Thê Khống

Chương 8: Chương 8: Sâu




Phương Cẩn Chi về tới nơi thì thấy Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đang đứng trong tiểu viện nhỏ giọng nói chuyện. Trong lòng Phương Cẩn Chi bỗng nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng chất vấn: “Sao hai người các ngươi lại ở đây nói chuyện?”

“Cô nương. . . . . .”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới phát hiện hai mắt Mễ Bảo Nhi đỏ ngầu, hiển nhiên là mới vừa khóc xong.

Nghe Phương Cẩn Chi trở về, bốn nha hoàn Tam nãi nãi đưa tới liền từ trong thiên phòng bước ra, quy quy củ củ thỉnh an Phương Cẩn Chi. Trong bốn nha hoàn, có hai người mười bốn mười lăm tuổi, hai người còn lại nhỏ hơn một chút, đại khái tầm bảy tám tuổi.

Nha hoàn đứng đầu nói: “Biểu cô nương, Tam nãi nãi ban thưởng chúng nô tỳ tới đây. Chúng nô tỳ tự nhiên sẽ tận tâm hầu hạ, nghĩ rằng nhân dịp người không ở trong viện tử, muốn quét dọn viện tử sạch sẽ, lưu lại cho người một ấn tượng thật tốt, tỏ lòng trung thành. Không ngờ hai nha hoàn bên cạnh người không cho phép vào phòng, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi. A Vân và A Vụ cho là hai nha hoàn bên cạnh người chỉ nói lời khách sáo, nên mới càng muốn quét dọn. Cũng không biết tại sao, nha hoàn của người lại đánh A Vân.”

A Vân cúi đầu, quy quy củ củ quỳ gối trong viện tử.

Phương Cẩn Chi đi tới trước mặt A Vân: “Chỗ nào bị thương? Ngẩng đầu lên ta xem thử.”

A Vân ngẩng đầu lên, trán của nàng ta sưng lên một cục thật to. Nàng ta nói: “Mễ Bảo Nhi không phải cố ý, chỉ lỡ tay đẩy nô tỳ mà thôi. Là bản thân nô tỳ không đứng vững nên đụng vào khung cửa. Cô nương, người không cần trách phạt nàng ấy.”

Mễ Bảo Nhi đỏ mắt, gào lên: “Quả nhiên là kẻ hai mặt! Lúc Cô nương chưa trở về, ngươi cũng không nói như vậy!”

“Mễ Bảo Nhi!” Phương Cẩn Chi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nàng ấy.

Diêm Bảo Nhi đứng bên cạnh lặng lẽ kéo áo Mễ Bảo Nhi, Mễ Bảo Nhi uất ức cúi đầu.

Phương Cẩn Chi lại bắt đầu buồn rầu. Nếu không phải vì bé đã biết nguyên do Mễ Bảo Nhi làm như vậy, chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài của hai nha hoàn này, Mễ Bảo Nhi nhất định là ăn nhiều thua thiệt. Huống chi, đối phương lại có tới bốn người. Hai người A Vân, A Vụ ngoài mặt thì khéo léo biết quy củ, hai người lớn hơn là A Tinh và A Nguyệt thì bụng dạ thâm sâu.

Diêm Bảo Nhi nhỏ giọng nói: “Cô nương, sắp đến giờ thìn rồi. Nếu không đi chuẩn bị, sẽ bị muộn giờ cơm.”

Phương Cẩn Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Diêm Bảo Nhi cơ trí một lần. Bé vừa đi vào trong nhà vừa nói: “Vệ mụ mụ đổi y phục cho ta, còn mấy người các ngươi đến thiên sảnh trước đi, chờ ta trở lại rồi nói!”

Lòng của bé, khẳng định đã thiên về một phía rồi. Nhưng mà cũng không thể quá trắng trợn, Phương Cẩn Chi không thể làm gì khác hơn là kéo dài thời gian. Bé gọi Mễ Bảo Nhi cùng đi với bé đến Tam phòng, cố ý để Vệ mụ mụ ở lại trông chừng phòng của bé.

Nam nhân Lục gia có công sự bận rộn, ít dùng bữa cùng với nữ quyến. Còn nam hài của Lục gia qua tám tuổi sẽ chuyển đến tiền viện, lúc ăn cơm cũng không thường ăn chung với mẫu thân và tỷ muội. Cho nên thường ngày khi Phương Cẩn Chi đến đây, chỉ có Ngoại tổ mẫu, Tam cữu mẫu, Ngũ cữu mẫu, cùng năm hài tử đồng vai vế -- ba tỷ muội: Lục Giai Bồ, Lục Giai Nhân, Lục Giai Nghệ, và hai vị biểu ca hết sức nghịch ngợm: Lục Vô Ki, Lục Tử Khôn.

Ngày hôm nay, bởi vì Tam lão gia cùng với hai cữu cữu đều đã trở về nhà nghỉ lễ, người của Tam phòng bên này ngược lại đến đông đủ. Phương Cẩn Chi cũng gặp được bốn biểu ca khác của Tam phòng.

Chỉ là, trong đầu Phương Cẩn Chi vẫn nghĩ đến hai muội muội đang ở trong rương trong phòng mình, hoàn toàn không yên tâm bốn nha hoàn mà Tam cữu mẫu đưa tới. Mặc dù còn nhỏ, nhưng bé cũng biết nếu bí mật của hai muội muội bị vạch trần, bé nhất định không có năng lực bảo vệ cho bọn chúng.

Cho nên, đối với mấy biểu ca lần đầu tiên gặp mặt, Phương Cẩn Chi chỉ cố gắng nhớ kỹ thứ bậc của bọn họ. Sau đó liền không chú ý đến bọn họ nữa, lại càng không để ý đến cái nháy mắt ra hiệu của hai vị biểu ca nhỏ tuổi nhất Lục gia đang ngồi đối diện với bé.

Phương Cẩn Chi không yên lòng đưa muỗng lên miệng. Bé mới vừa hé miệng, chợt kêu lên một tiếng, làm rơi muỗng canh xuống bàn, nước canh bắn lên tay áo bé.

Phương Cẩn Chi kinh hoảng nhảy từ trên ghế xuống, sắc mặt trắng bệch. Đôi mắt mở to lập tức dâng lên một tầng hơi nước. Cố gắng lắm mới nén lại được nước mắt đã tràn đầy trong hốc mắt.

“Cẩn Chi, sao vậy?” Tam lão gia cau mày.

“Có. . . Có sâu . . .” Mặc dù có đè nén như thế nào, trong giọng nói cũng còn nồng đậm nức nở.

“Đám hạ nhân làm việc như thế nào vậy hả?” Tam lão gia đặt đũa xuống, giọng điệu bất mãn không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Tam thái thái không nhịn được đặt đũa xuống: “Coi như nhìn thấy sâu thì sao, chuyện bé xé ra to làm cái gì Không có quy củ!”

Phương Cẩn Chi cúi đầu thấp hơn, hai tay siết chặt vạt áo. Bé không nhìn lầm, trong muỗng canh vừa rồi của bé có một con sâu. Suýt chút nữa là bé đã nuốt con sâu đó vào trong bụng rồi!

Lục Giai Nhân hả hê nhỏ giọng lầm bầm: “Quả thật là dã nha đầu đến từ nông thôn!”

Lục Giai Bồ lặng lẽ kéo bàn tay của muội muội, không để cho nó ăn nói lung tung. Lục Giai Nhân hất tay tỷ tỷ ra, quay đầu đi không thèm để ý.

Trong lòng Lục Giai Bồ không khỏi thở dài, nàng biết ngay cả nàng muội muội cũng tức giận rồi.

“Tổ mẫu, xin bớt giận.” Là một hài tử lớn nhất của Tam phòng, Lục Vô Thế rời ghế trước tiên, đi tới vị trí của Phương Cẩn Chi kiểm tra chén canh, quả nhiên nhìn thấy hai ba con sâu đang ngọ nguậy bên trong chén canh. Hắn cau mày trừng mắt liếc hai tên tiểu thiếu gia nổi tiếng nghịch ngợm của Lục gia.

Lục Vô Ki và Lục Tử Khôn lập tức nhìn sang chỗ khác, làm bộ như chẳng nhìn thấy gì.

Lục Tử Cảnh mười một tuổi đứng dậy đi tới ngồi xuống trước mặt Phương Cẩn Chi, dùng ngón tay cẩn thận lau khóe mắt đẫm nước của Phương Cẩn Chi: “Khóc nhè sẽ không xinh đẹp nha.” Hắn lấy một cái khăn từ trong tay nha hoàn, nhíu mày cẩn thận lau đi vết nước canh trên tay áo Phương Cẩn Chi.

“Cảm tạ Cửu biểu ca.” Phương Cẩn Chi hít hít mũi, cầm lấy chiếc khăn từ tay Lục Tử Cảnh, tự mình lau.

Lục Tử Cảnh có hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Cẩn Chi, hình như không ngờ bé cũng biết thứ bậc của hắn ở Lục gia.

Trong lòng Ngũ nãi nãi nóng nảy, mắng chửi hai tiểu nhi tử cả vạn lần. Vội phân phó Lục Tử Cảnh: “Tử Cảnh, e là Cẩn Chi đã bị sợ hãi. Con đưa biểu muội trở về đi.”

“Dạ.” Lục Tử Cảnh véo mũi Phương Cẩn Chi: “Cẩn Chi đừng sợ. Đi, ca ca đưa muội về.”

“Được!” Phương Cẩn Chi ngẩng đầu khoe nụ cười ngọt ngào về phía Lục Tử Cảnh, trên mặt không còn dấu vết của mấy giọt nước mắt. Nhưng trong lòng bé lại không có một chút cảm giác nào. Cứ như vậy đưa bé đi, dĩ nhiên là tính toán không giải quyết chuyện này. Nhưng nếu người hôm nay Vô Ki biểu ca và Tử Khôn biểu ca trêu chọc là Giai Bồ, Giai Nhân hay là Giai Nghệ, cũng sẽ không bỏ qua như vậy sao?

Không. . . . . .

Hai vị biểu ca Vô Ki và Tử Khôn tuyệt nhiên sẽ không bắt nạt Giai Bồ, Giai Nhân và Giai Nghệ như vậy.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên bị Vô Ki biểu ca và Tử Khôn biểu ca trêu chọc. Chẳng hạn như ngày đầu tiên Phương Cẩn Chi tới Lục gia, hai vị tiểu biểu ca này đã dùng bùn nhão trét lên trên y phục của bé, đồng thời luôn miệng gọi bé là một “Ngoại nhân“.

Ngoại nhân?

Bé cũng chẳng nguyện ý làm ngoại nhân của Lục gia. Bé chỉ mong mình mau lớn, rời khỏi Lục gia càng sớm càng tốt.

“Biểu muội, cẩn thận.” Lục Tử Cảnh đưa tay chắn phía trước người Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi sững sờ, chợt nhận ra bản thân vừa mới thất thần, suýt chút nữa đã vấp vào bệ cửa.

Phương Cẩn Chi ngượng ngùng nói lời cảm tạ thêm lần nữa.

Vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lành lạnh trong ngày đông giá rét thổi qua, tâm trạng của Phương Cẩn Chi thoáng chốc trở nên tốt hơn rất nhiều. Chỉ vì bé đã suy nghĩ lại, bé vốn nôn nóng muốn trở về, hiện giờ ngược lại vì họa được phúc.

Phương Cẩn Chi nhanh chóng thu lại nước mắt, bước chân cũng bắt đầu nhanh hơn, khiến Lục Tử Cảnh không khỏi nhìn bé thêm hai lần.

Khi về đến cửa tiểu viện của mình, Phương Cẩn Chi liên tục cảm tạ Tử Cảnh biểu ca đã đưa bé trở về, sau đó vội vã chạy vào. Cũng may bốn nha hoàn vẫn còn ở thiên sảnh, không có xông vào bừa bãi. Phương Cẩn Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đuổi hạ nhân lui xuống, Phương Cẩn Chi mở rương sách mà hôm nay mang đến viện Thùy Sao, lấy từ bên trong ra hai con châu chấu cỏ nho nhỏ. Bé đi tới giường ngủ, lấy chìa khóa bên dưới gối nằm, rồi mở nắp cái rương lớn, đến khi nhìn thấy hai muội muội thì tâm trạng của bé mới thật sự được thả lỏng.

“Cái này là tự tay tỷ thắt đấy, hôm nay mới vừa học được!” Phương Cẩn Chi vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa đưa châu chấu cỏ cho hai muội muội.

Hai tiểu cô nương cười ngọt ngào, nhìn châu chấu cỏ bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Nhìn thấy hai muội muội vui vẻ, Phương Cẩn Chi cảm thấy uất ức mà hôm nay mình phải chịu cũng chẳng đáng là gì.

Nhưng không được bao lâu, trong lòng Phương Cẩn Chi lại bắt đầu khó chịu. Qua năm, hai muội muội cũng sẽ được ba tuổi. Đến thời điểm hiện tại, bọn chúng vẫn không thể nói chuyện, không thể đi lại . . . . .

Nghĩ đến đây, đôi mắt Phương Cẩn Chi liền đỏ lên.

Hai tiểu cô nương đang nằm trong rương lớn, nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của người tỷ tỷ vẫn luôn thương yêu mình, bọn chúng lập tức không đếm xỉa đến món đồ chơi mới trong tay, hoang mang lo lắng nhìn Phương Cẩn Chi.

Một tiểu cô nương bám vào thành rương cố gắng ngồi dậy, nâng cánh tay nhỏ bé mềm mại, muốn lau mước mắt cho tỷ tỷ.

Tiểu cô nương này ngồi dậy, cũng kéo theo tiểu cô nương còn lại ngồi dậy.

Chăn đắp trên người hai tiểu cô nương trượt xuống, lộ ra thân thể đang dính sát vào nhau của bọn chúng. Nói cách khác chúng sinh trưởng trên cùng một cơ thể. Hai tiểu cô nương, chỉ có ba cánh tay, vì có một cánh tay hai tỷ muội sử dụng chung.

Người ngoài đều cho rằng lúc mẫu thân Phương Cẩn Chi sinh một cặp nữ nhi song sinh, hai nữ nhi vì khó sinh mà mất mạng, thân thể của bà cũng bị tổn hại, triền miên trên giường bệnh hơn hai năm. Sau đó, phụ thân và huynh trưởng của Phương Cẩn Chi cũng lần lượt qua đời, bản thân bà vì quá nhiều bệnh tật, nên cũng mau chóng nối gót theo sau.

Thật ra thì cặp nữ nhi song sinh này không chết vì khó sanh, nhưng đã định trước là vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt mọi người. Thân là phụ mẫu, sao bọn họ có thể cam chịu để nữ nhi ruột thịt của chính mình bị dìm chết? Đành phải giả danh chết non vì khó sanh, giấu bọn chúng đi. Để tránh lộ tin tức, dù là nô bộc của Phương gia, cũng không có bao nhiêu người biết được sự tình.

Mẫu thân của Phương Cẩn Chi nằm liệt trên giường không dậy nổi, một mặt là vì khó sanh thật sự đã để lại thương tổn nặng nề trên cơ thể bà, mặt khác cũng là do tâm bệnh. Phải giấu nữ nhi ruột thịt của mình ở trong cái rương tăm tối như vậy cả đời, không có một mẫu thân nào không đau lòng.

Huống chi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.