Thê Khống

Chương 31: Chương 31: Hòa ly




“Có thích khách --” Nhóm thị vệ lập tức ùa đến vây quanh, bảo vệ Trưởng Công Chúa và Tiểu Hoàng Đế ở bên trong. Lục Vô Nghiên đứng dậy, hắn vừa định nhấc chân, nhưng chợt khựng lại, bế Phương Cẩn Chi đang sợ ngây người lên, ấn đầu bé vào trong ngực mình, nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”

Rồi mới chạy về phía Sở Hoài Xuyên.

“Xuyên Nhi. . . . . .” Trưởng Công Chúa đỡ lấy Sở Hoài Xuyên, tránh để hắn rơi xuống ngựa.

“Hoài Xuyên!” Lục Thân Ky cũng điều khiển ngựa chạy tới, giúp Trưởng Công Chúa ôm Tiểu Hoàng Đế xuống ngựa.

Cùng chạy đến với Lục Vô Nghiên còn có Nhập Y và Nhập Tửu.

Nhập Tửu rút kiếm ra, đứng sau lưng Trưởng Công Chúa, híp mắt nhìn xung quanh với cặp mắt cảnh giác cao độ.

Mấy năm nay, Nhập Y đã làm ngự y bên cạnh chăm sóc cho Tiểu Hoàng Đế, nàng ấy lập tức cẩn thận xem xét vết thương trên người của Tiểu Hoàng Đế. Sau đó cho hắn uống mấy viên thuốc, lại dùng ngân châm kịp thời phong bế huyệt vị ngay vết thương, rồi bẩm báo: “Không trúng chỗ hiểm, nhưng mũi tên có độc, phải lập tức xử lý.”

Nàng ấy nói xong, liền cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương trên người Tiểu Hoàng Đế.

Trưởng Công Chúa chậm rãi đứng lên, bà quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt Lục Thân Ky. Bà nói: “Sự xuất hiện của con báo đó ở đây không bình thường, hơn nữa hành trình ngày hôm nay là ý muốn phát sinh nhất thời, thích khách không thể trà trộn vào. Chỉ có thể là gian tế.”

“Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ngươi hoài nghi ta là gian tế?” Lục thân cơ giận dữ.

Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, biểu cảm trên gương mặt ông cứng lại.

“Vân Cơ!” Lục Thân Ky đột nhiên xoay người, nhìn quanh chỗ bọn họ vừa ngồi. Chỗ ngồi của Vân Cơ bỏ trống, không thấy bóng dáng.

Ông cầm cung tên nhảy lên thật cao, đứng trên ngọn cây nhìn ra bốn phía. Rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng Vân Cơ đang chạy đằng xa, ông lập tức giương cung bắn tên, bắn trúng bắp chân Vân Cơ. Vân Cơ ngã xuống đất, nhưng lại chật vật bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước, phía trước có một chiếc xe ngựa chờ sẵn tiếp ứng nàng ta. Lục Thân Ky bắn thêm một phát, nhưng đã vượt ra khỏi tầm bắn, đuổi bắt vô vọng.

Ông tức giận đập cung tên lên trên thân cây.

“Lục Thân Ky! Ngươi không biết lai lịch của ả lại mang theo trên người?” Trưởng Công chúa không thể tin nhìn hắn. Trong lòng bà cũng hối hận mình đã quá sơ suất, chỉ vì nữ nhân đó là do Lục Thân Ky mang tới, bà cũng nhất thời không hỏi nhiều.

Lục Thân Ky nhảy từ trên cao xuống, ông nói: “Ả ta là tiểu thiếp của Vệ Vương, ta đã bắt được ả ở biên cương, chỉ muốn giao ả ta cho ngươi. Nhưng ngươi vẫn cứ. . . . . .”

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trưởng Công Chúa, Lục Thân Ky chợt im lặng.

Được lắm, đừng giải thích. Càng tô càng đen.

“Lục Thân Ky! Ngoại trừ đánh nhau ngươi còn có thể làm gì!” Trưởng Công Chúa chỉ vào đầu mình. “Rốt cuộc trong chỗ này của ngươi đang chứa cái gì!”

Lục Vô Nghiên thở dài, không thể không mở miệng: “Nhi tử cảm thấy hiện tại nên lùng bắt khắp thành. Có lẽ.... Vệ Vương đang ở trong thành.”

Nhắc tới Vệ Vương, Trưởng Công Chúa và Lục Thân Ky đều bình tĩnh lại. Lục Thân Ky cảm thấy có lỗi, ông xoay người lên ngựa, lập tức đi điều binh.

“Hoàng tỷ.... đau, Xuyên Nhi đau....” Sở Hoài Xuyên mơ mơ màng màng gọi.

Trái tim Trưởng Công Chúa không khỏi mềm nhũn, bà ngồi xuống nắm lấy bàn tay đang run rẩy vì sợ hãi của Sở Hoài Xuyên. Bà nhẹ giọng dỗ dành: “Xuyên Nhi đừng sợ, Bệ Hạ của chúng ta là thiên tử, thiên tử sống lâu trăm tuổi, vạn vạn tuế. Đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, lần này cũng sẽ không có chuyện gì.....”

Bà thu lại tâm trạng, liếc mắt ra hiệu với Nhập Tửu. Nhập Tửu lập tức hiểu ý của Trưởng Công Chúa -- tất cả mọi người ở đây ngày hôm nay đều phải bị giam lại, để tránh có người tiết lộ tin tức.

Ánh mắt Trưởng Công Chúa nhìn đến Phương Cẩn Chi, bà không khỏi nhíu mày. Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của bà, khẽ lắc đầu một cái. Trưởng Công Chúa hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu.

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn Lục Vô Nghiên chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, bé biết Trưởng Công Chúa vừa nhìn bé một cái, bé không hiểu ý của Trưởng Công Chúa, nhưng lại cảm thấy có chút lo lắng không hiểu nổi. Lục Vô Nghiên vỗ vỗ đầu bé, nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu, chúng ta về nhà thôi.”

Sau khi trở lại phủ Quốc Công không bao lâu, Tiểu Hoàng Đế liền ho và thở gấp không ngừng, ho ra đều là máu đen, thần trí không rõ. Thái y trong cung cũng đang ra roi thúc ngựa chạy tới, trước khi bọn họ đến, chỉ có một mình Nhập Y chống đỡ.

Không phải không tìm được đại phu khác, mà ngự y thật sự đáng tin cậy chỉ có mình Nhập Y.

Lục Vô Nghiên nhìn bàn tay đang run run của Nhập Y, nói: “Đừng run.”

“Vâng.” Nhập Y chầm chậm thở ra một hơi, bàn tay cầm ngân châm cũng từ từ ổn định lại.

Lục Vô Nghiên bóp bóp bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Phương Cẩn Chi, nói: “Cẩn Chi có mệt hay không? Muội ở đây nhìn cũng vô dụng, ta bảo Nhập Phanh đưa muội về nhé?”

Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, nói: “Nhưng muội muốn ở cùng với Tam ca ca, có được không?”

Bé nhận ra mặc dù Lục Vô Nghiên vẫn luôn trầm mặc không nói, nhưng hắn rất lo lắng. Bản thân bé cũng không biết bé đối với Lục Vô Nghiên đã không còn hoàn toàn vì muốn lấy lòng mà nịnh nọt nữa, nó đã dần dần trở thành sự quan tâm thật sự.

“Được.” Lục Vô Nghiên bế bé đặt lên trên đùi, cùng im lặng ngồi đó, trông chừng, chờ đợi.

Người của Lục gia cũng lục tục chạy tới, người người đều lo lắng bất an.

Trưởng Công Chúa sải bước đi vào trong phòng, ra lệnh cho từng người từng người ở bên cạnh. Bà nhìn sắc mặt tái nhợt, sắc môi thâm đen của Sở Hoài Xuyên, lập tức xoay người không đành lòng nhìn tiếp.

Không phải lúc mềm lòng.

“Sao rồi?” Bà hỏi.

Trán Nhập Y đã ướt đẫm mồ hôi, nàng ấy buông ngân châm trong tay ra, quỳ xuống đất nói: “Độc tố vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, không thể kéo dài. Long thể Bệ Hạ vốn đã yếu ớt, một vài dược liệu cần thiết sợ rằng sẽ làm tổn thương long thể Bệ Hạ, dẫn đến bệnh cũ tái phát. Cho nên. . . . . . Xin Công Chúa hạ chỉ, có dùng dược liệu mạnh hay không?”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Trưởng Công Chúa. Một mình bà đứng giữa đại sảnh, hai tay xuôi bên hông co lại thành quyền, nhưng lại thả ra trong nháy mắt.

“Dùng!”

“Vâng!” Nhập Y nhận lệnh, lập tức đứng dậy đi chuẩn bị. Nhưng về phần phương thuốc, nàng ấy cũng không thể tự mình quyết định, hiện tại nàng ấy có thể làm chính là dốc hết toàn lực kê đơn, chờ mấy vị thái y trong cung đến, sẽ thêm vào mấy loại thuốc để thay đổi.

Trưởng Công Chúa đứng bất động ở đó, trên mặt bà không chút biểu cảm, thậm chí không nhìn ra tức giận hay đau đớn.

Hài tử đầu tiên của bà còn chưa được ra đời đã chết non, nó ra đi khi bà mang thai đến tháng thứ tám. Là một nam anh, dáng dấp không giống bà, rất giống Lục Thân Ky.

Lục Vô Nghiên là hài tử thứ hai của bà, hai năm nó làm con tin ở Kinh Quốc là thất bại lớn nhất trong cuộc đời kiêu ngạo của Trưởng Công Chúa.

Lúc tiểu nữ nhi Chi Chi chết, bà đang ở biên cảnh Đại Liêu đàm phán với Kinh Quốc. Đó là giữa mùa hè, sợ thi thể bị thối rữa, Lục gia không thể đợi bà và Lục Thân Ky trở lại, liền an táng Chi Chi.

Lúc Sở Hoài Xuyên mới sinh, chẳng qua chỉ là một hoàng tử với một thân thể bệnh tật yếu ớt, trên có Thái Tử, hoàng huynh, chưa bao giờ có người quan tâm hắn. Cho nên Trưởng Công Chúa ôm hắn về, tự mình chăm sóc. Bà vừa là hoàng trưởng tỷ của hắn, vừa là mẫu thân của hắn.

Trưởng Công Chúa chợt phát hiện những người bên cạnh bà, đang từng bước từng bước rời bỏ bà.

Bà xoay người, nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên sững sờ, hắn lắc đầu, nói: “Không được, không giống như lúc còn bé, hiện tại vóc dáng của con và Hoài Xuyên quá khác nhau. Cho dù cách khá xa, cũng không đánh lừa được.”

Trưởng Công Chúa gật đầu, rồi nói: “Ta biết. Nhưng ngày mai đã là 15 rồi, quốc yến đêm tết Nguyên Tiêu, Xuyên Nhi không thể không xuất hiện.”

“Nhưng nhóm thái y trong cung đang hối hả chạy tới đây, hơn nữa trước đó phụ thân còn điều binh, người có lòng hẳn đã nghi ngờ.” Lục Vô Nghiên nói.

“Đúng, chính vì mấy lão gia hỏa đó nghi ngờ, nên Xuyên Nhi nhất định phải xuất hiện.”

Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, bất ngờ nói: “Thái y tới phủ Ôn Quốc Công cũng không nhất định đại biểu cho Hoài Xuyên bị thương.”

Hắn lại nói thêm một câu: “Mẫu thân có thể mô phỏng bút tích của Hoài Xuyên.”

Trưởng Công Chúa giật mình, ánh mắt bà lập tức sáng lên, vội vã phân phó người bên cạnh: “Truyền tin tức trở về, trong lúc săn bắn Bổn cung đã bị thích khách ám sát, thân thể bị trọng thương ngàn cân treo sợi tóc. Bệ Hạ lo lắng cho an nguy của Bổn cung, không chịu hồi cung. Vì vậy, hủy bỏ quốc yến tết Nguyên Tiêu năm nay!”

Ánh mắt của những người trong Lục gia nhìn Trưởng Công Chúa thay đổi liên tục. Ngoài mặt là che giấu chuyện Tiểu Hoàng Đế bị trọng thương, nhưng thực tế Trưởng Công Chúa nhất định sẽ mượn cơ hội này để giăng một mẻ lưới bắt gọn hết những người có dị tâm. Nữ nhân này và người lúc mới được gả vào phủ Ôn Quốc Công dường như là hai người khác nhau. Cho dù cục diện xấu như thế này, bà vẫn không chút hoang mang nắm trong tay đến lợi thế cuối cùng để tỉ mỉ trù tính. Lần này, e rằng mấy lão gia hỏa ẩn nấp trong triều nhiều năm nay đều sẽ bị bà lôi ra.

Lại nói, Lục gia có lỗi với Trưởng Công Chúa. Phủ Ôn Quốc Công có thể không bị bà trả thù đã là từ bi lắm rồi.

Lúc trời nhá nhem tối, cuối cùng thì mấy vị thái y trong cung cũng chạy tới. Bọn họ vừa tới, lập tức kiểm tra thương thế của Tiểu Hoàng Đế, sau đó cùng Nhập Y nghiên cứu đơn thuốc.

Không lâu sau, Lục Thân Ky cũng trở lại rồi. Ông xách theo một cái đầu người, gần một nửa cơ thể đều là máu, cả người nồng nặc sát khí. Ông vứt cái đầu người ở trong sân, rồi sau đó chỉ đứng ngay cửa đại sảnh, không đi vào.

Ông dùng giọng nói có chút khàn khàn bẩm báo: “Bao gồm Vân Cơ ở bên trong, bắt được hai mươi ba người, đều chết, không ai sống sót. Vệ Vương không có trong đó.”

Mặc dù giọng nói của ông khàn khàn, nhưng đã khôi phục lại nghiêm túc của Lục Đại Tướng Quân. Không còn âm dương quái khí như lúc cãi nhau với bà. Không liên quan cá nhân, trên quốc sự, bà là chủ, ông là thuộc hạ của bà.

Trưởng Công Chúa đưa lưng về phía ông, không quay đầu lại, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, giống như chưa từng nghe thấy.

Lục Thân Ky không bất ngờ.

Lục Thân Ky lướt qua bóng người đang bận rộn trong sảnh, nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng Đế nằm trên giường La Hán, ông chậm rãi ngồi xuống bậc tam cấp, đầu cúi thấp, như một tượng đá điêu khắc, không nhúc nhích, không nói một lời.

Trưởng Công Chúa mở miệng nói với người của Lục gia: “Trở về nghỉ ngơi hết đi, tình cảm lo lắng của phủ Ôn Quốc Công đối với Bệ Hạ, chờ Bệ Hạ tỉnh lại, Bổn cung sẽ truyền đạt.”

Người Lục gia cũng không chịu đi, không phải làm ra vẻ. Lúc này, bọn họ cũng rất lo lắng cho an nguy của Tiểu Hoàng Đế, dù sao nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, Đại Liêu nhất định sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Nghĩ tới đây, bọn họ vừa mong đợi Tiểu Hoàng Đế vô sự, vừa không tự chủ nhìn Trưởng Công Chúa. Mặc dù mấy năm nay Trưởng Công Chúa đã sớm chưởng quản toàn bộ Đại Liêu, nhưng nếu bà thật sự bước lên đế vị thì sẽ ra sao?

Không biết có phải do ngàn năm văn hóa hun đúc, hay do ngạo cốt của nam nhi thân cao bảy thước. Coi như bà là nhi tức của phủ Ôn Quốc Công đi ra, nam nhân trong phủ Ôn Quốc Công cũng không khỏi sinh lòng bi ai, chẳng chút vui mừng.

Cho đến nửa đêm, người của Lục gia mới lục tục cáo lui. Nhưng bọn họ trở về viện tử của mình, tâm trạng ai nấy cũng đều rất nặng nề, nhất định là cả đêm không ngủ.

Phương Cẩn Chi nhảy xuống khỏi đùi Lục Vô Nghiên, chạy ào ra ngoài.

Lục Vô Nghiên liếc nhìn bé một cái, cũng không để trong lòng. Nghĩ rằng chắc bé con đã quá mệt nhọc, tự mình đi về.

Một lát sau, Phương Cẩn Chi chạy trở lại, trong tay bé đang bưng một chén canh nấm. A Tinh và A Nguyệt đi theo phía sau đều cầm hộp đựng thức ăn.

“Tam ca ca, ăn một chút gì đi!” Phương Cẩn Chi nhón chân lên, đưa chén canh nấm đến trước mặt Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ con bé chạy đi là vì cái này, hắn vội vàng tiếp nhận đồ, lúc này mới cảm thấy áy náy, bọn họ là người lớn, nhưng Phương Cẩn Chi vẫn còn là một đứa trẻ, con bé nhất định rất đói bụng.

Phương Cẩn Chi kéo kéo ống tay áo Lục Vô Nghiên, kề sát vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Tam ca ca, muội không dám đi đưa cho Trưởng Công Chúa.... Huynh đi có được hay không?”

“Được, đa tạ Cẩn Chi.” Lục Vô Nghiên dịu dàng vuốt đầu bé, đột nhiên cảm thấy tiểu nha đầu này rất thân thiết.

Trưởng Công Chúa vẫn đứng bất động trong sảnh, Lục Vô Nghiên đi tới, kéo bà ngồi xuống ghế bành, nói: “Mẫu thân nên ăn một ít đi. Mẫu thân không ăn, nhi tử và mấy thái y cũng không cách nào ăn.”

Có thể do đứng quá lâu, hai chân Trưởng Công Chúa có hơi tê cứng. Bất ngờ ngồi xuống, mới phát giác thắt lưng và chân đều ê ẩm. Bà gật đầu, nói: “Bày thiện đi, nhóm thái y cũng thay phiên ăn một chút.”

Bà vẫn dùng thiện như bình thường, cũng không thể vì lo lắng cho Tiểu Hoàng Đế mà chà đạp thân thể mình.

Phương Cẩn Chi cầm một khối Mai Hoa Tô, suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi ít, lại lấy thêm hai khối. Sau đó chạy tới trước mặt Lục Thân Ky đang ngồi trên bậc tam cấp bên ngoài phòng.

“Cữu cữu, ăn cái gì đi!”

Lục Thân Ky ngẩng đầu, nhìn đôi tay bé nhỏ trắng trẻo ngay trước mắt mình. Trong khoảnh khắc đó, ông không thể áp chế bản thân nhớ đến Lục Giai Chi.

“Phụ thân, ăn cái gì đi..., phụ thân ăn đi!” Giọng nói non nớt đó lập tức tràn vào ngực ông. Năm năm chiến loạn đó, ông liên tục chinh chiến nhiều năm, đối với tiểu nữ nhi hoàn toàn không có cách nào quan tâm. Trong năm năm sinh mệnh ngắn ngủi vội vã đến vội vã đi của con bé, số lần người làm phụ thân như ông gặp con bé có thể đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói chi đến ở cùng con bé, ôm con bé.

Lục Thân Ky vội vã đứng dậy, sải bước lao ra khỏi viện.

Cánh tay đưa ra của Phương Cẩn Chi vẫn chưa kịp thu hồi, giật mình đứng ở đó. Bé đã nói gì sai sao? Đại cữu cữu làm sao vậy?

“Cẩn Chi, trở lại đây.” Lục Vô Nghiên đứng ở cửa gọi bé.

Lúc này Phương Cẩn Chi mới có chút rầu rĩ không vui đi trở vào, nhưng đến khi bé đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên thì gương mặt đã tươi cười. Tâm trạng của Tam ca ca đã không tốt rồi, bé không thể mang thêm phiền phức cho hắn.

Lục Vô Nghiên quả thật không đói bụng, khẩu vị của hắn đã từng bị thương tổn, cho nên lượng cơm thường ngày ăn rất ít, cũng ít có cảm giác đói bụng. Nhưng hắn vẫn cầm đũa lên bắt đầu ăn -- Phương Cẩn Chi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hắn.

Ý tứ rõ ràng lad: muội giám sát huynh ăn, huynh không ăn muội cũng không ăn.

Đứa nhỏ này, bắt đầu quản thúc người khác cứ như một người lớn. Hiện tại chỉ mới sáu tuổi, đợi đến khi 16 tuổi, không chừng quản càng nhiều hơn.

Lục Vô Nghiên lột một con tôm, nhét vào trong miệng Phương Cẩn Chi. Sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cơm.

Phương Cẩn Chi đúng là rất đói rất rất đói. Ban đầu còn có thể nhịn được một lúc, nhưng sau khi bị nhét con tôm vào trong miệng, vị giác của bé lập tức bị đánh thức, bé nuốt nước miếng, nhẹ nhàng cầm đũa lên, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.

Lục Vô Nghiên nhìn sang bé, khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Chậm lại.”

Rồi lột thêm cho bé mấy con tôm.

Trưởng Công Chúa bình tĩnh ngẩng đầu quan sát hai người bọn họ, không khỏi nhíu mày.

Qua nửa giờ sửu, tình hình của Tiểu Hoàng Đế chuyển biến tốt hơn một chút. Không còn tiếp tục ho ra máu, sốt cao cũng đã hạ. Nhưng vẫn mê man bất tỉnh, theo ý kiến vô cùng uyển chuyển của thái y, Tiểu Hoàng Đế không thể tỉnh lại trong chốc lát được.

Trưởng Công Chúa vuốt vuốt ấn đường, nhìn Lục Vô Nghiên đang ngồi một bên, nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt của bà lại rơi vào Phương Cẩn Chi đang ngủ trên đùi Lục Vô Nghiên, đầu nhỏ của Phương Cẩn Chi tựa lên khuỷu tay Lục Vô Nghiên, ngủ say sưa. Hai cánh môi đáng yêu màu hồng nhạt hé mở, thậm chí còn chảy nước miếng lên y phục của Lục Vô Nghiên.

“Mẫu thân cũng trở về nghỉ ngơi đi. Nếu như phán đoán không sai, ngày mai còn phải bận rộn rất nhiều chuyện.”

Trưởng Công Chúa gật đầu, nói: “Yên tâm đi, đại khái ai sẽ có hành động, trong lòng ta đã có tính toán. Tất cả đều nằm trong kế hoạch, không trở ngại.”

Lục Vô Nghiên không nói thêm gì, hắn rất tin tưởng vào năng lực của mẫu thân mình.

Hắn cẩn thận dịch chuyển đầu Phương Cẩn Chi, điều chỉnh để gương mặt bé áp vào trong ngực mình, rồi lại mặc áo choàng vào cho bé, ngay cả mũ trùm đầu cũng đội lên cho bé, lúc này mới ôm bé đứng dậy.

Đã trễ thế này rồi, Lục Vô Nghiên cũng không đưa bé về tiểu viện của bé, mà ôm trở về viện Thùy Sao.

Trên đường về, có thể do cảm nhận được cái lạnh của gió mùa đông, Phương Cẩn Chi mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt là một mảnh trắng tinh, bé hít vào một hơi, biết đây là mùi huân hương thoang thoảng trên người Tam ca ca.

“Tam ca ca. . . . . .” Bé nỉ non gọi một tiếng.

“Ừ.” Lục Vô Nghiên trả lời, bước chân cũng nhanh hơn ôm bé trở về.

Nghe giọng nói của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi liền an tâm. Bé ngáp một cái, rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Thậm chí sau khi về đến viện Thùy Sao, Lục Vô Nghiên cởi áo choàng ra cho bé, rồi đặt bé lên giường, bé cũng đều không hay biết.

Lục Vô Nghiên đắp chăn kỹ lưỡng cho bé, thổi tắt nến, rồi mới rón rén lui ra ngoài.

Gian phòng này thỉnh thoảng hắn mới đến, giờ cũng đã nhanh chóng trở thành tẩm phòng của Phương Cẩn Chi rồi.

Sau khi Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi rời đi, Trưởng Công Chúa cũng nán lại chính sảnh một lúc. Bà đứng bên giường, cúi đầu nhìn Sở Hoài Xuyên vẫn hôn mê như cũ. Bà cũng không ngờ dưới tình huống như vậy, thằng bé nhát gan từ trước đến giờ vì cứu bà mà cản mũi tên đó.

“Nói thật cho Bản cung, lúc nào Bệ Hạ mới có thể tỉnh lại.” Trưởng Công Chúa hỏi.

Mấy thái y quỳ trên mặt đất, bẩm: “Hồi Công Chúa Điện Hạ, tình trạng của Bệ Hạ.... có chút đặc biệt. Độc trong cơ thể Bệ Hạ đã được ép ra ngoài toàn bộ. Mặc dù mũi tên đó phá thể chui ra, nhưng rất may mắn đã tránh được chỗ hiểm. Đối với người thường mà nói, tĩnh dưỡng một thời gian nhất định có thể hồi phục. Nhưng thân thể Bệ Hạ từ nhỏ đã suy nhược, lục phủ ngũ tạng đều không khỏe mạnh như người bình thường. Lại có chứng bệnh hen suyễn, cho nên đối với Bệ Hạ mà nói thì có một chút hung hiểm. . . . . .”

Trưởng Công Chúa vô cùng bình tĩnh lắng nghe từng lời của hắn, nói: “Chăm sóc thật tốt.”

“Vâng!” Chúng thái y đồng thanh đáp.

Mặc dù Trưởng Công Chúa trừng phạt khá nặng. Nhưng là một người thưởng phạt phân minh, càng sẽ không vì Tiểu Hoàng Đế mà trút giận lên những thái y này.

Bà biết bà có ở đây cũng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại mấy ngày kế tiếp sẽ phải hao tổn rất nhiều tâm lực để ứng phó với đám cựu thần trong triều, lần lượt phân phó vài vị thái y chăm sóc thật tốt, rồi trở về.

Quả nhiên Lục Thân Ky đang đợi bà.

Trưởng Công Chúa lướt qua ông, đi thẳng vào trong thư phòng. Bà ngồi bên trường án, mài mực, trải giấy tỉ mỉ viết mấy phong thư. Đến khi bà đặt mấy phong thư đã được viết hoàn chỉnh sang góc bàn, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Thân Ky.

Lúc Trưởng Công Chúa viết thư, Lục Thân Ky vẫn đứng ngay cửa ra vào chăm chú nhìn bà.

Lục Thân Ky đi vào, đặt một món đồ lên án kỷ trước mắt Trưởng Công Chúa.

Binh phù.

Binh phù điều động phần lớn binh mã Đại Liêu.

“Ta biết nàng dùng binh phù uy hiếp ta hòa ly. Không phải nàng buộc ta lựa chọn sao? Được, hai thứ này ta đều không cần.” Lục Thân Ky đặt thư hòa ly bên cạnh binh phù.

Trưởng Công Chúa sững người.

“Sở Ánh Tư, có phải nàng muốn cải giá hay không? Vì trù tính của nàng, vì quốc gia của nàng. Liên hôn chính trị, hay là lấy lòng của một người nào đó?” Lục Thân Ky hỏi. Đã rất nhiều năm, hai người bọn họ không thật sự tâm bình khí hòa nói chuyện, hôm nay Lục Thân Ky lại vô cùng bình tĩnh.

Trưởng Công Chúa vốn không muốn trả lời , bà cắn môi, nhưng vẫn nói: “Không có.”

Ánh mắt của bà tập trung vào binh phù và thư hòa ly ở trên bàn, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta có đầu óc có tay chân, không cần phải dùng bản thân mình để lấy lòng người khác.”

“Ừ.” Lục Thân Ky gật đầu. “Vậy... Ta đi.”

Nhìn Lục Thân Ky xoay người, Trưởng Công Chúa không nhịn được nói: “Nếu biết ta chỉ vì muốn ép chàng hòa ly. Binh phù này, chàng không cần phải giao ra.”

Lục Thân Ky cười nhẹ: “Năm đó, lúc lấy nàng, ta tự nguyện rời khỏi quân đội, sau đó Vệ Vương mưu phản thì nàng lại giao cả binh mã Đại Liêu vào trong tay ta. Hôm nay cũng chỉ là vật về nguyên chủ. Nghĩ lại, Lục Thân Ky ta vẫn là hưởng chút hào quang của nàng.”

“Đó là chàng dựa vào bản lĩnh thật sự đạt được.” Trưởng Công Chúa nói thật. Bà thực sự nói thật, nếu Lục Thân Ky không phải tướng tài, năm đó bà sẽ không giao binh mã Đại Liêu vào trong tay ông.

Còn có..... sự tin tưởng.

Cho dù có người có thể sánh với ông về hành quân đánh giặc, nhưng Trưởng Công Chúa cũng không dám giao phó phần lớn quân quyền Đại Liêu. Cho dù quan hệ của hai người đến ngày hôm nay đã trở nên tồi tệ, nhưng chỉ có trao binh quyền cho ông, Trưởng Công Chúa mới yên tâm.

Đáng tiếc, ông không tin bà tin tưởng ông. Cũng đúng thôi, có lúc ngay cả bản thân bà cũng không tin chính mình.

Giống như có rất nhiều lời muốn nói, cũng giống như không có gì cần thiết để nói. Lục Thân Ky đưa lưng về phía Trưởng Công Chúa, duy trì yên lặng thật lâu. Trong chốc lát, tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Lục Thân Ky nhắm mắt lại, cố gắng áp chế những ký ức về bà đang lởn vởn trong đầu, trầm giọng nói một câu: “Bảo trọng.”

Ông sải bước ra khỏi thư phòng, không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.