Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)

Chương 3: Chương 3: Múa Cột




Mạch Thần... làm ơn hãy nói cho em biết em phải làm như thế nào bây giờ?

CHOANG! Một chiếc ly thủy tinh ném lên sân khấu, vỡ vụn thành từng mảnh dưới chân của Cố Liễu. Cô gật mình nâng mắt lên, muốn nhìn về phía mà chiếc ly vừa bay qua, nhưng bên dưới vẫn chỉ có một mảnh khinh bỉ cùng giễu cợt được bao trùm bởi thứ ánh sáng bảy màu nhấp nháy loạn xạ.

Giọng nói của người phụ nữ khi nãy lại văng vẳng đâu đó trong đầu óc cô: Cố Liễu, chắc cô không muốn lặp lại việc bị bỏ đói chứ? Nên nhớ ở Mê Hoặc này chỉ cần một ngày không làm việc thì một ngày nhịn đói. Chẳng lẽ cô quên cái khoảng thời gian bị bỏ đói một tuần liền đến kiệt sức mà ngất đi sao?

Bỗng dưng một cảm giác ớn lạnh tràn ngập, không phải là cảm giác của cô, mà là của thân xác này.

Như một cơn sóng đột nhiên trào dâng đến rợn gáy. Sợ hãi...

Phải! Cảm giác này chính là sự sợ hãi của thân xác cô đang mang.

Tiếng nhạc dance vẫn xập xình bên tai, Cố Liễu thu mình, cánh tay như có như không tự động đưa ra nắm lấy thanh thuỷ tinh phát sáng dựng đứng ngay bên cạnh, hít một hơi thật sâu, Mạch Thần, hãy cho em sức mạnh. Nếu như đây là số phận, thì em sẽ không ngại vì bản thân mà bẻ cong nó một chút.

Dù sao thì em cũng phải gặp anh một lần nữa, gặp lại con người đó. Cho dù chỉ là khuôn mặt, chỉ là thân thể...

Cố Liễu cúi đầu, mái tóc đen dài bóng mượt liền theo đà mà rủ xuống, che đi một nửa khuôn mặt, cô nhắm mắt, cánh tay đưa về phía trước, ngón trỏ dơ ra biểu thị sự im lặng.

Cả khán đài bên dưới đang ồn ào như bị thôi miên, lập tức im bặt. Toàn bộ ánh mắt hướng về tâm điểm duy nhất chính là cô gái đứng giữa sân khấu hình chữ T.

Cô hạ tay xuống, lấy ống thuỷ tinh làm điểm dựa, xoay người một vòng.

Ánh đèn bỗng vụt tắt, chỉ còn lại một luồng ánh sáng lung linh chiếu lên người cô gái đang uốn lượn như rắn.

“Rào rào rào” tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên cuồng nhiệt, kèm theo đó là cả tiếng cười cợt nhả, tiếng huýt sáo khiêu khích.

Thân thể Cố Liễu mềm mại uyển chuyển, cô đứng dạng hai chân quá vai, cúi gập người xuống rồi lại nhanh như chớp đứng thẳng dậy, mái tóc mềm mượt vì những hành động nhanh chóng của cô mà bay loạn, ánh mắt cô mơ màng mang theo sương mù càng tạo nên thập phần quyến rũ. Cánh môi căng mọng được tô son kỹ càng hơi mở ra, nháy mắt một cái, phóng ra một nụ hôn gió xuống bên dưới.

Cả khán đài “ồ” rộ lên như ngỡ ngàng.

Cố Liễu dựa lưng vào ống tuýp phía sau, cánh tay nắm lấy ống tuýp ở trên cao, đôi chân dài miên man quấn lấy ống tuýp, trượt từ lên xuống, sau đó lại quay mặt vào bên trong, cặp mông căng tròn hướnh về phía khán đài. Cô buông tay khỏi ống tuýp, trên đôi giày cao mười ba phân bước từng bước uyển chuyển, cặp mông cũng theo từng nhịp chân mà lắc lư như mời gọi.

Phụt một tiếng. Ánh sáng trung tâm tắt đi, toàn bộ không gian ngập trong bóng tối. Lúc sáng đèn thì bóng dáng của bóng liễu nóng bỏng trên sân khấu đã không còn nữa.

Cả khán đài xôn xao, đây lần đầu tiên bọn họ được chiêm ngưỡng một màn vũ đạo đầy mãn nhãn như vậy. Cũng là từ đây, cái tên Cố Liễu được gắn liền với hai chữ “vũ nữ” - là vũ nữ số một của Mê Hoặc, độ nổi tiếng lớn đến mức người người ganh đấu, kẻ kẻ tranh giành.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của sau này, còn bây giờ thì cô vẫn đang phải đối mặt với những khổ kiếp của kẻ thế thân.

Từ trên tầng hai phía đối diện với khán đài, trong một căn phòng tối có thấp thoáng bóng người. Qua ô cửa kính sát đất, một ngón tay khẽ hé mở tấm mành che tối màu.

Đôi mắt ưng dài hẹp sắc bén vẫn chăm chú nhìn vào phần sân khấu nơi mà Cố Liễu vừa nhảy. Bàn tay người đàn ông cầm ly rượu vang đỏ thẫm như màu máu, hắn ngửa cổ uống cạn một hơi.

Mắt ưng khép hờ mang theo nguy hiểm.

“Có chuyện đó sao?”

“Vâng thưa ông chủ. Cô ta sau đêm hôm đó liền giống như một người khác vậy, tựa hồ như không nhớ rõ về một số việc.” Người phụ nữ có dáng người hơi mập mạp cười rộ, khuôn mặt được trang điểm đậm nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

“Tôi hiểu rồi. Bà ra ngoài đi.” Giọng nói rất dễ nghe, trầm thấp của người đàn ông phát ra mang theo một chút lãnh khốc.

“Vâng.”

Người phụ nữ có chút chần chừ rồi quay người đi ra. Để lại trong căn phòng một mình hắn đứng nguyên vị ở chỗ cũ.

Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi qua kẽ hở của tấm mành che, soi lên mặt hắn, hiện rõ từng nét tà mị đầy căm hận.

“Rắc” tiếng ly thuỷ tinh trong tay hắn vỡ vụn. Máu đỏ tươi từ những mảnh thuỷ tinh cắm sâu vào lòng bàn tay bắt đầu rỉ ra, tanh nồng.

Hắn nghiến răng, nói bằng giọng mũi: “Cho dù cô biến thành cái gì cũng đừng mong thoát khỏi tay tôi.”

***14:40 14/9/2017***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.