Thê Khống

Chương 81: Chương 81: Phong phi




Ngày mười lăm tháng giêng, Lục Giai Bồ phải nhập cung. Trước đó vì hôn sự của nàng và Tần Từ lang, trong nhà đã sớm chuẩn bị tất cả đồ cưới cho nàng, nhưng khi nàng rời phủ lại không chịu mang theo cái gì. Tam nãi nãi khổ sở khuyên lơn, khóc lóc thảm thương, nhưng Lục Giai Bồ chỉ chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt xa cách. Lúc bấy giờ Tam nãi nãi mới biết trưởng nữ muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu nữ với bà ta, không muốn lấy một phân một hào nào của Lục gia. Tam nãi nãi khóc đến ngất đi.

Cuối cùng vẫn là lão thái thái gọi Lục Giai Bồ đến, tận tình trấn an một phen, rồi kín đáo đưa cho nàng một xấp ngân phiếu thật dầy.

Lão thái thái thật sự đau lòng con cháu trong nhà. Có ai cam lòng đưa cô nương gia như hoa như ngọc vào trong cung chứ? Tình cảnh hiện tại của Hoàng Đế, làm như vậy chẳng khác nào đưa Lục Giai Bồ thẳng tới Hoàng Lăng. Mặt khác, lão thái thái cũng có một chút tính toán của mình. Tình cảnh sau này ai có thể ngờ chứ? Trong cung được sủng ái chỉ là chuyện lúc sớm lúc chiều, chuyện lần này Tam phòng đã làm rất quá đáng. Lão thái thái sợ đứa trẻ từ trước đến giờ vẫn ôn hòa sẽ tồn tại hận ý đối với Lục gia.

“Hài tử, cuối cùng chuyện cực nhọc này lại rơi lên người con. Con là một đứa bé thông suốt và hiểu chuyện, tổ mẫu cũng rất đau lòng cho con. Hài tử, con yên tâm. Ddanlqdo^n. Nếu sau này trong cung sinh biến. . . . . .” Lão thái thái nhỏ giọng. “Nói một câu đại bất kính, sau khi Bệ Hạ băng hà, tổ mẫu có phải liều cái mạng này cũng sẽ cứu con về. Tuyệt đối không để cho con khốn khổ trong Hoàng Lăng!”

Ngón tay của Lục Giai Bồ run rẩy, nàng đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt lão thái thái lạy ba lạy, nghẹn ngào nói: “Có lời này của tổ mẫu, tôn nữ chết cũng không không oán.”

Lục Giai Bồ thật không oán hận lão thái thái. Nếu ban đầu danh ngạch tú nữ là nàng, cho dù trong lòng nàng khó chịu cũng sẽ lấy thân phận tôn nữ Lục gia cam tâm tình nguyện nhập cung.

Chỉ là đã hao phí thời gian, tâm đã lạnh.

Phương Cẩn Chi tặng cho Lục Giai Bồ một bộ chăn hỉ, Lục Giai Bồ cũng không mang đi. Lục Giai Bồ vuốt ve bề mặt trơn mịn của cái chăn bằng tơ lụa, trong mắt ẩn chứa sự kềm nén âm thầm. Nàng buồn bã nói: “Biểu muội, Tứ tỷ phải cô phụ tấm lòng của muội rồi. Phi tần trong cung không thể dùng màu đỏ.”

“Là muội lo lắng không chu toàn. . . . . .” Phương Cẩn Chi hung hăng cắn chặt môi, xoay người kín đáo đưa một hộp gấm đã sớm chuẩn bị đưa cho Lục Giai Bồ.

“Tứ biểu tỷ, muội biết lần này tiến cung tỷ không chịu mang theo cái gì. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải vì bản thân mình mà cân nhắc! Muội nghe nói người trong cung thế lực nhất, hơn nữa sẽ khi dễ tú nữ mới tiến cung. Chủ tử không được sủng ái, bọn nô tài cũng sẽ lười biếng thất lễ. Trong hộp gấm này đều là bạc vụn đã được chia sẵn, để tỷ tỷ ban thưởng cho hạ nhân ở trong cung.” Phương Cẩn Chi nắm tay Lục Giai Bồ. “Tứ biểu tỷ, tỷ đừng cự tuyệt muội! Muội sẽ khóc đấy!”

Lục Giai Bồ bị nàng chọc cười: “Được, ta nhận.”

Lục Giai Bồ rũ mi im lặng một lúc rồi mới nói: “Cẩn Chi, hôm nay ta phải đi rồi, có mấy lời muốn nói với muội. Ta biết muội đang động tay động chân vào tửu trang trong tay Tam nãi nãi.”

Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút.

“Muội đừng vội, bà ấy không biết.” Lục Giai Bồ nói. “Biểu tỷ chỉ muốn nhắc nhở muội nếu muội muốn làm gì, thì động tác phải nhanh, gần đây bà ấy đang thiếu tiền, nên chắc không bao lâu nữa sẽ kiểm tra sổ sách.”

Đợi đến khi Lục Giai Bồ đi rồi, Phương Cẩn Chi mới nhận ra Lục Giai Bồ đã không còn gọi Tam nãi nãi là “mẫu thân” nữa.

Người càng dịu dàng nhu nhược, khi đã tuyệt tình thì không thể vãn hồi.

Phương Cẩn Chi nhìn xuống bộ chăn hỉ đỏ thắm trước mặt mình, phía trên là một bức bách hoa đồ tranh nhau khoe sắc, xinh đẹp lộng lẫy. Phương Cẩn Chi thở dài, sai Vệ mụ mụ tìm một cái rương Lê Hoa mộc hình vuông, dđle^quydo*n, trân trọng bỏ vào đó bộ chăn hỉ đã từng đại biểu cho một khát khao mãnh liệt về tương lai.

********

Đêm đến, Tô công công khẽ khàng đi vào cung điện, hạ thấp giọng nói chói tai của mình xuống: “Bệ Hạ, không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.”

Sở Hoài Xuyên “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn không rời quyển sách đang cầm trên tay.

“Bệ Hạ, tối nay ngủ ở đâu ạ?”

Thấy Sở Hoài Xuyên không nói tiếng nào, Tô công công kiên trì, nói: “Bệ hạ, hôm nay mới vừa tiến cung một nhóm tú nữ.”

Sở Hoài Xuyên nhướng mắt, tùy ý quét qua đống thẻ bài Tô công công đưa tới, không khỏi nhăn mày lại.

“Lục Giai Bồ? Sao có thể có nữ nhi Lục gia?”

“Hồi Bệ Hạ, tú nữ lần này đều là nhi nữ trọng thần hầu phủ trong triều.”

Sở Hoài Xuyên không kiên nhẫn nói: “Nàng ấy đi.”

“Dạ! Nô tài đi xử lý ngay!” Tô công công mừng rỡ đi thật nhanh, một đường đi thẳng tới cung Loan Tú nơi bố trí tạm thời cho tú nữ.

Phi tần trong cung đều có cung điện của chính mình, luôn ngóng trông Bệ Hạ đích thân tới. Cấp bậc thấp hơn như tài tử và các tú nữ đều cùng ở trong cung Loan Tú, chỉ chờ Bệ Hạ cho gọi. Chờ được thì có vị phần, chờ không được thì sống cô độc suốt quãng đời còn lại ở trong thâm cung này, hoặc cuối cùng tuẫn táng theo Bệ Hạ.

Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên Lục Giai Bồ nhập cung, nàng và những tú nữ khác mới vừa thu xếp xong tất cả đồ đạc, Tô công công đã tới đây gọi người, thật khiến cho Lục Giai Bồ bất ngờ. Nàng đè xuống nỗi lo lắng trong lòng, đi theo Tô công công.

“Tham kiến bệ hạ.” Lục Giai Bồ theo lễ tiết trong cung, quy củ quỳ lạy.

“Đứng dậy đi.” Sở Hoài Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi “A” một tiếng.

Sở Hoài Xuyên đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Giai Bồ, hỏi: “Ngươi lạnh?”

Lục Giai Bồ hạ mí mắt, quy củ nói: “Thần thiếp không lạnh. . . . . .”

Sở Hoài Xuyên thuận thế sờ soạng mặt của Lục Giai Bồ: “Lạnh như vậy còn nói không lạnh?”

Hắn chụp lấy cổ tay của Lục Giai Bồ, lôi nàng đến bên cạnh trường án: “Chỗ này ấm nè.”

Cơ thể Lục Giai Bồ căng cứng, ngồi quỳ ở một bên, nhỏ giọng nói: “Tạ Bệ Hạ ân điển.”

Tròng mắt chán nản của Tô công công đảo một vòng, vội vàng bưng tới một cái lò sưởi tay ấm áp cho Lục Giai Bồ.

Cảm giác lạnh lẽo trên suốt quãng đường đến đây cứ như vậy mà từ từ vơi đi.

Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu, mang vẻ mặt mới mẻ nhìn Lục Giai Bồ. Lục Giai Bồ biết hắn đang quan sát mình, nên không dám ngẩng đầu lên, chỉ căng thẳng đoan đoan chính chính ngồi quỳ một bên, mặc cho hắn quan sát.

“Lục Giai Bồ, ngươi không nhớ Trẫm sao?” Sở Hoài Xuyên giơ tay lên quơ quơ trước mặt Lục Giai Bồ. “Một chút cũng không nhớ? Lúc ngươi còn nhỏ Trẫm đã từng véo ngươi đó. Hắc, như vậy nè!”

Sở Hoài Xuyên đưa tay véo vào má Lục Giai Bồ một cái.

Lục Giai Bồ càng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp nhớ. . . . . .”

Sở Hoài Xuyên nhếch miệng bật cười: “Lúc đó ngươi mới một tuổi làm sao có thể nhớ? Cẩn thận Trẫm trị ngươi tội khi quân!”

Thân thể Lục Giai Bồ run lên, vội vàng quỳ lạy: “Xin Bệ Hạ giáng tội.”

Nàng cắn môi một cái, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Nhưng lúc thần thiếp bốn tuổi, Bệ Hạ cũng có véo. . . . . .”

“Có sao?” Sở Hoài Xuyên cau mày, cẩn thận nhớ lại.

Lục Giai Bồ không dám lên tiếng nữa.

Khi còn bé, Sở Hoài Xuyên rất thường xuyên ở phủ Ôn Quốc Công, khi đó Lục Giai Bồ vừa sinh ra, lúc ấy Sở Hoài Xuyên cũng mới năm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy bứa bé nhỏ nhắn như vậy, hắn cảm thấy đứa bé này thật mới mẻ, còn thường xuyên đến gặp nàng. Đợi đến khi Lục Giai Bồ hơn một tuổi khó khăn lắm mới biết đi, hắn cảm thấy chơi rất vui còn véo má nàng mấy cái.

Về sau nữa, hắn rời khỏi phủ Ôn Quốc Công hồi cung làm Tiểu Hoàng Đế. Sau đó thỉnh thoảng hắn cũng có đến phủ Ôn Quốc Công mấy lần, hay là tại thời điểm đó đã khi dễ Lục Giai Bồ? Sở Hoài Xuyên không nhớ rõ. Dù sao cô nương thiếu gia cả phủ Ôn Quốc Công đều đã từng bị hắn khi dễ ít nhất một lần.

Hắn cũng chỉ có thể nhớ rõ dáng vẻ lúc một tuổi của Lục Giai Bồ.

“Bệ Hạ, nên uống thuốc rồi.” Tiểu cung nữ đi tới, mang theo một mùi thuốc nồng nặc.

Sở Hoài Xuyên lập tức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Tiểu cung nữ kinh hồn bạt vía đi tới, đặt chén thuốc lên một góc trường án, rồi sau đó cúi đầu đứng ở một bên.

Tô công công vội vàng khuyên nhủ: “Bệ Hạ, chén thuốc này không thể để nguội mới uống . . . . .”

Sở Hoài Xuyên bực bội dằn mạnh chén trà trong tay xuống, Tô công công và tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống.

Sở Hoài Xuyên chợt tiến đến trước mặt Lục Giai Bồ, hỏi: “Ngươi không được hoan nghênh ở trong phủ Ôn Quốc Công hay đã đắc tội người nào? Vì sao bọn họ lại muốn đẩy ngươi cho một người sắp chết?”

Trong lòng Lục Giai Bồ run lên, nàng vội vàng nói: “Bệ Hạ sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Sở Hoài Xuyên bật cười một tiếng.

Lục Giai Bồ do dự một lát, thử dò xét: “Bệ Hạ, thần thiếp đã từng nghe qua một câu chuyện xưa. Ngày trước, có một vị sử quan, hắn luôn có cảm giác mình bị bệnh, cả ngày buồn bực không vui. Thê tử của hắn thấy hắn bất an, liền mời đến rất nhiều danh y cho hắn. Những danh y đó đều nói với hắn là hắn không có bệnh, nhưng hắn vẫn không tin. Sau đó, hắn thật sự mắc bệnh, rồi chết sớm.”

Sở Hoài Xuyêm quan sát hàng mi nét mày của nàng không nói gì.

Trong lòng Lục Giai Bồ có chút thấp thỏm, nàng nói tiếp: “Còn có một vị lão giả, mắc phải bệnh hiểm nghèo. Tất cả đại phu đều nói ông ấy sống không quá ba tháng. Nhưng vị lão giả đó lại hết sức lạc quan, những người sống lân cận lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười khoan khoái của ông ấy. Cuối cùng vị lão giả này không chỉ không chết trong vòng ba tháng, ngược lại còn sống đến trăm tuổi . . . . . .”

Sở Hoài Xuyên vẫn không nói chuyện, Tô công công và tiểu cung nữ vẫn quỳ trên mặt đất, trong điện nhất thời yên tĩnh.

Lục Giai Bồ chợt thấy hối hận, nàng không nên nói nhiều như vậy.

“Lục Giai Bồ, ngươi biết chăm sóc hài tử chứ?” Sở Hoài Xuyên đột nhiên hỏi.

Lục Giai Bồ có chút mờ mịt, nàng không hiểu ý của Sở Hoài Xuyên lắm. Nàng gật đầu một cái, nói: “Chỉ từng chăm sóc đệ đệ muội muội ở trong nhà, cái này có tính không?”

“Vậy ngươi nguyện ý giúp Trẫm chăm sóc Nhã Hòa Công Chúa chứ?” Sở Hoài Xuyên hỏi.

Trái tim Lục Giai Bồ nhảy lên, không khỏi giật mình đứng đó.

Nhã Hòa Công Chúa là do Hoàng Hậu đã chết sinh ra, hiện tại cũng là con nối dòng duy nhất của Sở Hoài Xuyên, đến thời điểm này cũng chỉ là một hài tử ba tháng tuổi.

Tô công công cũng vô cùng khiếp sợ, hắn vội vàng nói: “Bệ Hạ! Chuyện này. . . . . . không hợp quy củ. . . . . .”

“Sao ngươi vẫn còn ở đây đâm chọt hả? Ngại không chướng mắt?” Sở Hoài Xuyên bực bội trừng mắt nhìn hắn.

Tô công công nhắm mắt nói: “Nô tài lui ra ngay. . . . . . Nhưng Bệ Hạ, không có tiền lệ giao Công Chúa Điện Hạ cho tú nữ mới vừa vào cung chăm sóc. . . . . .”

Sở Hoài Xuyên suy nghĩ một lúc, hắn nhìn Lục Giai Bồ, cười nói: “Tối hôm nay, ngươi đã mở miệng nói một câu 'sống lâu trăm tuổi', Trẫm phong ngươi là 'Trường Phi' thì thế nào? Hay là 'Tuế Phi' cũng được!” (nguyên văn câu nói của Lục Giai Bồ là: Bệ hạ hội trường mệnh bách tuế)

Hắn nói xong, bản thân đã cười lên ha hả.

Lục Giai Bồ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp tạ bệ hạ ân điển. . . . . .”

“Trẫm chọc ngươi đấy!” Sở Hoài Xuyên gõ nhẹ một cái cào trán Lục Giai Bồ, “Hú, Phú Phi.” (Hú: ấm áp)

Hắn bưng chén thuốc trên trường án lên uống một hơi cạn sạch. Hắn đã sớm không còn biết đắng là gì, uống thuốc cả đời, uống đến phiền muộn. Hắn đứng dậy đi tới long sàng.

Lục Giai Bồ mím môi một cái, vội vàng đứng dậy theo sau.

Sở Hoài Xuyện đột ngột xoay người lại, Lục Giai Bồ cả kinh, vội vã dừng bước lại, suýt chút nữa đã đụng vào người hắn. Có thể coi là như thế, hai người thật sự đứng rất gần, Lục Giai Bồ không khỏi lui về phía sau một bước.

Sở Hoài Xuyên nghiêm trang nói: “Bằng không ngươi làm Hoàng Hậu của Trẫm đi?”

Lục Giai Bồ kinh ngạc đứng đờ người, nhìn Sở Hoài Xuyên bằng ánh mắt khó tin.

Sở Hoài Xuyên lại cau mày lắc đầu một cái, nói: “Bây giờ còn chưa được, ngươi họ Lục. Mấy lão đầu rảnh rỗi chẳng có gì làm ở trong triều khẳng định sẽ phản đối.”

Lục Giai Bồ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi thả lỏng được đôi chút.

“Ngươi sinh cho Trẫm một hoàng tử đi? Bằng không. . . . . . Coi như ngươi có lên làm Hoàng Hậu, không có hoàng tử che chở cho ngươi. Đến khi Trẫm băng hà, ngươi cũng không sống được. . . . . . Rất đáng tiếc. . . . . .”

Lục Giai Bồ rũ mi lập lại một lần nữa: “Bệ Hạ sẽ sống lâu trăm tuổi . . . . . .”

Ngày mười sáu tháng giêng, tin tức Lục Giai Bồ được phong làm Hú Phi được truyền về.

Ngày thứ hai Lục Giai Bồ nhập cung đã được phong làm Hú Phi, hơn nữa còn được chăm sóc Tiểu Công Chúa, không biết đã khiến bao nhiêu người kinh ngạc. Lão thái thái cũng nhẹ nhõm, trong lòng bà ta cảm thấy thật may mắn vì trước khi Lục Giai Bồ nhập cung, bà ta đã đối xử với nàng ấy không tệ lắm, nếu để Lục Giai Bồ ghi hận Lục gia, hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.

Tam nãi nãi vốn vui mừng cho nữ nhi, bà ta biết mình đã vì tiền tài mà bán nữ nhi, trong lòng áy náy khó chịu. Hiện giờ nghe nói nữ nhi ở trong cung được ân sủng, trong lòng bà ta thật vui mừng. Thế nhưng vui mừng đó kéo dài không tới một khắc, bà ta lại bắt đầu hoảng hốt. Bà ta đối xử không tốt với Lục Giai Bồ như vậy, người trưởng nữ đã đoạn tuyệt quan hệ mẫu nữ với bà ta có thể lợi dụng thân phận để báo thù bà ta hay không?

Tam nãi nãi ăn ngủ không yên.

Còn Lục Giai Nhân, từ trước đến giờ đều không phải là một người có đầu óc thông minh thông suốt, nàng ta không nghĩ tới Tam nãi nãi lại lo lắng chuyện này. Nàng ta nghe nói Lục Giai Bồ được phong phi, ngược lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Dường như những áy náy trước kia đều hoàn toàn biến mất. Dù sao cuộc sống hiện tại của tỷ tỷ cũng không tồi! Có lẽ. . . . . . Có lẽ còn phải đa tạ nàng ta nữa đấy. Nếu không nhờ nàng ta, sao tỷ tỷ có thể có được vận may như vậy chứ?

Nhưng Lục Giai Nhân cũng có chuyện buồn rầu -- Tần Tứ lang vẫn luôn làm mặt lạnh với nàng ta. Điều này khiến Lục Giai Nhân khóc rất nhiều lần. Nàng không tiếc phản bội chính tỷ tỷ của mình, không tiếc làm người xấu. Thậm chí không tiếc phá hư danh tiếng của mình! Nàng ta thích hắn như vậy, sao hắn lại có thể cô phụ mối tình thắm thiết của nàng ta chứ?

Phương Cẩn Chi vui buồn lẫn lộn.

Bởi vì hôm nay không chỉ là ngày Lục Giai Bồ được phong phi, cũng là ngày Lục Vô Nghiên khởi hành đi Quốc Triệu Tự.

Nàng vui cho Lục Giai Bồ, buồn vì phải xa cách Lục Vô Nghiên. Trên cung yến lần trước, Lục Vô Nghiên đã nói muốn xuất gia thay Hoàng Đế. Cho dù sau này cũng chỉ đi một chuyến đến Quốc Triệu Tự vào ngày mùng môt mười lăm hàng tháng. Nhưng tháng đầu tiên bắt đầu, hắn phải đến ở trong Quốc Triệu Tự.

Phương Cẩn Chi giúp Lục Vô Nghiên thu dọn đồ đạc, mặt mày bí xị.

“Tam ca ca, thức ăn trong tự miếu nhất định rất khó ăn.”

“Tam ca ca, ván giường trong tự miếu nhất định rất cứng!”

“Tam ca ca, lửa than trong tự miếu nhất định không đủ ấm!”

“Tam ca ca, trong tự miếu không thể mang thị nữ, vậy sau khi huynh đến đó, ai sẽ hầu hạ huynnh đây!”

“Tam ca ca. . . . . .”

Phương Cẩn Chi đang gấp y phục cho Lục Vô Nghiên bỗng dừng lại, nàng xoay người đi tới bên cạnh ghế mây Lục Vô Nghiên đang ngồi, vô cùng nghiêm túc nói: “Phải đến một tháng muội không được gặp huynh, muội không nỡ!”

Nàng khom người, hai tay ôm cổ Lục Vô Nghiên, dán sát mặt vào bên tai hắn, mang theo không nỡ dày đặc.

Lục Vô Nghiên nắm lấy hông nàng nhấc lên, đặt nàng lên trên đùi, ôm vào trong ngực.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, mới thở dài, nói: “Tam ca ca cũng không có cách nào an ủi muội, bởi vì ta cũng không nỡ.”

Phương Cẩn Chi lẩm bẩm hai tiếng, chui vào trong ngực Lục Vô Nghiên, tùy hứng nói: “Muội mặc kệ, muội không muốn ngồi dậy, trước khi huynh khởi hành muội không muốn ngồi dậy!”

Nàng vừa chôn mặt vào hai cánh tay, vừa nói: “Làm sao đây Tam ca ca, muội biết muội như vậy là rất không rụt rè, rất vô lý. . . . . .”

“Nhưng!” Phương Cẩn Chi để tay xuống, dùng đôi mắt sáng trong chân thành nhìn Lục Vô Nghiên.

“Nhưng Tam ca ca, muội chỉ muốn nói với huynh mấy lời thật lòng, nói cho huynh biết muội không nỡ.” Nàng lại làm nũng lay lay cánh tay của Lục Vô Nghiên. “Tam ca ca huynh không được ghét bỏ muội như vậy. . . . .”

Lục Vô Nghiên cười ôm lấy nàng: “Sao có thể ghét bỏ, muội như thế nào Tam ca ca cũng thích, đặc biệt thích mấy lời thật lòng của muội.”

Trong lòng Lục Vô Nghiên không khỏi cảm khái.

Phương Cẩn Chi vẫn là Phương Cẩn Chi đó.

Nàng của kiếp này và nàng của kiếp trước hoàn toàn giống nhau ở cách đối nhân xử thế, nhưng ở trước mặt hắn lại là hai dáng vẻ khác nhau. Trước mắt Lục Vô Nghiên hiện lên Phương Cẩn Chi của kiếp trước, rõ ràng thích hắn lại cứ luôn trốn tránh hắn, làm ra vẻ như không thèm để ý chút nào.

“Chờ ta trở lại, chúng ta sẽ lập tức thành thân. Đến lúc đó, cả ngày lẫn đêm đều sẽ không tách ra.” Lòng bàn tay Lục Vô Nghiên lướt qua gò má của Phương Cẩn Chi. Nói thật, hắn thật sự thích Phương Cẩn Chi của hiện tại hơn. Nàng thành thật như vậy, khiến hắn vô cùng yêu thích. Nhất là mỗi khi nàng dùng đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, mỗi khi nàng mở miệng nói một tiếng thích, trong lòng Lục Vô Nghiên lại cảm thấy vui vẻ chưa từng có trong cả hai kiếp.

Cho dù ở kiếp trước, cả thiên hạ chỉ đặt một mình nàng ở trong lòng, nhưng sống lại một lần nữa, lại có cảm giác không phải mang theo ý định bù đắp?

Lục Vô Nghiên đặt cằm lên đầu Phương Cẩn Chi, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa. Hắn phát hiện dường như bản thân thích nàng lần thứ hai. Một tiểu cô nương chỉ mới mười ba tuổi.

Phương Cẩn Chi có hơi xấu hổ, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu, nói: “Được! Cẩn Chi chờ Tam ca ca trở lại!”

Lục Vô Nghiên kéo dài tới rất khuya mới lên đường. Phương Cẩn Chi đứng ngoài cửa viện vẫy tay, cho đến khi xe ngựa của Lục Vô Nghiên mất hút, Phương Cẩn Chi mới thu lại nụ cười trên mặt. Một tháng có thể làm được rất nhiều chuyện. Lục Vô Nghiên rời đi một tháng cũng tốt, nàng có thể lợi dụng một tháng này xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Phương Cẩn Chi mượn cớ đi trà trang kiểm toán để đến hoa trang mà trước đó Ngô mụ mụ đã chọn, Phương Cẩn Chi quả thật rất hài lòng hoa trang đó, vừa bước vào tiểu trang tử, một mùi hương hoa nồng đậm nhẹ nhàng bay tới. Hoa trang này không chỉ có rất nhiều ruộng hoa, vườn hoa, phòng hoa, thậm chí ven đường cũng có thể nhìn thấy rất nhiều loại hoa tươi tắn tự sinh trưởng.

Phương Cẩn Chi không đi xem thêm mấy chỗ mà Ngô mụ mụ nói, dứt khoát không chút do dự quyết định chọn hoa trang này.

Giá cả của Hoa trang này xác thực rất xa xỉ , nhưng Phương Cẩn Chi vẫn mua không chút đắn đo.

Nàng còn đi kiểm tra biệt viện có sẵn trong hoa trang này, mặc dù biệt viện đó không thể nói là tinh xảo, xa hoa, nhưng lại vô cùng rộng rãi. Phương Cẩn Chi phân phó Ngô mụ mụ cải biến lại biệt viện này theo ý của nàng. Dù sao cũng là nơi dành riêng cho hai muội muội ở, nên cách xây dựng và bố trí cũng khác những viện tử thông thường.

Ngô mụ mụ đều nhất nhất ghi nhớ.

“Cô nương, cuối cùng chuyện tửu trang cũng đã làm xong.” Ngô mụ mụ vui mừng ra mặt.

Phương Cẩn Chi cũng vui mừng, nàng tiện tay hái cành hoa cúc dại mọc ven đường, hít vào hương thơm dịu nhẹ, nàng giống như nhìn thấy một tương lai tốt đẹp. Nàng tin Bình Bình và An An nhất định sẽ thích nơi này.

Phương Cẩn Chi về đến nơi cũng đã xế chiều, nhưng không ngờ người của Tần gia lại tới, hình như đang đàm luận hôn sự của Tần Tứ lang và Lục Giai Nhân.

Bước chân của Phương Cẩn Chi hơi khựng lại, sự vui vẻ trong mắt cũng nhạt đi mấy phần. Cho dù cuộc sống sau khi nhập cung của Lục Giai Bồ coi như không tệ, nhưng vừa nghĩ tới mấy chuyện bẩn thỉu mà Tam nãi nãi và Lục Giai Nhân đã làm với Lục Giai Bồ, Phương Cẩn Chi đã cảm thấy ghê tởm.

Lúc nàng mới tới phủ Ôn Quốc Công, trong phủ ai cũng không quan tâm tới nàng, không ai nhìn nàng như một chủ tử. Cũng chỉ có Lục Giai Bồ luôn dịu dàng cười yếu ớt là quan tâm đến Phương Cẩn Chi. Mặc dù trước đây nàng ấy cũng chỉ chiếu cố nàng một chút, nhưng cũng đủ khiến Phương Cẩn Chi ghi nhớ cái tốt đẹp của nàng ấy cả đời.

Nàng trở lại tiểu viện của mình thay y phục khác, rồi mang theo Diêm Bảo Nhi đến chỗ Tam nãi nãi.

Thái thái Tần gia và Tam nãi nãi đang trò chuyện về mấy việc trong nhà, Lục Giai Nhân, Lục Giai Huyên và Lục Giai Nghệ đang trò chuyện với Thất cô nương Tần gia Tần Vũ Nam trong thiên sảnh.

Phương Cẩn Chi chợt nhớ lại một ngày nọ, đám tỷ muội lôi kéo Lục Giai Bồ nấp sau bình phong nhìn lén Tần Cẩm Phong, Lục Giai Bồ không dám mở mắt, mặt mày đỏ bừng, dường như chỉ mới ngày hôm qua.

Vậy mà hôm nay, người được cho là sẽ gả cho Tần Tứ lang Lục Giai Bồ lại biến thành Lục Giai Nhân.

Lục Giai Nhân đang nói chuyện với Tần Vũ Nam, nhìn ra được, nàng ta đang cố lấy lòng tiểu cô tử tương lai này. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Giai Nhân, trong ánh mắt Phương Cẩn Chi liền hiện lên chút toan tính lạnh lẽo.

“Cẩn Chi, muội tới rồi sao!” Lục Giai Huyên lặng lẽ nắm tay Phương Cẩn Chi, kéo nàng đến ngồi xuống một bên tháp.

“Ngũ biểu tỷ.” Phương Cẩn Chi rút hết toàn bộ lãnh ý trong mắt, thay vào đó là một nụ cười nhàn nhạt.

Lục Giai Huyên khẽ lắc đầu một cái, nàng nhỏ giọng, nói với Phương Cẩn Chi: “Ta biết mối quan hệ giữa muội và Giai Bồ rất tốt, nhưng việc đã đến nước này, cũng nên thôi đi.”

Ngồi bên cạnh Tần Vũ Nam, Lục Giai Nghệ như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn Phương Cẩn Chi và Lục Giai Huyên, nàng ta ngọt ngào nói: “Ngũ tỷ, biểu tỷ, muội vừa ăn Hồng Mai Phù Dung Cao, không biết có phải đã đổi đầu bếp hay không, mà ăn ngon lắm! Các tỷ mau nếm thử xem.”

Tần Vũ Nam cũng cười nói: “Đúng là ăn ngon!”

Phương Cẩn Chi liền cùng Lục Giai Huyên đứng dậy, cười khanh khách đi tới, bắt đầu nói đùa cùng bọn họ. Nàng làm như không có bất cứ chuyện gì, nói: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, giống như mùa xuân đến sớm. Chúng ta đừng ngồi trong phòng chán ngắt như vậy, cùng ra ngoài đi dạo có được hay không?”

Nàng nhìn về phía Tần Vũ Nam: “Vũ Nam có thích rừng mai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.