Thê Khống

Chương 84: Chương 84: Trộm hương




“Diêm Bảo Nhi, thu dọn mấy bức tranh chữ này lại đi. Đợi mấy ngày nữa Ngô mụ mụ đến đây thì giao cho bà ấy.” Phương Cẩn Chi đặt bút xuống, xoay tròn cổ tay trái đã hơi ê ẩm.

“Vâng, đã biết!” Diêm Bảo Nhi đặt tranh chữ vào trong hộp gấm, ôm xuống lầu.

“Tỷ tỷ, thật sự đã đoạt lại được Hàm Hương tửu trang rồi sao?” Bình Bình và An An đi tới, đưa cho Phương Cẩn Chi trái táo vừa gọt vỏ xong.

Phương Cẩn Chi cắn một miếng lớn trên trái táo, mùi trái cây ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng. Nàng nói: “Ừ, mặc dù hiện tại Hàm Hương tửu trang bị thua lỗ đến rối tinh rối mù, nhưng dù sao cũng đã lấy lại. Không lâu nữa đâu, tỷ tỷ có thể khôi phục lại sự hưng thịnh trước đây của nó, các muội hãy tin tỷ tỷ!”

Phương Cẩn Chi nói xong liền vỗ vào ngực mình.

“Tin tưởng tỷ tỷ!”

“Bọn muội tin tỷ tỷ!”

Hai gương mặt giống nhau như đúc của Bình Bình và An An kề sát vào nhau, bọn họ đang mỉm cười nhìn tỷ tỷ của mình. Đối với tỷ tỷ của mình, hai tiểu cô nương vốn tin tưởng trăm phần trăm.

Phương Cẩn Chi phát hiện lúc Lục Vô Nghiên không có trong phủ, mỗi ngày của nàng trôi qua đặc biệt dài.  Năm năm Lục Vô Nghiên rời đi, cuộc sống của nàng cũng trôi qua bình thường. Nhưng lần này hắn chỉ mới đi được mười ngày, trong đầu Phương Cẩn Chi lúc nào cũng hiện lên bóng dáng của hắn. Nàng bắt đầu làm chuyện gì cũng thường xuyên mất hồn gây ra sai lầm. Chẳng hạn như ngày hôm nay, lúc nàng dùng danh nghĩa Phương Tông Khác vẽ tranh cũng vẽ sai mấy lần, cuối cùng lại phải vẽ lại từ đầu.

Phương Cẩn lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến Lục Vô Nghiên thêm nữa, nàng lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một bàn cờ.

“Đến đây, bồi tỷ tỷ đánh cờ nào!” Lục Vô Nghiên không ở đây, Phương Cẩn Chi liền lôi kéo Bình Bình và An An đánh cờ với nàng. Kỹ thuật đánh cờ của Phương Cẩn Chi là do một tay Lục Vô Nghiên huấn luyện, trình độ đánh cờ của Bình Bình và An An kém hơn rất nhiều, mỗi ván cờ chơi không được bao lâu, Phương Cẩn Chi liền thắng. Phương Cẩn Chi phát hiện thắng cuộc chẳng hề vui vẻ.

Trong lúc đó Mễ Bảo Nhi đã bỏ thêm ngân than vào trong lò, khiến cả phòng ấm áp dễ chịu

Phương Cẩn Chi còn muốn tiếp tục đánh cờ, nhưng nhìn thấy hai muội muội ngáp ngắn ngáp dài mắt mở không lên mới biết thời gian đã không còn sớm. Nàng thu dọn quân cờ, bảo hai muội muội trở về giường nhỏ trong tủ y phục ngủ. Còn bản thân nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.

Mặc dù nàng đã đoạt lại được Hàm Hương tửu trang, nhưng so với mấy cửa hàng và trang tử vẫn còn trong tay Tam nãi nãi, một Hàm Hương tửu trang chỉ là hạt cát trên sa mạc. Làm cách nào mới có thể đoạt lại tất cả gia sản của nàng mới là vấn đề lớn. Mặc dù Tam nãi nãi đã nói nếu nàng quản lý tốt Hàm Hương tửu trang, bà ta sẽ trả lại những gia sản khác của Phương gia cho nàng. Nhưng Phương Cẩn Chi vô cùng chắc chắn trong này nhất định có trắc trở, Tam nãi nãi trả lại một cái vỏ rỗng ruột quá dễ dàng.

Cho nên, Phương Cẩn Chi tuyệt đối không thể bị động chờ đợi như vậy, nàng phải làm cho Tam nãi nãi không kịp ứng phó, khiến cho bà ta hoàn toàn không có thời gian chuyển dời tài sản. Bây giờ nàng đã lấy lại được Hàm Hương tửu trang, nói không chừng Tam nãi nãi đã có hành động. Phương Cẩn Chi chỉ có thể hành động nhanh hơn!

Phương Cẩn Chi trở mình, nhìn tủ y phục đối diện, ấn đường nhíu chặt. Bởi vì trong hoa trang có sẵn một biệt viện, nên hiện tại coi như có xây dựng cũng không mất quá nhiều thời gian. Nghe Ngô mụ mụ nói, không quá ba tháng, công việc sửa chữa biệt viện bên trong hoa trang có thể hoàn tất. Nhưng Phương Cẩn Chi và hai muội muội đã sống bên nhau từ lúc còn nhỏ, nghĩ tới tương lai phải tách ra, trong lòng nàng không nỡ. Hơn nữa, tình huống của hai muội muội đặc biệt như vậy, nàng thật sự không yên lòng. Nhưng còn cách nào nữa chứ? Nàng vốn định cùng với hai muội muội sống nương tựa với nhau cả đời, nhưng bây giờ bảo nàng rời bỏ Lục Vô Nghiên? Nàng không làm được.

Lục Vô Nghiên đối với nàng rất tốt, khiến cho nàng hoàn toàn không thể nào cự tuyệt hắn. Huống chi, trong lòng nàng vốn đã bị hắn lấp đầy.

Phương Cẩn Chi còn có một chuyện rầu rĩ, sau khi biệt viện bên trong hoa trang xây dựng xong, đưa Bình Bình và An An ra khỏi phủ Ôn Quốc Công nhất định phải rất rất rất cẩn thận, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.

Phương Cẩn Chi đang trù tính làm thế nào để đưa hai muội muội ra ngoài an toàn, chợt nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ. Phương Cẩn Chi sững người, cho đến khi nghe thấy người bên ngoài tiếp tục gõ thêm hai cái, nàng mới bất ngờ tung chăn lên, ngay cả giầy cũng không kịp mang đã chạy ào đến cửa sổ.

Nàng thận trọng đẩy cửa sổ ra, liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười nhẹ nhàng của Lục Vô Nghiên. Hắn mặc một bộ tăng y màu xanh, đứng lẫn trong bóng đêm, yên lặng.

“Tam ca ca, huynh lại leo cửa sổ. . . . . .” Phương Cẩn Chi lui về phía sau một chút, để cho Lục Vô Nghiên nhảy vào.

“Ta không leo cửa sổ, mà là trộm hương.” Lục Vô Nghiên đứng lại, hắn nhìn đôi chân trần hồng hào của Phương Cẩn Chi, liền bồng nàng lên, ôm nàng đi về phía giường.

“Sao lại gấp gáp như vậy, ngay cả giầy cũng không biết mang.” Lục Vô Nghiên thả Phương Cẩn Chi lên giường. Mặc dù trong miệng hắn nói mấy lời trách cứ, nhưng mặt mày lại rất đắc chí. Vì sao nàng lại gấp gáp như vậy, còn không phải là vì hắn. . . . . .

Phương Cẩn Chi mím môi, không trả lời, mà co chân lại, giấu đôi chân xinh xắn vào trong váy, sau đó nâng đôi tay hơi lạnh của Lục Vô Nghiên ấp ủ trong lòng bàn tay mềm mại như không xương của mình, từ từ sưởi ấm cho hắn.

“Tam ca ca, huynh có lạnh không? Muội sưởi ấm cho huynh!”

Lục Vô Nghiên thâm ý nói: “Trên người còn lạnh hơn.”

Phương Cẩn Chi làm bộ nghe không hiểu, chuyển câu chuyện sang hướng khác: “Tam ca ca, huynh xem huynh mặc bộ tăng y này thật là lạ nha!”

Lục Vô Nghiên nhìn nàng chằm chằm, nói: “Bên trong cũng rất lạ, có muốn nhìn một cái hay không?”

Đôi tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đang làm ấm cho Lục Vô Nghiên bỗng dừng lại, sau đó hất mạnh tay Lục Vô Nghiên ra. Nàng cau mày, nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên: “Tam ca ca, huynh thật đúng là càng ngày càng. . . . . . Càng ngày càng. . . . . .”

Mấy lời tiếp theo, Phương Cẩn Chi ngại không dám nói, nhưng nàng biết Lục Vô Nghiên hiểu ý nàng.

Lục Vô Nghiên cười cười mò qua, ôm Phương Cẩn Chi lên, đặt lên trên đầu gối hắn. Hắn nâng mặt Phương Cẩn Chi lên, để cho nàng nhìn vào mắt mình, hỏi: “Sao không hỏi vì sao ta lại bất ngờ trở về?”

Phương Cẩn Chi ưỡn ngực, vừa vui mừng vừa ngượng ngùng nói: “Bởi vì Tam ca ca nhớ muội thôi!”

Lục Vô Nghiên cúi đầu cười, hắn gục gặt, dùng trán nhẹ nhàng cụng vào mi tâm Phương Cẩn Chị, khẽ nói: “Ừ, đúng là nhớ muội, ngày nhớ đêm mong, trằn trọc không yên, nhớ đến mất hồn.”

Mặc dù Phương Cẩn Chi đã quen nghe Lục Vô Nghiên nói chuyện như vậy từ sớm, nhưng trong giọng điệu trầm thấp của hắn, trong không gian đầy tình cảm như thế này, trái tim của nàng cũng khẽ run lên. Dưới ánh nến, nàng rũ mi để che giấu vui mừng và ngượng ngùng trong ánh mắt, nhưng lại không giấu được sự dịu dàng tỏa ra từ cả cơ thể ngay lúc này.

“Tam ca ca, muội cũng nhớ huynh.” Phương Cẩn Chi nâng tay lên, vòng qua hông ôm lấy Lục Vô Nghiên, dán sát mặt vào lồng ngực hắn.

Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn tủ y phục dựa vào tường ở phía đối diện, hắn rút sợi dây lụa đang buộc màn ra, để cho tấm màn vừa nặng vừa dày buông xuống, ngăn cách với không gian bên ngoài. Sau đó ôm Phương Cẩn Chi nằm xuống giường.

Chỉ mới mười ngày, nhưng lại giống như cả một đời.

Tự miếu là vùng đất thanh tịnh, Lục Vô Nghiên ở trong thiện ý của Phật Tổ, nhưng càng ngày càng nóng lòng. Những đau khổ sắp tới, khiến cho hắn không có tâm trạng nào tham thiền. Điều này đã khiến cho một người trước giờ vẫn luôn cuồng vọng như hắn lại sinh ra mấy phần sợ hãi. Hắn sợ hãi cuối cùng cũng không thể ngăn chặn những chuyện sắp xảy ra, hắn sợ hãi cuối cùng cũng không thể ngăn cản người kia xuất hiện. Hắn sợ, hắn sợ Cẩn Chi của hắn biết rõ chân tướng, hắn sợ cuối cùng Cẩn Chi của hắn cũng bị người khác cướp đi.

Hắn thật muốn Phương Cẩn Chi vĩnh viễn cũng không cần biết chuyện này, hắn thật muốn bảo hộ Phương Cẩn Chi bên dưới đôi cánh của hắn suốt đời.

Cũng không biết có phải bởi vì Phương Cẩn Chi đang ngày một lớn lên, khoảng cách mấy chuyện đã phát sinh ở kiếp trước càng ngày càng gần. Hay là hơn mười ngày không gặp, lại thêm rất nhiều nhớ nhung. Gần đây, Lục Vô Nghiên càng thường xuyên nhớ lại chuyện kiếp trước, nhớ tới hình ảnh Phương Cẩn Chi chết trước mặt hắn. Chỉ cần nghĩ tới Phương Cẩn Chi đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy một cơ hội sống cho hắn, trong lòng Lục Vô Nghiên đau đớn như bị lóc từng miếng thịt.

Quá khứ của bọn họ có trăm ngàn vết thương, hắn phải cố gắng như thế nào mới có thể tạo ra một tương lai tươi đẹp đây?

Lục Vô Nghiên nâng mặt Phương Cẩn Chi đang dựa vào trong ngực hắn lên, hôn lên môi nàng. Phương Cẩn Chi run lên, theo bản năng nàng hơi rụt về phía sau.

“Cẩn Chi, đừng cự tuyệt ta.” Giọng nói của Lục Vô Nghiên mang theo chút cầu xin mơ hồ.

Phương Cẩn Chi quả thật không tránh né nữa, nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn run rẩy nhắm mắt lại.

Trong khi Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng ma sát cánh môi của Phương Cẩn Chi thì nàng đưa tay lên nắm lấy ngực áo của Lục Vô Nghiên, đầu ngón tay mảnh khảnh từ từ siết chặt.

Môi của nàng mềm mại như tơ lụa, ngọt ngào như nước cam tuyền. Giống như loại rượu ngon thơm nồng nhất cõi đời này, không làm mất đi vẻ dịu dàng nơi khóe miệng nàng.

Lục Vô Nghiên chịu đựng một hồi lâu, không cam lòng chỉ hôn nhẹ nhàng như vậy, cuối cùng tách môi nàng ra, tiến thêm một bước muốn đòi lấy nhiều hơn nữa. Đôi mắt đang nhắm lại của Phương Cẩn Chi lập tức mở ra, hoảng sợ nhìn Lục Vô Nghiên, bàn tay đặt trên ngực Lục Vô Nghiên hơi đẩy hắn ra, nhưng bàn tay kia càng lúc càng siết chặt ngực áo Lục Vô Nghiên.

Hắn chỉ hôn nàng sau khi nàng say rượu mơ mơ màng màng, lần đó cũng đã đủ khiến cho hắn ngày đêm mơ tưởng. Hắn vẫn không nhịn được mà hôn nàng thật sâu trong lúc nàng vẫn còn tỉnh táo. Lục Vô Nghiên siết chặt eo nàng, tuyệt đối không để cho nàng trốn thoát.

Phương Cẩn Chi sợ, cảm giác ẩm ướt dinh dính trơn trơn khiến cả cơ thể nàng không nhịn được mà run rẩy. Nhưng khi Lục Vô Nghiên càng siết chặt vòng tay, ép sát Phương Cẩn Chi vào trong ngực thì nàng cũng từ từ bình tĩnh lại, hoặc là nói nàng đang từ từ đắm chìm vào trong đó. Cơ thể căng thẳng của nàng cũng từ từ thả lỏng, mặc cho Lục Vô Nghiên cắn xé đòi lấy trong môi miệng nàng.

Ngay cả bản thân Phương Cẩn Chi cũng không biết nàng đã ngẩng mặt lên, thậm chí còn vụng về đáp lại.

Lần này khác hẳn lần trước, vì Phương Cẩn Chi còn tỉnh táo lại càng khiến cho Lục Vô Nghiên thêm cồn cào ngứa ngáy. Suýt chút nữa hắn đã không thể khống chế khát vọng mà hắn đã chịu đựng mấy năm nay. Phương Cẩn Chi không rụt về phía sau nữa, bàn tay Lục Vô Nghiên vốn đang giữ lấy eo của Phương Cẩn Chi từ từ di chuyển lên phía trên, trượt vào bên trong áo nàng.

Da thịt ngọc ngà trắng như mỡ đông bên dưới lòng bàn tay khiến cho trái tim của Lục Vô Nghiên đập điên cuồng. Lục Vô Nghiên đưa bàn tay run rẩy vào bên trong ngực áo buông lỏng lẻo của Phương Cẩn Chi, nắm lấy bộ ngực sữa trẻ trung của nàng. Ôm trọn trong lòng bàn tay.

Lúc Lục Vô Nghiên rời khỏi môi Phương Cẩn Chi, hôn lên xương quai xanh của nàng thì Phương Cẩn Chi dùng giọng nói run rẩy nghèn nghẹn nói: “Tam ca ca, muội sợ. . . . . .”

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt ướt đẫm. Phương Cẩn Chi âm thầm chịu đựng không chịu khóc lên, từng giọt nước mắt lăn dài từ trong khóe mắt, làm ướt cả chiếc gối thêu.

“Đừng sợ, Tam ca ca vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương muội.” Lục Vô Nghiên hôn lên mắt nàng, hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng. Bàn tay đang thăm dò bên trong áo nàng cũng từ từ rút ra ngoài.

Cũng không quên thắt lại dây áo ngực và vạt áo trung y bên ngoài không biết đã tháo ra lúc nào lại cho nàng.

Lục Vô Nghiên lật người nằm ngửa bên cạnh Phương Cẩn Chi, thở dốc.

Phương Cẩn Chi ngồi dậy, nàng nhìn Lục Vô Nghiên đang nhắm nghiền hai mắt thở dốc, từ từ cúi người, khẽ hôn vào môi của hắn một cái. Nàng nhìn Lục Vô Nghiên nhỏ giọng nói: “Muội... không phải muội cự tuyệt Tam ca ca, muội chỉ . . . . . chỉ có chút sợ hãi. . . . . .”

Phương Cẩn Chi cảm thấy Lục Vô Nghiên của ngày hôm nay không giống Lục Vô Nghiên dịu dàng trước kia, nụ hôn của hắn làm đau môi nàng.

Lục Vô Nghiên mở mắt ra, nhìn Phương Cẩn Chi tay chân luống cuống ngồi ngay bên cạnh. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của Phương Cẩn Chi, trong mắt hiện lên chút đau lòng.

“Ừ, ta biết.”

Phương Cẩn Chi vùi mặt vào ngực Lục Vô Nghiên, khẽ nói: “Tam ca ca, muội không biết huynh đã xảy ra chuyện gì. Nhưng. . . . . . nếu muội có thể an ủi huynh, muội... muội .... muội nguyện ý. Nhưng mà. . . . . . đừng ở đây. . . . . .”

Phương Cẩn Chi vùi mặt trong ngực Lục Vô Nghiên, giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến nỗi gần như không nghe được.

Lục Vô Nghiên sững người, sợ hãi và âm thầm chịu đựng không chịu khóc ra tiếng khi nãy là sợ kinh động đến hai muội muội. Nàng cự tuyệt cũng là vì hai muội muội đang ở cách đó không xa.

Lục Vô Nghiên vuốt vuốt ấn đường, sao hắn lại quên sự tồn tại của hai cái cục nợ này cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.