Thê Khống

Chương 103: Chương 103: Lựa chọn




Mỗi lần Phương Cẩn Chi đến Tĩnh Ninh Am, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng, trong lòng cũng sẽ yên tĩnh lại.

Nàng tự tay pha trà mời Tĩnh Ức sư thái và Tĩnh Tư sư thái, rồi được thưởng thức mấy món ăn nhẹ do Tĩnh Ức sư thái tự làm. Nàng luôn thích những lúc ở cùng với Tĩnh Ức sư thái và Tĩnh Tư sư thái, đối với Phương Cẩn Chi, hai người bọn họ giống như trưởng bối vô cùng thân thiết.

Nàng biết Tĩnh Ức sư thái từ khi còn bé, còn Tĩnh Tư sư thái và nàng đã từng có một đoạn duyên phận mẫu nữ, nên Phương Cẩn Chi rất thân thiết với bọn họ.

“Lúc con thành thân, chúng ta không tiện đến. Không thể làm gì khác hơn là chúc mừng con trước.”

“Con sắp xuất giá, ca ca con cũng đã trở về, cũng xem như niềm vui nhân đôi.”

“Vâng ạ. . . . . .” Ngoài mặt Phương Cẩn Chi ngọt ngào đáp lại, nhưng trong lòng nàng lại buồn bã. Nàng thật sự rầu rĩ với mối quan hệ giữa Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác.

Mặc dù trong lòng Phương Cẩn Chi vẫn giận ca ca, nhưng nàng cũng không muốn để Phương Tông Khác đợi quá lâu dưới chân núi. Nàng nói chuyện với hai vị sư thái một hồi, rồi cáo từ rời đi.

Nhưng đến khi nàng xuống núi, lại không nhìn thấy bóng dáng của Phương Tông Khác. Ngựa của hắn được buộc vào một thân cây, chung quanh không một bóng người.

Phương Cẩn Chi nháy mắt ra hiệu cho Diêm Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi vội vàng đi hỏi thăm phu xe. Ban đầu phu xe đó không chịu nói, nhưng Phương Cẩn Chi quan sát thấy ánh mắt do dự của hắn, thỉnh thoảng lại vô tình nhìn về phía cánh rừng nhỏ ở phía xa.

Phương Cẩn Chi chần chừ một lúc, rồi mang theo Diêm Bảo Nhi đi về phía cánh rừng nhỏ. Nàng lặng lẽ nhìn phu xe một cái, phu xe cũng không có ý ngăn cản.

Phương Tông Khác quả thật đang ở bên trong cánh rừng đó, hắn đang giao thủ với Lục Vô Nghiên. Đao kiếm vô tình, hai người ra tay đều muốn lấy mạng của đối phương.

“Ca ca!” Phương Cẩn Chi kêu lên một tiếng.

Ánh mắt của Phương Tông Khác cứng lại, động tác cũng chậm lại trong nháy mắt, kiếm trong tay Lục Vô Nghiên xẹt qua tay áo của hắn, lưu lại trên cánh tay hắn một vết xước không sâu.

Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác đều dừng lại, xoay người nhìn về phía Phương Cẩn Chi.

Giờ khắc này, Phương Cẩn Chi mới hiểu ra giữa Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác đâu chỉ là nhìn nhau không vừa mắt? Lúc này Phương Cẩn Chi nhìn thấy sát ý trong mắt hai người bọn họ, rõ ràng vừa rồi hai người bọn họ đều muốn lấy mạng đối phương!

“Đi, về nhà.” Phương Tông Khác sải bước về phía Phương Cẩn Chi, hắn giữ chặt cổ tay nàng, kéo nàng rời khỏi.

Phương Cẩn Chi không nói được lời nào, mặc cho hắn kéo về xe ngựa. Khi xe ngựa ra đến lộ lớn, Phương Cẩn Chi vẫn trầm mặc không nói.

Phương Tông Khác ngồi trên lưng ngựa, hắn đến gần xe ngựa, vén màn cửa sổ lên, kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi quá bình tĩnh, giống như chẳng hề tức tức giận, thậm chí ngay cả truy vấn cũng không.

Đương nhiên hắn không biết nhìn Phương Cẩn Chi có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại giằng xé như thế nào.

Phương Tông Khác thở dài, hắn thả màn che xuống, liền nghe thấy Phương Cẩn Chi hô to một tiếng: “Dừng xe!”

Phương Cẩn Chi nhảy xuống xe ngựa, xoay người chạy ngược trở lại.

“Chi Chi!” Phương Tông Khác cưỡi ngựa đuổi theo, chắn trước mặt nàng: “Khỏi trở về tìm hắn, lâu như vậy, hắn cũng đã đi rồi. Hơn nữa, ta sẽ không để muội gả cho hắn!”

Phương Cẩn Chi lẳng lặng nhìn Phương Tông Khác, nói: “Trước đó Tam ca ca đã từng hỏi muội, nếu giữa huynh ấy và huynh chỉ có thể chọn một, muội sẽ chọn như thế nào.”

Ấn đường Phương Tông Khác nhíu chặt.

“Đừng ép muội. . . . . . Nếu như bắt buộc phải chọn, muội nhất định sẽ chọn huynh ấy!” Phương Cẩn Chi vỗ vỗ vào ngực mình. “Từ nhỏ, Phương Cẩn Chi muội đã là một người ích kỷ! Muội không vĩ đại như vậy, muội không quan tâm giữa huynh và huynh ấy có ân oán gì. Muội thích huynh ấy, cả trái tim muội đều là huynh ấy! Muội có thể có lỗi với người khác, có thể có lỗi với ca ca, nhưng muội sẽ không bao giờ có lỗi với trái tim mình!”

Chính miệng nói bản thân mình ích kỷ, cũng cần dũng khí.

Phương Cẩn Chi đỏ hồng hai mắt vòng qua Phương Tông Khác, chạy về hướng rừng cây.

“Chi Chi, muội không cần ca ca nữa sao?” Bàn tay Phương Tông Khác siết chặt dây cương.

Phương Cẩn Chi hít mũi một cái, nàng không quay đầu lại, chỉ nói thật khẽ: “Trong mười năm qua, không phải ca ca cũng không cần muội sao?”

“Ta. . . . . .”

“Cho tới bây giờ, người chưa bao giờ bỏ rơi muội không quan tâm là Tam ca ca, không phải huynh.” Phương Cẩn Chi không trì hoãn nữa, nàng nắm chặt váy chạy thật nhanh vào trong rừng, nàng sợ nàng quay lại quá muộn, sẽ không tìm được Lục Vô Nghiên.

May thay, Lục Vô Nghiên vẫn còn đứng đó, một bước cũng chưa từng đi xa.

Lục Vô Nghiên đang cúi đầu, dùng kiếm viết chữ trên mặt đất, nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn Phương Cẩn Chi đang thở hổn hển, dường như không hề bất ngờ đối với sự trở lại của nàng.

Phương Cẩn Chi nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, nàng ổn định hơi thở, chờ cho đến khi không còn thở hổn hển, mới chắp tay sau lưng, từng bước một đi về phía Lục Vô Nghiên.

“Tam ca ca, sao huynh vẫn còn ở đây?” Nàng cong đôi mắt nguyệt nha, trong mắt là ý cười thư thái.

“Đương nhiên là chờ muội trở lại.” Lục Vô Nghiên dùng mũi kiếm chọt chọt xuống đất. “Ta đã viết tên muội 37 lần, sao quay lại trễ như vậy?”

Phương Cẩn Chi cười rạng rỡ: “Mới có 37 lần, muội đã viết tên của huynh đầy cả quyển sách nhỏ!”

Nàng rũ mắt, vòng tay qua hông Lục Vô Nghiên, dán sát mặt mình vào ngực hắn, khẽ nói: “Tam ca ca, muội nhớ hai con cá chép mập ú cục mịch. . . . .”

“Được, Tam ca ca đưa muội về nhà.” Lục Vô Nghiên cẩn thận thu kiếm, hắn ngồi xuống trước mặt nàng.

Phương Cẩn Chi cười leo lên lưng hắn, đặt cằm lên hõm vai hắn, áp gò má hơi lạnh vào cổ hắn.

Phương phủ đã sớm không còn là nhà của nàng, hiện tại, nơi nào có Lục Vô Nghiên thì nơi đó mới là nhà của nàng.

Một hồi lâu sau, Lục Vô Nghiên nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: “Cẩn Chi, ta sẽ không cô phụ sự lựa chọn của muội.”

Phương Cẩn Chi dùng sức cọ cọ vào cổ hắn, cười gật đầu.

Nơi xa, Phương Tông Khác lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên cõng Phương Cẩn Chi từng bước rời đi. Mấy lần hắn muốn đuổi theo, kéo Phương Cẩn Chi trở về. Nhưng hắn biết Phương Cẩn Chi sẽ không nghe hắn. Hắn nhìn theo bóng lưng của hai người, chìm sâu vào trong suy nghĩ vô tận.

Trong cung.

Sở Hoài Xuyên đang phác hoạ một con chim bảy màu, vẽ được vài nét lại hỏi Tả Tướng một câu kỹ thuật họa của hắn như thế nào.

“. . . . . . Nét vẽ của Bệ Hạ dĩ nhiên rất tuyệt.”

Tả Tướng đặt một hộp gấm lên góc bàn của Sở Hoài Xuyên, cẩn thận chọn lựa ngôn từ, mới nói: “Bệ Hạ, đây là nhân sâm ngàn năm thần trăm cay nghìn đắng mới tìm thấy. Rất tốt cho long thể của Bệ Hạ.”

“À.” Sở Hoài Xuyên đáp một tiếng. “A, khanh xem đám lông vũ này tô màu đỏ đẹp hay màu tím đẹp?”

“. . . . . . Màu đỏ.”

“Ái khanh nói rất đúng, Trẫm cũng cảm thấy như thế!” Một luồng sáng rực rỡ lướt qua mắt Sở Hoài Xuyên, hắn chấm cây bút lông sói vào trong màu đỏ, tô vẽ tỉ mỉ.

“Bệ Hạ, thần cho rằng y thuật của thái y trong cung rất cao siêu. Nhưng mấy tiểu thần y trong dân gian cũng có chút bản lĩnh, không bằng dùng một số tiền lớn tìm kiếm danh y, điều trị long thể cho Bệ Hạ.”

“Ái khanh có lòng.” Sở Hoài Xuyên không để ý lắm lời nói của ông ta, bút trong tay vẫn tiếp tục vẽ con chim bảy màu hoàn toàn không tồn tại trên thế gian này.

Tả Tướng lén lút quan sát sắc mặt Sở Hoài Xuyên, tiếp tục nói: “Bệ Hạ, long thể của người liên quan đến quốc thái dân an cả Đại Liêu. Những năm qua, phần lớn thái y bên cạnh Bệ Hạ đều do Trưởng Công Chúa chọn lựa . . . . .”

Tay Sở Hoài Xuyên hơi khựng lại.

“Ý của thần là. . . . . sức lực của một người luôn có hạn. Trưởng Công Chúa bận rộn xử lý chuyện triều chính, chưa chắc đã có tâm lực để làm tốt tất cả mọi chuyện. . . . . .”

Sở Hoài Xuyên liếc nhìn ông ta một cái, cười hỏi: “Chim trên thế gian đều có một cái mỏ, Trẫm vẽ một con có hai cái mỏ thì thế nào?”

“. . . . . . À?” Tả Tướng cẩn thận suy nghĩ một hồi, cũng nghe không hiểu ý trong câu nói của Sở Hoài Xuyên.

Tả Tướng âm thầm nhíu mày, trong lòng biết chuyện này không nên nói hết một lần. Ông ta nhanh chóng đổi đề tài: “Bệ Hạ, trong lòng thần còn có một chuyện vẫn luôn day dứt, một ngày chuyện này còn chưa được giải quyết, thì một ngày thần không yên lòng. Ăn ngủ không yên. . . . . .”

“Vậy khanh nói đi.” Sở Hoài Xuyên đổi bút, thật sự vẽ thêm cho con chim bảy màu một cái mỏ thứ hai.

“Bệ Hạ, nước một ngày không thể không có vua, hậu cung cũng một ngày không thể không có hoàng hậu! Hiện tại hậu vị vẫn bỏ trống, thật sự không phải kế hoạch lâu dài. Mong rằng Bệ Hạ sớm ngày lập hậu. Như vậy. . . . . .”

“À? Tả Tướng đại nhân lại vì ta không có tức phụ nhi mà ăn ngủ không yên? Làm khó khanh rồi!” Sở Hoài Xuyên cắt ngang lời ông ta, vô cùng kinh ngạc nhìn ông ta.

“Thần không dám!” Tả Tướng khom người, cung kính nói: “Chỉ là. . . . . .”

“Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Sở Hoài Xuyên ho kịch liệt.

“Bệ Hạ!” Tiểu thái giám vội vàng chạy tới, đưa thuốc và nước ấm.

Sở Hoài Xuyên uống thuốc xong, hắn ngồi trên ghế một hồi lâu mới từ từ dịu lại. Hắn xoa xoa trán, phiền não nhìn Tả Tướng: “Ái khanh còn có việc gì không? Ầm ĩ làm cho Trẫm nhức đầu!”

Đây chính là tội lớn.

Tả Tướng khom lưng thấp hơn, ông ta không chút hoang mang nói: “Bệ Hạ thứ tội, lòng thần sáng như nhật nguyệt, vĩnh viễn đặt trên người Bệ Hạ. Chuyện thỉnh danh y, một lần nữa kính xin Bệ Hạ. . . . . .”

Sở Hoài Xuyên vừa mới ngậm một hớp nước ấm, lập tức phun vào mặt Tả Tướng.

“Ôi trời! Ái khanh à, khanh cũng thiệt là, ở gần Trẫm như vậy làm gì. . . . . .” Sở Hoài Xuyên vội vàng lấy khăn từ tay thái giám lau mặt cho Tả Tướng. “Chỉ là, ái khanh nói sáng như nhật nguyệt quá khoa trương rồi, quả thật giống như mấy lời tâm tình của mấy cặp phu thê mới cưới, ha ha ha ha. . . . . .”

“Thần không dám làm phiền Bệ Hạ, y quan của thần không chỉnh tề không có mặt mũi nào diện thánh, thần cáo lui. . . . . .” Mặt mày Tả Tướng đen thui, nâng tay áo lên lau nước đọng trên mặt.

“A, được.” Sở Hoài Xuyên quay trở lại trường án, tiếp tục vẽ con chim bảy màu hai mỏ của mình.

Qua thật lâu, Lục Giai Bồ đi tới.

“Thần thiếp thỉnh an Bệ Hạ.”

“Đến đây, xem con chim bảy màu này Trẫm vẽ như thế nào.” Sở Hoài Xuyên ngoắc tay bảo nàng đến gần.

Lục Giai Bồ vừa đi qua, vừa đảo mắt nhìn đại điện trống không, kinh ngạc hỏi: “Bệ Hạ, sao ở đây một người hầu hạ cũng không có?”

Sở Hoài Xuyên thuận miệng nói: “Đều đi báo tin cả rồi.”

Nói xong, bản thân hắn cũng kinh ngạc.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lục Giai Bồ, nghĩ thầm ở trước mặt nàng càng ngày hắn càng nói chuyện tùy ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.