Thê Khống

Chương 63: Chương 63: Vượt quá khuôn phép




Lúc Trưởng Công Chúa bước vào viện Thùy Sao, Lục Vô Nghiên đang dạy Phương Cẩn Chi điêu khắc.

Lần trước Tam thái thái đến trước mặt lão thái thái cầu xin, lão thái thái cáo ốm không gặp, tránh được vũng nước đục lần này. Nhưng sao lão thái thái có thể mặc kệ chuyện hậu trạch? Bà sống đến chừng này tuổi, đã nhìn thấu hết tất cả sự đời. Bà hiểu Lục Vô Nghiên quyết tâm ra mặt thay cho Phương Cẩn Chi, coi như bà có đứng ra cũng chẳng có hiệu quả.

Chuyện này bà cũng phải quản!

Lục gia không có ai quản được Lục Vô Nghiên, nhưng cũng có người quản được hắn.

Ngay cả lời nói của phụ thân hắn là Lục Thân Ky, Lục Vô Nghiên cũng chỉ nghe lấy lệ, nếu nói cả thiên hạ này người nào có thể khiến Lục Vô Nghiên nghe lọt tai, vậy cũng chỉ có một mình Trưởng Công Chúa.

Cho nên, lão thái thái tự mình viết thư cho Trưởng Công Chúa, kể toàn bộ chuyện của Lục Vô Nghiên, trong đó thể hiện một vị lão nhân gia lo âu cho tương lai của tằng tôn tử. Từ ái dào dạt, huyết lệ doanh tròng.

“Mẫu thân nhất định đã mệt mỏi, con đỡ người vào trong nghỉ ngơi.”

Trưởng Công Chúa không nhìn hắn, mà nhìn chăm chú vào Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi vội vàng chiếu theo cấp bậc lễ nghĩa, quy quy củ củ hành lễ với bà, rồi cúi đầu thật thấp đứng yên ở một bên, trong lòng bồn chồn không yên.

Lục Vô Nghiên nhíu mày một cái.

“Không phải con muốn kết hôn với nàng sao? Bổn cung bảo Hoài Xuyên ban cho con một đạo thánh chỉ tứ hôn không phải là được rồi sao? Gây sức ép cái gì!”

Lục Vô Nghiên nâng trán, có chút vô lực nói: “Mẫu thân, đây không phải là chuyện bức hôn . . . . .”

“Bức hôn?” Trưởng Công Chúa quan sát kỹ lưỡng Phương Cẩn Chi, chất vấn: “Ngươi không đồng ý?”

“Con. . . . . .” Câu 'Con đồng ý' của Phương Cẩn Chi còn chưa kịp nói ra, Trưởng Công Chúa đã cắt ngang nàng.

“Thôi, cũng quá nhỏ.” Trưởng Công Chúa xoay người, đi về phía Nhập Tửu, Nhập Trà và Nhập Phanh đứng ở trong góc. Ánh mắt bà quét tới, Nhập Tửu vẫn bình thường, Nhập Trà và Nhập Phanh lại càng cung kính hơn.

Bà chỉ trích Lục Vô Nghiên: “Mặc kệ con muốn gây kinh hãi hay đang ôm cái chủ ý quỷ quái gì, sao lại để người Nhập Lâu hy sinh? Không ngờ Bổn cung giao Nhập Lâu cho con, con lại không làm chuyện đúng đắn!”

“Ngươi!” Trưởng Công Chúa chỉ vào Nhập Phanh. “Không cần nghe mấy lời vô vị của chủ tử ngươi, lập tức trở về Nhập Lâu!”

Nhập Phanh vội vàng quỳ xuống, run giọng nói: “Không! Nhập Phanh không hy sinh gì cả. Có thể ở lại viện Thùy Sao hầu hạ Tam thiếu gia là phúc phận của Nhập Phanh, Tam thiếu gia đưa nô tỳ cho thiếu gia trong phủ, là cho nô tỳ thể diện! Nô tỳ chỉ lo lắng người mới tới sau này không thể hầu hạ Tam thiếu gia thật tốt. . . . . .”

Nàng phủ phục thật sâu: “Hết thảy nô tỳ đều nghe theo Tam thiếu gia!”

Trưởng Công Chúa khá sửng sốt, trong ánh mắt quan sát của bà nhìn Nhập Phanh có thêm một chút lạ lùng. Bà liếc nhìn Nhập Phanh đang phủ phục dưới đất thêm một cái, rồi thu hồi tầm mắt. Bà quay người lại, chỉ vào Phương Cẩn Chi: “Ngươi, ra ngoài với Bản cung một chuyến.”

“Vâng.” Phương Cẩn Chi nối gót theo sau lưng Trưởng Công Chúa, vội vàng đuổi theo. Khi nàng đi tới cửa, cảm thấy hơi lo lắng liền quay đầu nhìn lại Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên gật đầu với nàng một cái, để nàng không phải lo lắng.

Lúc này Phương Cẩn mới có chút yên lòng.

Lục Vô Nghiên đặt hạt điêu khắc (điêu khắc trên quả hạch đào) được một nửa ở trên tay xuống bàn, nhìn về phía Nhập Phanh vẫn đang quỳ dưới đất.

“Biết vì sao gả ngươi cho Lục Tử Cảnh không?”

“Nô tỳ không biết, cũng không muốn biết. Chỉ cần là mệnh lệnh của Tam thiếu gia, Nhập Phanh sẽ lập tức thi hành.”

Lục Vô Nghiên đứng dậy, đi tới trước mặt nàng ấy, có chút tiếc rẻ nói: “Ngươi là người ở lại bên cạnh ta lâu nhất.”

“Đó là phúc khí của Nhập Phanh. . . . . .”

“Đáng tiếc.” Lục Vô Nghiên khẽ thở dài. “Nhập Phanh, ngươi đã vượt quá khuôn phép. Hơn nữa, ngươi không nên đánh chủ ý lên người Cẩn Chi.”

Hai vai Nhập Phanh run lên, sắc mặt trắng bệch.

“Đã gả ra ngoài từ viện Thùy Sao của ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, tự mình chọn hồi môn. Ngày sau có khó khăn gì thì đến tìm Nhập Trà, nàng ấy sẽ giúp ngươi.” Lục Vô Nghiên lướt qua Nhập Phanh, vạt áo trắng tinh khiết quét qua gò má ràn rụa nước mắt của nàng.

Mang đi quyến luyến cuối cùng của nàng.

Từ lúc năm tuổi đến hai mươi tuổi, nàng đã hầu hạ bên cạnh hắn mười lăm năm. Mười lăm năm, Lục Vô Nghiên là tất cả của nàng.

Nàng vẫn luôn nhớ cái năm nàng năm tuổi, nàng bị đưa đến viện Thùy Sao, phủ phục xuống đất quỳ lạy Lục Vô Nghiên. Sư phụ dạy dỗ ân cần chỉ bảo: “Có thể đi theo tiểu chủ tử là phúc khí của ngươi, mọi thứ của ngươi đều là của tiểu chủ tử!”

Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Vô Nghiên với gương mặt lạnh lùng, rồi vội vã cúi đầu.

Từ ngày đó trở đi, hắn là chủ tử, nàng là nô bộc. Hắn là tất cả của nàng.

Nàng tìm tòi những thứ hắn yêu thích, thăm dò tính tình của hắn, thích những thứ hắn thích, ghét những thứ hắn ghét. Cẩn thận hầu hạ một vị chủ tử khó hầu hạ nhất. Nàng đã từng cảm thấy rất đắc chí vì là người được ở bên cạnh hắn lâu nhất.

Một câu khích lệ của hắn, lại chính là niềm vui sướng lớn nhất đối với nàng.

Vượt quá khuôn phép sao?

Không có.

Có một năm, Trưởng Công Chúa nổi trận lôi đình, chỉ về phía nàng Nhập Trà, bảo Lục Vô Nghiên thu làm thông phòng. Nàng và Nhập Trà lập tức quỳ xuống đất run giọng không chịu. Bởi vì quá hiểu Lục Vô Nghiên, bởi vì biết hắn chán ghét cái gì, bởi vì biết chỉ có tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận mới có thể được tiếp tục ở lại bên cạnh hắn.

Thích những thứ Lục Vô Nghiên thích, đã sớm trở thành bản năng của nàng.

Lục Vô Nghiên thích Phương Cẩn Chi, nàng liền thích Phương Cẩn Chi, dốc hết tất cả để đối xử tốt với Phương Cẩn Chi.

Ngày đó, nàng vốn không cần đứng ra. Lục Vô Ki có tức giận như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thật sự cầm kiếm giết chết Phương Cẩn Chi. Nhưng nàng đã đứng ra, bất chấp tất cả đứng ra. Vì để lấy được sự biết ơn của Phương Cẩn Chi, vì để nhận được một câu khích lệ của Lục Vô Nghiên.

Vượt quá khuôn phép sao?

Hắn nói như vậy, thì cứ coi là vậy đi.

Nàng cũng không dám mưu cầu được làm nữ nhân của Lục Vô Nghiên, chỉ muốn cả đời làm nô bộc cho hắn, cầu xin một chút ít khích lệ.

Nếu nói đã vượt quá khuôn phép, cũng chỉ là trái tim nàng vượt quá khuôn phép.

Nhưng không được, hắn không cho phép. Ngay cả chút vượt quá khuôn phép được che giấu ở trong lòng cũng không được phép.

Nhập Phanh nhìn bóng lưng mỗi lúc một xa dần của Lục Vô Nghiên, lệ nóng doanh tròng khiến bóng dáng của hắn cũng dần trở nên nhạt nhòa. Cho dù có cố gắng mở mắt thật to như thế nào, cũng không nhìn thấy rõ.

Nhập Tửu có chút mơ hồ, nàng gãi gãi đầu: “Cái gì chứ? Cái gì vượt quá khuôn phép? Nhập Phanh, ngươi đã làm cái gì rồi?”

Nhập Trà đứng bên cạnh Nhập Phanh, ôm nàng ấy vào trong ngực. Nàng nghĩ ra rất nhiều từ ngữ để an ủi, cuối cùng nở một nụ cười gượng gạo, nói: “Chúng ta là nữ nhi của Nhập Lâu, có thể dùng thân phận hèn mọn để gả cho thiếu gia Lục gia, đã là thiên đại ân tứ. Gia. . . . . .cũng là đau lòng cho ngươi.”

Nàng vỗ vỗ vào tay Nhập Phanh, nói không nên lời những câu an ủi khác.

Nhập Phanh buồn bã cười một tiếng, nhìn sang Nhập Trà, nói: “Về sau phải vất vả cho ngươi nhiều rồi.”

Nhập Trà mở to mắt, khẽ đáp lại một tiếng.

Lục Vô Nghiên đi ra ngoài, đứng trong hành làng gấp khúc, nhìn Trưởng Công Chúa và Phương Cẩn Chi ở xa xa, hai người bọn họ đang nói chuyện trong lương đình bên cạnh ngọn núi giả. Dường như Trưởng Công Chúa đưa cho Phương Cẩn Chi thứ gì đó.

Trưởng Công Chúa ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Vô Nghiên, rồi xoay người ra khỏi lương đình, đi dọc theo con đường nhỏ ra khỏi viện Thùy Sao.

“Bà ấy đã nói gì với muội? Lại cho muội cái gì?” Lục Vô Nghiên đi vào lương đình.

Hắn có hơi kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi, phát hiện trên mặt nàng là một mảng đỏ ửng.

“Không có, không có gì. . . . . .” Phương Cẩn Chi có chút hốt hoảng xoay người, không để cho Lục Vô Nghiên nhìn mặt nàng.

“Bà ấy hung dữ với muội?” Lục Vô Nghiên xoay nàng trở lại, khom người nhìn vào mặt nàng.

“Không có!”

Lục Vô Nghiên nhìn tay áo của Phương Cẩn Chi, hỏi: “Trong tay áo là vật gì?”

Hắn không nói tiếng nào kéo tay áo của Phương Cẩn Chi, lôi vật nàng đang giấu trong ống tay áo ra.

“Chủy thủ?” Lục Vô Nghiên sợ run trong chốc lát, lập tức nghiêm nghị. “Rốt cuộc bà ấy đã nói gì với muội? Bảo muội dùng chủy thủ này để làm gì?”

Lục Vô Nghiên nghĩ thầm người mẫu thân này của hắn sẽ không bảo Phương Cẩn Chi tự vẫn chứ?

Thấy Lục Vô Nghiên hiểu lầm, Phương Cẩn Chi khoát tay lia lịa. “Không có! Không phải như huynh nghĩ đâu!”

“Vậy rốt cuộc là như thế nào?”

Phương Cẩn Chi dậm chân: “Trưởng Công Chúa cũng hỏi vấn đề như huynh! Nào có ai thô lỗ như các người chứ! Mở đầu liền hỏi đã có kinh nguyệt lần đầu chưa! Thật là đáng ghét!”

Lục Vô Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cũng buông Phương Cẩn Chi ra.

“Vậy bà ấy cho muội cây chủy thủ này làm gì?”

Phương Cẩn Chi cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm.

“Cái gì? Ta nghe không rõ.” Lục Vô Nghiên tiến đến gần, cố gắng lắng nghe.

Phương Cẩn Chi đỏ mặt nói: “Mẫu thân huynh nói ta còn quá nhỏ! Nếu huynh có làm càn thì dùng cây chủy thủ này để phòng thân! Không thể đuổi huynh được, thì dùng tự sát để hù dọa ngươi!”

Lục Vô Nghiên trầm mặc.

Thật sự là thân nương đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.