta không phải phu thê.”

Suy nghĩ một chút, Hiên Viên Dật cười nói: “Vậy dễ lắm, giết người bái đường với nàng, lại cùng Bổn vương bái đường.” Sau đó sẽ danh chánh ngôn thuận ăn sạch sành sanh, nụ cười tà ác tăng lên mấy phần.

“Xem ra có người so với ta càng muốn mạng của Vương gia!” Sóng mắt của Nam Cung Tự xoay chuyển, ánh mắt liếc nhìn bóng người trên cửa sổ dán giấy bóng.

Hiên Viên Dật cũng đã nhận ra ngoài cửa sổ trong đêm tối, nụ cười càng thêm dày đặc, “Thật sao?”

Vừa mới nói xong, chỉ thấy một bóng đen, nhanh như quỷ dị, từ cửa sổ nhảy vào, một thanh kiếm lạnh lẽo hiện ra đánh tới.

Mắt thấy kiếm vừa đến, Nam Cung Tự không nhúc nhích nằm ở trong ngực của Hiên Viên Dật.

Chỉ thấy Mộ Thiên Vấn chợt đá cửa đi vào, dẫn đội hộ vệ đoàn đoàn bao vây ở bên trong, ra lệnh một tiếng: “Bắt lại cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.