Thê Khống

Chương 54: Chương 54: Gặp lại




Người cả phòng đợi tới đợi lui, cũng không đợi được bóng dáng của Lục Vô Nghiên, từ trong cung về đến phủ Ôn Quốc Công khoảng hơn hai canh giờ, Lục Vô Nghiên lên đường vào giờ Tỵ, bây giờ cũng đã qua giờ Mùi rất lâu nhưng vẫn không thấy trở về. Không nói đến những cái khác, lúc này cũng đã quá giờ dùng bữa trưa. Tất cả đều đang đợi Lục Vô Nghiên về phủ dùng cơm, bây giờ. . . . . . đói!

Cao điểm và trái cây trên bàn sớm đã bị ăn gần hết.

Tề mụ mụ bên cạnh Lão thái thái vội vã chạy vào. Bên trong phòng, thái thái, nãi nãi và các cô nương đều cho rằng cuối cùng người cũng đã trở lại, sốt ruột và bực bội trong khoảnh khắc đều tan biến, trở thành mừng rỡ.

Không phải mừng rỡ vì Lục Vô Nghiên trở lại, mà bởi vì cuối cùng cũng có thể dọn cơm!

“Người đến đâu rồi hả?” Lão thái thái vội vàng hỏi.

Tề mụ mụ có chút ngại ngùng nói: “Tam thiếu gia đến tiền viện được một lúc, hắn nói sẽ không đến hậu viện thỉnh an. Bảo lão thái thái và các phòng dùng cơm trước không cần chờ hắn. . . . . .”

Người cả phòng đần mặt ra.

Không ngờ bọn họ đói bụng chờ nửa ngày như thế, người ta lại hoàn toàn không định tới hậu viện.

Khá lắm, cái này đúng là rất Lục Vô Nghiên.

Lục Giai Nhân bật cười một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Thật khi dễ người khác!”

Lục Giai Bồ kéo tay áo của nàng ta, bảo nàng ta đừng ăn nói lung tung ở chỗ mọi người đều tụ tập ở đây như vậy.

Tam nãi nãi cũng nghe thấy câu nói của Lục Giai Nhân, nếu là ngày thường, không chừng sẽ trừng mắt nhìn nàng ta. Nhưng hôm nay, cũng bởi vì đã đợi nửa ngày, trong lòng vô cùng nóng nảy, cũng lười quản nàng ta.

Lão thái thái trầm mặc một hồi lâu, rồi nói: “Tất cả trở về đi.”

Trên mặt lão thái thái không nhìn thấy có chút nào không vui, nhưng trong lòng bà vẫn có chút lấn cấn. Người của tất cả các phòng cũng không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lui xuống.

Phương Cẩn Chi bị rớt lại sau cùng.

Tiểu viện của nàng vốn là nơi ở của Lục Vô Nghiên khi còn bé, là một nơi trong hậu viện cách tiền viện gần nhất. Ra khỏi nhà chính, nàng đi theo hướng ngược lại với nhị phòng và tam phòng.

“Cô nương?” Diêm Bảo Nhi tiến lên một bước, lo lắng nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi cúi đầu, vẻ mặt có chút suy sụp. Diêm Bảo Nhi gọi nàng một tiếng, nàng hầu như không nghe thấy.

“Cô nương?” Diêm Bảo Nhi lại kêu nàng thêm một tiếng.

“Cái gì?” Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt quay đầu lại.

Diêm Bảo Nhi nhỏ giọng nói: “Tam thiếu gia không biết người cũng đang đợi hắn, cho nên mới không đến hậu viện!”

“Không phải.” Phương Cẩn Chi lắc đầu, đi về phía trước.

Nàng suy sụp chỉ vì cuộc gặp gỡ trong dự đoán đã không đến -- nàng muốn gặp Tam ca ca của nàng sớm một chút.

Diêm Bảo Nhi cũng không đoán được tâm sự của Phương Cẩn Chi, không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ đi theo phía sau. Nhưng không ngờ Phương Cẩn Chi lại bất ngờ dừng lại, Diêm Bảo Nhi đang im lặng đi về phía trước suýt chút nữa đã đụng trúng Phương Cẩn Chi.

“Sao lại không đi? Cũng sắp đến rồi!” Diêm Bảo Nhi hỏi.

Phương Cẩn Chi liếc mắt nhìn cửa thùy hoa phía trước, qua cánh cửa thuỳ hoa này, là sẽ đến tiểu viện của nàng. Trong lòng đã có quyết định, nàng xoay người đi về một hướng khác.

Diêm Bảo Nhi nhìn nguyệt môn ở phía trước, vội nói: “Cô nương, người đi nhầm rồi. Đó là lối đi tới tiền viện. . . . . .”

Diêm Bảo Nhi gãi gãi đầu, chẳng lẽ cô nương nhà bọn họ đang muốn đến viện Thùy Sao chờ người? Nàng sững người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vã đi theo.

Đi trên con đường nhỏ lát gạch xanh, bước chân của Phương Cẩn Chi từ từ chậm lại, nàng quay đầu nhìn những bụi cây xanh um tươi tốt, cơn gió mùa thu se lạnh thổi đến, lùa qua những kẽ lá tạo nên những tiếng xào xào. Nhưng trong mắt Phương Cẩn Chi, mảng màu xanh lay động đó lại bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa.

Hồi ức ùa đến.

Lần đầu tiên nàng gặp Lục Vô Nghiên, là ở chỗ này.

Khi đó, nàng vừa tới phủ Ôn Quốc Công, ai cũng khi dễ nàng. Không có một người xem nàng như chủ tử, ngay cả hạ nhân bên cạnh nàng cũng không khiến nàng an tâm. Cũng vì một cuộn tơ lụa, Ngô mụ mụ phát giận bỏ lại nàng, Vệ mụ mụ lại không thể không để nàng đứng lẻ loi tại chỗ, mang hai cuộn tơ lụa về trước.

Lúc đó, nàng cũng sợ, nàng cũng sợ nha! Không có phụ mẫu huynh trưởng che chở, ngay cả bà vú cũng là người chủ ý bất định. Cho dù trong lòng mờ mịt như thế nào, cho dù sợ hãi như thế nào, cũng phải ra vẻ giả bộ trấn định.

Nàng nhắm mắt lại tự nói với bản thân mình không được sợ không được hốt hoảng, lúc mở mắt ra, đã thấy Lục Vô Nghiên xuất hiện ở cuối con đường nhỏ. Từ đó về sau, cũng xuất hiện trong sinh mệnh của nàng.

Khi đó, nàng còn tưởng Lục Vô Nghiên là một người tàn tật, giống như nàng là một kẻ đáng thương.

Nghĩ tới đây, Phương Cẩn Chi không khỏi cười khẽ một tiếng.

Lúc ngẩng đầu lên, liền nghe thấy mấy giọng nói rơi vào trong tai nàng. Phương Cẩn Chi lập tức cảm thấy khẩn trương, nàng vội vã chỉnh lại tóc nơi thái dương một chút, rồi lẳng lặng đứng im tại chỗ.

Vài bóng người xuyên qua nguyệt môn, từ từ tiến đến gần. Chính là mấy vị thiếu gia Lục gia đang vây quanh Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên đang mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu bạc, không phải một bộ khôi giáp nặng nề dầy cộm, cũng không tùy ý khoác lên người cái áo dài rộng rãi. Mái tóc buông xõa không buộc không bó trước đây cũng dùng một sợi dây gấm màu bạc buộc lên thật chặt.

Phương Cẩn Chi liều mạng tự nói với bản thân đừng khẩn trương, nhưng khi bóng dáng của Lục Vô Nghiên đập vào mắt, trái tim của nàng cũng khẽ run lên một cái. Hơn nữa, dáng vẻ của Lục Vô Nghiên trong trí nhớ của nàng cũng phát sanh biến hóa. Loại biến hóa rất nhỏ này, cũng đủ khiến cho lòng nàng có một loại cảm giác xa lạ, còn có một tia bối rối.

Lục Vô Nghiên vừa xuyên qua nguyệt môn thì nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang đứng trên đường mòn phía xa. Nàng đứng đó, xinh đẹp như một cành ngải hoa đỏ rực rỡ.

Lục Vô Nghiên chỉ nhìn nàng một cái, liền dời mắt đi, quay đầu lại nói chuyện với Lục Vô Phá.

Theo bước chân càng lúc càng gần của Lục Vô Nghiên và mấy vị thiếu gia Lục gia, Phương Cẩn Chi lui về phía sau hai bước, rồi lui ra khỏi con đường lát gạch xanh, bước xuống lớp bùn đất trồng hoa và cây cảnh. Hai mắt cụp xuống, cố gắng làm ra vẻ không để ý, nhưng vẫn vểnh tai lên, lắng nghe bọn họ nói chuyện.

“Đưa tới đây thôi.” Sau khi Lục Vô Nghiên nói mấy lời này xong, bước chân vẫn không ngừng lai, cũng sắp đến gần Phương Cẩn Chi.

Đại thiếu gia Lục Vô Phá liền nói: “Được, Tam đệ chạy quãng đường dài như vậy chắc cũng đã mệt mỏi, tốt hơn hết là nên nghỉ ngơi một chút. Các huynh đệ sau này tái tụ.”

Theo lễ, đám huynh đệ này đưa Lục Vô Nghiên đến đây, như thế nào cũng nên mời vào uống một chén trà. Nhưng. . . . . . Ai bảo Lục Vô Nghiên là một người không coi trọng lễ nghi.

Bước chân của các vị thiếu gia Lục gia dừng lại, không tiếp tục đi cùng nữa, chỉ đưa mắt nhìn Lục Vô Nghiên rời đi.

Lục Vô Nghiên khẽ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, hắn lướt qua Phương Cẩn Chi ba bước, năm bước, rồi bất ngờ dừng lại. Hắn xoay người, nhìn Phương Cẩn Chi đang cúi đầu núp sau đám lá cây rậm rạp, nói: “Còn không đi?”

“Đến ngay!” Hai lúm đồng tiền trên khóe môi khẽ hiện lên, trong giọng nói lại tràn ra chút vui sướng, không giấu được.

Nàng bước lên con đường lát gạch xanh, vội vã đuổi theo Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Ki ôm cánh tay. “Chậc” một tiếng, nói: “Thật là một người biết cách xử lý.”

“Thập nhất đệ.” Lục Vô Phá cau mày, nhìn hắn một cái.

Lục Vô Phá thân là huynh trưởng của đám thiếu gia Lục gia này, hắn không chỉ lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa còn trưởng thành trong quân đội từ nhỏ. Những năm trước đây, khi Lục Thân Ky đi đánh giặc còn mang theo hắn.

Cho nên đám thiếu gia Lục gia này, vẫn tương đối nghe lời hắn.

Xuất phát từ sự tôn trọng đối với huynh trưởng, Lục Vô Ki không thể không thu hồi vẻ mặt nghiêm nghị, hơi khinh bỉ của mình. Nhưng trong lòng hắn vẫn xem thường Phương Cẩn Chi. Ban đầu, lúc Phương Cẩn Chi vừa tới Lục gia, cố gắng nịnh bợ Lục Vô Nghiên. Sau đó, Lục Vô Nghiên rời đi năm năm, Phương Cẩn Chi lại lấy lòng mấy người chung quanh, lấy lòng hết tất cả lớn nhỏ ở Lục gia. Ở trong lòng của Lục Vô Ki, hắn xem thường Phương Cẩn Chi, cảm thấy nàng nịnh bợ, lấy lòng người khác khắp nơi, rất không có cốt khí.

Thời tiết vừa vào thu, năm nay trời lạnh rất trễ, các cô nương trong phủ vẫn còn ăn mặc khá phong phanh. Nhưng Lục Vô Nghiên là một người sợ lạnh, mặc dù trong viện Thùy Sao không khoa trương đến nổi đốt lò sưởi, nhưng Nhập Trà và Nhập Phanh đều đã trải thảm lông thỏ mềm mại và ấm áp.

Nhập Trà và Nhập Phanh, một người đứng ở cửa viện Thùy Sao, một người đứng ở cửa nhà chính chờ Lục Vô Nghiên.

“Tam thiếu gia.” Nhập Trà canh giữ ở cửa viện khẽ khom gối thi lễ, rồi yên lặng đi theo sau lưng Lục Vô Nghiên về phía trước.

Khi Lục Vô Nghiên đi tới cửa nhà chính, ngược lại không vội đi vào, mà xoay người lại, nhìn về phía Phương Cẩn Chi.

Không đợi Lục Vô Nghiên nói, Phương Cẩn Chi đã vội vàng nói: “Muội biết rồi, mỗi lần Tam ca ca từ bên ngoài trở về đều muốn tắm rửa trước. À, Nhập Phanh và Nhập Trà đã quét rửa tịnh thất kỹ lưỡng.”

“Tốt.” Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, rồi xoay người đi về hướng tịnh thất.

Thật ra thì. . . . . .

Lục Vô Nghiên không biết nên đối mặt với Phương Cẩn Chi như thế nào.

Lúc hắn ngâm mình vào trong nước nóng, trong đầu vẫn là dung mạo của Phương Cẩn Chi. Hắn cúi đầu, trong hơi nước mờ mịt lại hiện ra dáng vẻ Phương Cẩn Chi lúc sáu bảy tuổi, còn dáng vẻ hiện tại của nàng, đã có nét của mười lăm mười sáu tuổi ở kiếp trước.

Theo từng đợt hơi nước bốc lên, dung mạo theo độ tuổi khác nhau của Phương Cẩn Chi cứ dần dần chồng lên nhau, lại tản ra, chồng lên nhau, rồi lại tản ra. . . . . .

Trước đây, Phương Cẩn Chi còn nhỏ, Lục Vô Nghiên còn có thể xem nàng như đứa bé ôm vào trong ngực, đặt lên trên đầu gối.

Nhưng sau năm năm rời khỏi, nàng đã trưởng thành. . . . . .

Dáng vẻ hiện tại của Phương Cẩn Chi đã gần giống với kiếp trước, là dáng vẻ Lục Vô Nghiên khuynh tâm vì nàng. Điều này chẳng khác nào người hắn yêu điên cuồng đang đứng trước mặt hắn một lần nữa.

Đến gần nàng, cảm giác rung động vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ùa vào lòng Lục Vô Nghiên. Hắn hận không thể siết nàng vào trong ngực, hôn lên mỗi tấc da thịt trên người nàng.

Nhưng cố tình, hiện tại nàng mới mười hai tuổi!

Dung mạo của nàng gần giống kiếp trước, nhưng thân thể của nàng vẫn chưa trưởng thành!

Trong đầu Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên một tình cảnh ở kiếp trước, trong một lần vô tình nhìn thấy thân thể không một mảnh vải che thân của Phương Cẩn Chi. Hắn vội vàng lắc đầu một cái, tự mắng mình một câu “Vô sỉ!”

“Không bằng trở về trễ hơn hai năm nữa. . . . . .” Lục Vô Nghiên khổ sở vuốt vuốt ấn đường.

Lục Vô Nghiên thay một bộ trường bào trắng rộng rãi, quay trở lại gian nhà chính. Hắn vẫn đang suy tư nên dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện với Phương Cẩn Chi, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Phương Cẩn Chi, chỉ biết ngẩn người không biết làm sao.

Phương Cẩn Chi ngồi trên chiếc ghế mân côi bên cửa sổ, nhoài người lên cái bàn chân cao ngủ thiếp đi. Hai cánh tay đang ôm cái hồ cá men xanh trên bàn chân cao. Cái đầu nhỏ nhắn của nàng nghiêng nghiêng, vùi vào trong khuỷu tay. Cho dù ngủ thiếp đi, khóe mắt đuôi mày đều toát lên nét cười.

Lục Vô Nghiên đi tới gần, đứng trước cái bàn chân cao, lẳng lặng ngắm nhìn nàng.

Rõ ràng chỉ chợp mắt một lúc thôi, Phương Cẩn Chi cũng có thể nằm mơ, trong giấc mơ, khóe môi còn hơi cong lên, mật ý nồng đậm.

Nhập Phanh ôm một cái chăn bông mỏng từ phía sau bình phong đi vòng đến, nàng ấy đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay, biểu cô nương ngủ không ngon.”

Cho dù Nhập Phanh đã nhỏ giọng, nhưng vẫn ầm ĩ đến Phương Cẩn Chi. Trong giấc ngủ mơ màng, nụ cười trên khóe môi Phương Cẩn Chi ngưng lại, ấn đường khẽ nhăn lên .

Lục Vô Nghiên không vui liếc mắt nhìn Nhập Phanh.

Trong lòng Nhập Phanh cả kinh, không dám phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa. Nàng ôm chăn bông trong ngực, nhất thời không biết có nên phủ lên người Phương Cẩn Chi hay không, sợ lại đánh thức Phương Cẩn Chi.

Lục Vô Nghiên đưa tay ra, Nhập Phanh vội vã đưa chăn bông đang ôm trong ngực cho hắn, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Lục Vô Nghiên rũ mắt, mở cái chăn bông được xếp gọn gàng trong tay ra, sau đó khom người, cẩn thận khoác lên người Phương Cẩn Chi.

“Tam ca ca. . . . . .”

Động tác của Lục Vô Nghiên khựng lại, cho là đã đánh thức Phương Cẩn Chi. Hắn ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện Phương Cẩn Chi vẫn không tỉnh lại.

Thì ra là mơ thấy hắn sao?

Lục Vô Nghiên nhíu mày.

Một tiếng “Bốp” thanh thúy vang lên, không biết bên ngoài có thứ gì đó bể vỡ. Thân thể Phương Cẩn Chi run lên, từ trong giấc ngủ mơ màng giật mình tỉnh lại. Lục Vô Nghiên đang khom người đắp chăn cho nàng. Phương Cẩn Chi bất ngờ ngẩng đầu lên, trán nàng vừa vặn đụng trúng cằm Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi “Ưm...” một tiếng, cúi đầu xoa xoa trán.

“Đau sao?” Lục Vô Nghiên vội vàng kéo tay nàng ra, thay nàng xoa.

Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng xoa xoa một hồi, thấy Phương Cẩn Chi vẫn không lên tiếng, liền hỏi: “Còn đau không?”

Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, nàng lấy tay Lục Vô Nghiên ra, mở to đôi mắt lóng lánh như nước hồ thu trong suốt, chăm chú nhìn Lục Vô Nghiên, hỏi: “Tam ca ca, huynh có còn nhớ muội không? Muội tên là gì? Sinh thần vào ngày mấy? Muội thích ăn cái gì? Muội sợ cái gì?”

“Nhớ, muội tên là Phương Cẩn Chi, sinh thần vào ngày mười hai tháng chạp, thích ăn tất cả ngọt đồ, sợ ngồi trên bàn đu dây một mình.” Lục Vô Nghiên ngắm nhìn bé con của hắn, chậm rãi nói ra từng thứ một.

Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bất ngờ nhăn mày lại.

“Không đúng!” Phương Cẩn Chi lắc đầu.

“Không đúng chỗ nào?”

“Muội sợ. . . . . . muội sợ Tam ca ca sẽ không quay trở lại nữa!” Phương Cẩn Chi bĩu môi, vẻ mặt không vui. Nàng đột nhiên nâng cánh tay, ôm chặt hông Lục Vô Nghiên, áp mặt mình vào ngực hắn.

Cơ thể Lục Vô Nghiên cứng lại, hắn kiên nhẫn nói: “Cẩn Chi, muội trưởng thành rồi, không được như vậy.”

Phương Cẩn Chi giả vờ không nghe thấy.

Lục Vô Nghiên im lặng một lúc, rồi nói: “Nữ giới là ai dạy, ta phải đổi người!”

Phương Cẩn Chi lẩm bẩm mấy tiếng, rồi lầm bầm: “Huynh cứ coi như muội đang ngủ đi, vẫn chưa tỉnh!”

Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho nàng ôm. Hắn nghiêng đầu, nhìn cái hồ cá men xanh trên cái bàn chân cao, bên trong là hai con cá chép đỏ, có lẽ cũng đã lớn lắm rồi.

Hắn lại cúi đầu, dùng những ngón tay thon dài chải lại mái tóc hơi xốc xếch của Phương Cẩn Chi, vừa chải tóc vừa nói: “Nhập Phanh nói mấy ngày nay muội ngủ không ngon, tại sao?”

Phương Cẩn Chi cắn môi, không chịu nói thật.

Lục Vô Nghiên cũng không hỏi tới, tiếp tục chải tóc cho Phương Cẩn Chi, cho đến khi mỗi một sợi tóc của Phương Cẩn Chi đều vào nếp gọn gàng.

“Bởi vì biết Tam ca ca sắp trở về.” Phương Cẩn Chi cũng chịu nói thật, nàng buông vòng tay quanh hông Lục Vô Nghiên ra, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Sáu ngày trước, biết Tam ca ca sắp trở về, từ đó muội liền không ngủ được. . . . . .”

Mái tóc đen óng của nàng buông xuống như thác nước, bao phủ cả lưng nàng. Chiếc váy đỏ tươi làm cho gương mặt xinh đẹp có hai lúm đồng tiền của nàng càng thêm diễm lệ. Và nàng đang dùng đôi mắt không nhiễm bụi trần để nhìn ngươi. Bỗng chốc, trong lòng Lục Vô Nghiên hoảng hốt.

Ánh mắt của Lục Vô Nghiên dời xuống, rơi vào ngực Phương Cẩn Chi -- bằng phẳng.

Lục Vô Nghiên vội vã chuyển tầm mắt đi nơi khác, hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Dùng bữa trưa chưa? Có đói bụng không?”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới cảm thấy trong bụng trống rỗng, nàng gật đầu một cái, mới phát hiện Lục Vô Nghiên đang xoay đầu đi, không nhìn nàng. Phương Cẩn Chi cau mày, có chút tủi thân hỏi: “Tam ca ca, muội trở nên xấu xí sao?”

Nàng sờ sờ vào mặt mình, trong lòng nhất thời mê mang.

Phương Cẩn Chi rất tự tin với diện mạo của mình, nhưng tại sao Tam ca ca lại không chịu nhìn nàng hơn một cái?

“Không có, thiên hạ này không có người nào đẹp hơn muội.” Lục Vô Nghiên xoay đầu lại, nhìn Phương Cẩn Chi, dùng một loại giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy. Hắn từ từ nâng tay lên, muốn vuốt ve gò má nõn nà của Phương Cẩn Chi. Nhưng tay của hắn còn chưa nâng cao, liền hạ xuống.

“Ta gọi Nhập Phanh chuẩn bị thức ăn.” Lục Vô Nghiên vừa xoay người, bàn tay lại bị Phương Cẩn Chi kéo lại.

Phương Cẩn Chi đứng bật dậy từ chiếc ghế mân côi, nắm tay Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên khẽ nghiêng đầu, nhìn Phương Cẩn Chi lôi kéo tay của hắn. Trước đây, nàng rất thích kéo tay hắn, nhưng lúc đó cơ thể nàng còn nhỏ, bàn tay cũng nhỏ. Thích nắm lấy ngón tay trỏ của hắn vào trong lòng bàn tay bé xíu. Và hôm nay, Phương Cẩn Chi cũng dùng mấy ngón tay ngọc ngà thon thả trượt vào giữa những ngón tay của Lục Vô Nghiên, đầu ngón tay áp sát vào lưng bàn tay Lục Vô Nghiên.

“Muội đi cùng với Tam ca ca!” Nàng nghiêng đầu, ngước mặt nhìn Lục Vô Nghiên. Đôi mắt long lanh bị che giấu một nửa trong mí mắt, trên gương mặt tinh tế bắt đầu hiện lên một đôi nguyệt nha.

Nhìn đôi mắt nguyệt nha này, Lục Vô Nghiên nhất thời hoảng hốt.

Giống như, vẫn là bé con nhỏ xíu đó.

“Được.” Lục Vô Nghiên nắm tay nàng thật chặt trong lòng bàn tay, cùng nhau đi ra ngoài.

Trì hoãn rất lâu, đến gần giờ Thân mới ăn được bữa trưa. Lục Vô Nghiên không khỏi có chút áy náy, nếu không phải hắn về trễ, lại trì hoãn trong tịnh thất một lúc, cũng đâu đến mức khiến Phương Cẩn Chi nhịn đói lâu như vậy.

Nhưng mà, hiển nhiên là Phương Cẩn Chi cũng không ngại.

Hôm nay là tiết trung thu, tuy là ăn trưa, nhưng ngoài mấy món ăn chính, cũng không thể thiếu bánh trung thu và rượu Quế Hoa.

Mặc dù Lục Vô Nghiên ăn gì cũng rất kiêng kỵ, càng không đặc biệt thích ăn thứ gì. Giống như vĩnh viễn chỉ có “không cần” cái gì, rất ít “muốn” cái gì. Mỗi lần Nhập Phanh nấu ăn, đều không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại. Nhưng kể từ khi Phương Cẩn Chi thường xuyên đến đây dùng bữa, Lục Vô Nghiên liền phân phó những lúc nấu ăn đều phải làm theo khẩu vị của Phương Cẩn Chi. Vì vậy cho tới bây giờ, Nhập Phanh đã tập thành thói quen làm một bàn thức ăn Phương Cẩn Chi thích.

Nhìn qua một lượt, mười món thì có tám chín món là khẩu vị ngọt.

“Tam ca ca ăn đi!” Phương Cẩn Chi bẻ cái bánh trung thu hạch đào vỏ xốp ra làm hai nửa, nửa lớn đưa cho Lục Vô Nghiên.

“Ừ.” Lục Vô Nghiên nhận lấy.

“Tam ca ca ăn canh đi!” Phương Cẩn Chi múc một chén canh tổ yến loại một đưa cho Lục Vô Nghiên.

“Được.” Lục Vô Nghiên nhận lấy.

“Tam ca ca ăn cái này!” Phương Cẩn Chi lại gắp một miếng cá hoa quế bỏ vào cái đĩa không trước mặt Lục Vô Nghiên. Lần này không đợi Lục Vô Nghiên trả lời, nàng lại gắp một miếng thỏ bát bửu đưa đến cho Lục Vô Nghiên.

“À, không thể chỉ ăn thịt!” Phương Cẩn Chi lại gắp một ít cải muối quế hoa cay, mấy miếng mướp cuộn và một chén long nhãn nhỏ cho Lục Vô Nghiên.

Không lâu sau, cái đĩa trống trước mặt Lục Vô Nghiên đã chất thành đống như một ngọn núi nhỏ.

Thật ra thì, lúc Lục Vô Nghiên trở về, đã ăn ở tiền viện rồi. Hắn cười cười, ăn từng miếng từng miếng thức ăn mà Phương Cẩn Chi đưa tới. Cho dù hắn ghét rau cải chết đi được.

Lục Vô Nghiên nhìn thoáng qua rượu Quế Hoa bên cạnh, chợt nhớ đến một lần khi Phương Cẩn Chi còn bé, không cẩn thận uống nhầm một hớp rượu mạnh. Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, hỏi: “Cẩn Chi, mấy năm Tam ca ca không có ở đây, muội có từng uống rượu không?”

Phương Cẩn Chi vẫn luôn nhìn Lục Vô Nghiên, dĩ nhiên biết hắn vừa nhìn thoáng qua rượu Quế Hoa bên cạnh.

“Tam ca ca muốn uống rượu sao? Cẩn Chi uống với huynh!” Phương Cẩn Chi đứng lên, mở vò rượu Quế Hoa ra, rót cho Lục Vô Nghiên một chén, rồi tự rót cho mình một chén.

Lục Vô Nghiên nghi hoặc nhìn nàng.

“Muội... muội biết uống rượu nha! Hơn nữa rượu Quế Hoa này không mạnh, muội hay uống lắm!” Phương Cẩn Chi nói xong liền bưng ly rượu lên.

“Đừng.” Lục Vô Nghiên nắm cổ tay nàng, đoạt lấy ly rượu từ trong tay nàng, uống một hơi cạn sạch. Chén rượu được Phương Cẩn Chi cầm qua vẫn còn vương lại chút hơi ấm nhàn nhạt.

“Chẳng lẽ nhân lúc ta không ở nhà đã học thói xấu, còn thường xuyên uống rượu?” Lục Vô Nghiên cười như không cười nhìn nàng.

“Mội. . . muội.. . .” Phương Cẩn Chi luống cuống nhìn Lục Vô Nghiên, không biết giải thích như thế nào.

Dĩ nhiên là nàng không uống rượu, chỉ là, vừa rồi nhìn thấy Lục Vô Nghiên hình như có vẻ muốn uống rượu, nàng mới nói dối mình sẽ uống! Thật là. . . . . . Có lý không nói được! Nàng cau mày suy nghĩ một lúc, mới không vui trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Tam ca ca, huynh cố ý!”

Lục Vô Nghiên không khỏi khẽ cười ra tiếng.

“Tam thiếu gia, có người đưa đồ tới cho người.” Nhập Phanh cầm một cái hộp gỗ đen óng đi tới.

“Người nào đưa tới?”

“Không biết, gia phó chỉ nói do một người đi đường bên ngoài đưa tới.” Nhập Phanh đặt cái hộp gỗ lên bàn.

“Thứ gì đây?” Phương Cẩn Chi tò mò đến gần, mở cái hộp gỗ ra.

Lục Vô Nghiên chợt ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Cẩn Chi, đừng mở!”

Nhưng vẫn muộn một chút.

Phương Cẩn Chi không chỉ mở hộp gỗ ra, còn bị giọng nói của Lục Vô Nghiên làm giật mình, để cái hộp gỗ tuột khỏi tay nàng. Đồ vật bên trong cũng văng ra, quẹt một vệt dài bẩn thỉu trên làn váy đỏ tươi của Phương Cẩn Chi.

Đó là một con chuột bị mổ bụng.

“A --”

Lục Vô Nghiên vội vàng kéo Phương Cẩn Chi lại, ấn gương mặt nàng vào trong ngực hắn, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, lặp đi lặp lại: “Đừng sợ, trong hộp không có gì cả, muội cũng không nhìn thấy thứ gì.”

Hắn cúi đầu, nhìn Phương Cẩn Chi trong ngực mình, trong mắt hiện lên một loại chân tình vô cùng phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.