Thê Khống

Chương 79: Chương 79: Đoạt hôn




Phương Cẩn Chi vốn định để Lục Vô Nghiên ngủ một giấc thật ngon, trời chạng vạng tối cũng sẽ không gọi hắn dậy, tốt nhất là để cho hắn ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. Nhưng không biết có phải do trong phòng quá ấm áp hay không, nên không lâu sau Phương Cẩn Chi liền ngủ thật say, không hề mộng mị. Ngủ đến ngọt ngào.

Nàng bị cơn đói đánh thức.

Phương Cẩn Chi mơ mơ màng màng muốn đưa tay sang kéo chăn cho Lục Vô Nghiên, nàng sờ sờ soạng soạng, nhưng bên cạnh trống không. Nàng nghi hoặc mở mắt ra, Lục Vô Nghiên đã không còn bên cạnh.

“Tam ca ca?” Phương Cẩn Chi ngồi dậy, nàng mờ mịt nhìn chung quanh, Lục Vô Nghiên cũng không ở trong phòng.

Nàng xoa xoa cái bụng trống rỗng bước xuống giường.

Đúng lúc Lục Vô Nghiên đẩy cửa bước vào: “Dậy rồi sao? Vừa đúng lúc, ăn tối sớm một chút, sau đó chúng ta sẽ lên đường trở về phủ Ôn Quốc Công.”

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu cẩn thận xem xét sắc mặt Lục Vô Nghiên, phát hiện sắc mặt của đã khôi phục như ngày thường, mới không cự tuyệt.

Vẫn chưa đến giờ dùng bữa tối, nhưng vì Lục Vô Nghiên cứ khăng khăng muốn đưa Phương Cẩn Chi về trong hôm nay, nên dời bữa tối lên sớm một chút. Trưởng Công Chúa cũng nhín chút thời gian bận rộn khó có được đến ăn cùng bọn họ.

Vừa dùng xong bữa tối, Sở Hoài Xuyện đột ngột đến thăm.

“Nghe nói ngươi phải về, tới thăm ngươi một chút.” Sở Hoài Xuyên nói. Hắn nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi đứng bên cạnh Lục Vô Nghiên, làm ra vẻ như muốn đẩy nàng.

Phương Cẩn Chi cả kinh, cũng không kịp nhớ tới thân phận Bệ Hạ của hắn, theo bản năng lui về phía sau một bước né tránh. May là Sở Hoài Xuyên cũng không phải thật sự muốn đẩy nàng. Hắn cười so so đầu của Phương Cẩn Chi, vô cùng cảm khái nói: “Đã cao như vậy rồi.”

Hắn vừa cười với Lục Vô Nghiên vừa nói: “Không ngờ ngươi thật sự nuôi lớn tức phụ nhi.”

Phương Cẩn Chi đứng bên cạnh Lục Vô Nghiên, hai hàng lông mi run rẩy.

Sở Hoài Xuyên liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi, đứa nhỏ này, có lời nói thẳng đi!”

Phương Cẩn Chi nhỏ giọng nói: “Rõ ràng năm đó Bệ Hạ cũng là đứa nhỏ. . . . . .”

Coi như có lớn hơn nàng mấy tuổi, lần đầu tiên gặp mặt năm đó, hắn đã làm ra mấy chuyện còn giống đứa nhỏ hơn nàng. Vừa khóc vừa gào, lại còn chơi xấu!

“Cẩn thận Trẫm hạ thêm một đạo thánh chỉ đoạt lại thân phận Quận Chúa của người, gả ngươi cho tên ăn mày ngoài đường đấy!” Sở Hoài Xuyên dùng sức lườm nàng một cái.

Phương Cẩn Chi không khỏi tức cười trốn sau lưng Lục Vô Nghiên. Trong cung yến lần trước, lúc gặp Sở Hoài Xuyên, Phương Cẩn Chi còn cảm thấy hắn đã thay đổi không ít, nhưng hôm nay nghe cách hắn nói chuyện, dường như hắn vẫn là tiểu nam hài bốc đồng năm đó.

“Vô Nghiên! Ngươi không quản được tức phụ nhi của ngươi sao?” Sở Hoài Xuyên đưa mắt từ trên người Phương Cẩn Chi dời về phía Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên nghiêm túc gật đầu, hắn nghiêng đầu, nói với Phương Cẩn Chi đang ở sau lưng: “Sau này đừng nói thật nữa.”

Phương Cẩn Chi cúi đầu, không dám lên tiếng nữa. Nàng sợ lại chọc tức Sở Hoài Xuyên nữa. Quả nhiên, ánh mắt của Sở Hoài Xuyên càng trừng lớn hơn. Hắn vốn gầy gò tái nhợt, nên đôi mắt trông có vẻ rất to.

“Được được được, các ngươi cùng một phe chứ gì?” Sở Hoài Xuyên thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Sau này nếu có thời gian rảnh rỗi thì vào cung nhiều hơn một chút.”

Hắn dừng lại một chút: “Cũng không biết còn có thể gặp lại mấy lần.”

Nói đến đây, lời nói đã nhuốm đầy thê lương cùng bất đắc dĩ.

Lục Vô Nghiên nhíu mày, nghiêm túc nói: “Bệ Hạ sẽ sống lâu trăm tuổi .”

Sở Hoài Xuyên giống như vừa nghe được một câu chuyện cười rất bùi tai nên bắt đầu cười to, hắn cười đến cong người, rồi ho kịch liệt đến run người.

“Bệ Hạ!” Tiểu cung nữ sau lưng lập tức chạy tới, đưa lên một cái khăn tay vàng sáng bóng. Rồi không ngừng vuốt dọc sống lưng của hắn.

Sau một trận ho kịch liệt run rẩy, khăn trên tay Sở Hoài Xuyên đã lấm tấm máu tươi. Tiểu cung nữ vội vàng đưa đến mấy viên thuốc và bình nước mà thời khắc nào cũng mang theo bên người. Sở Hoài Xuyên uống thuốc cũng phải dựa vào vai tiểu cung nữ mới khó khăn đứng vững.

Phương Cẩn Chi thu lại sắc mặt, siết chặt chiếc khăn đang cầm trong tay. Bây giờ nàng giờ mới hiểu được thân thể của hắn đã là đèn dầu đã cạn.

Sở Hoài Xuyên bước sang bên cạnh hai bước, hắn toét miệng cười, tùy tùy tiện tiện nói: “Bây giờ lên đường cũng sắp giữa khuya rồi, không thể trì hoãn nữa, đi đi!”

Lục Vô Nghiên đi tới, cầm tay hắn khoác lên vai mình, đỡ hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta nói Bệ Hạ sẽ sống lâu trăm tuổi thì nhất định sẽ như thế.”

Lục Vô Nghiên nói quá nghiêm túc, khiến Sở Hoài Xuyên suýt chút nữa đã tin.

Hắn phục hồi tinh thần, không để ý lắm nói: “Đúng đúng đúng, ngươi nói có thể sống lâu trăm tuổi thì nhất định có thể! Nhưng ngươi cũng phải tiến cung nhiều hơn nữa, đừng có suốt ngày xoay quanh con nha đầu thối đó!”

Hắn nói xong liền quay đầu lại liếc Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi cúi đầu đi theo phía sau, cung kính mà khéo léo, giống như không hề nghe thấy gì.

Qua hồi lâu, Lục Vô Nghiên mới chậm rãi trả lời: “Đã biết.”

Sở Hoài Xuyên sửng sốt một lúc, hắn không nghĩ rằng Lục Vô Nghiên sẽ đáp ứng. Mặc dù Lục Vô Nghiên chỉ là vãn bối của hắn, nhưng trong mắt Sở Hoài Xuyên, Lục Vô Nghiên giống như huynh trưởng của hắn, vẫn cái kiểu lúc nào cũng ghét bỏ hắn như vậy, nhưng nếu hắn gặp nguy hiểm thì huynh trưởng của hắn sẽ là người đầu tiên đứng ra che chở cho hắn.

Lục Vô Nghiên đỡ Sở Hoài Xuyên đến tận xa loan, rồi đứng nhìn theo cho đến khi xa loan mất hút trong tầm mắt. Sau đó mới đưa Phương Cẩn Chi trở về phủ Ôn Quốc Công. Từ nơi này đến phủ Ôn Quốc Công bình thường chỉ mất hơn hai canh giờ, hiện tại bởi vì thời tiết không tốt, trên đường bị bao phủ bởi một lớp băng rất dày, bọn họ mất gần ba canh giờ mới về tới nơi. Lúc xe ngựa dừng bên ngoài phủ Ôn Quốc Công đã là nửa đêm.

“Tam ca ca.” Xe ngựa dừng lại lúc đến nơi, Lục Vô Nghiên vừa định đứng dậy, liền bị Phương Cẩn Chi cầm tay giữ lại. Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi cười hì hì lắc đầu một cái, nói: “Không có chuyện gì!”

Nàng muốn nói đa tạ, nhưng lại cảm thấy giữa nàng và Lục Vô Nghiên, nếu sau mỗi sự kiện đều nói đa tạ, nàng thật sự không đếm hết nàng phải nói đa tạ bao nhiêu lần.

Lục Vô Nghiên gõ đầu nàng một cái, cười nói: “Trễ lắm rồi, về nghỉ ngơi sớm đi. Có chuyện gì, sáng mai hãy nói, sáng mai hãy làm.”

“Dạ!” Phương Cẩn Chi gật đầu thật mạnh. “Tam ca ca yên tâm đi, sáng sớm mai muội sẽ không đến gọi huynh rời giường, huynh hãy ngủ thật thỏa thích đi!”

Tin tức hôm nay Phương Cẩn Chi trở về đã được thông báo từ trước, cho nên khi nàng về đến tiểu viện của chính mình thì Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ, và Mễ Bảo Nhi đã đứng chờ nàng ngoài cửa, tiểu viện đèn đuốc sáng choang.

“Cô nương, người xem!” Diêm Bảo Nhi chỉ vào đèn lồng bên dưới Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ và Mễ Bảo Nhi.

Từ đằng xa, Phương Cẩn Chi đã nhìn thấy ánh sáng ấm áp từ bên trong tiểu viện, cùng với mấy bóng người, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một loại cảm xúc ấm áp. Thì ra trong lúc vô tình, nàng đã xem tiểu viện này là nhà.

Nàng nhìn tấm bảng hiệu trống ngoài cửa, trong lòng suy nghĩ hay là cũng đặt cho tiểu viện của mình một cái tên.

“Cô nương về rồi!” Mễ Bảo Nhi tinh mắt, từ rất xa đã nhìn thấy Phương Cẩn Chi, nàng vội chạy ào tới, phụ Diêm Bảo Nhi cầm đồ. Vệ mụ mụ và Kiều mụ mụ cũng cười rạng rỡ.

Mấy hạ nhân đang chờ Phương Cẩn Chi, Bình Bình và An An chắc sẽ càng mong Phương Cẩn Chi.

Hai tiểu cô nương cũng giống như tỷ tỷ của bọn họ, từ trước đến giờ đều có thói quen ngủ sớm dậy sớm, hiện tại đã trễ thế này, hai người bọn họ cũng đã ngủ gà ngủ gật, nhưng vẫn không chịu ngủ, giám thị lẫn nhau, nhất định phải đợi tỷ tỷ của mình về.

“Tỷ tỷ về rồi!” Phương Cẩn Chi kéo hai tiểu cô nương. Nàng lấy ra một cặp khóa trường mệnh tường vân tinh xảo mà Cẩm Hi Vương Phi đã tặng cho nàng, nàng dùng hai sợi dây đỏ tự tay nàng đã bện xuyên qua hai cái khóa, thắt lại trước ngực hai muội muội.

Thật sự đã quá khuya, Phương Cẩn Chi và hai muội muội nói chuyện thêm một lúc, liền kéo nhau đi ngủ. Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian hơn mười ngày Phương Cẩn Chi rời đi, sau này sẽ từ từ kể lại cho hai muội muội nghe cũng không muộn.

Ngày hôm sau, Ngô mụ mụ tới tìm Phương Cẩn Chi báo cho nàng biết một tin tức cực tốt-- đã tìm được một trang tử thích hợp cho Bình Bình và An An rồi.

“Chỉ là, trang tử này cũng không phải của Phương Gia chúng ta, là một hoa trang dưới tay một vị phú thương. Trong trang tử còn có biệt viện của phú thương, giá tiền cũng không thấp.” Ngô mụ mụ nhíu mày thuật lại cho Phương Cẩn Chi..

“Hoa trang?” Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc.

Người yêu hoa không ít, trong danh môn vọng tộc cũng có không ít người vung tiền như rác cho mấy loại hoa danh tiếng. Bởi vì hoa lịch sự tao nhã, nếu kinh doanh được, cũng có thể mang đến một nguồn lợi kếch sù.

Ngay khi nghe Ngô mụ mụ nói trang tử này là một hoa trang, Phương Cẩn Chi đã thấy vừa ý. Nàng gật đầu một cái, nói: “Tốt lắm, không cần để ý đến giá cả. Cứ mua lại đi.”

“Có ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh hiện tại của chúng ta không?” Phương Cẩn Chi lại hỏi. “Còn chuyện tửu trang hiện đang nằm trong tay Tam nãi nãi làm đến đâu rồi?”

“Ảnh hưởng là điều không tránh khỏi, sợ rằng vốn liếng sẽ phải thiếu hụt một thời gian.” Ngô mụ mụ suy nghĩ một chút. “Cô nương yên tâm, chuyện bên phía tửu trang đã được sắp đặt ổn thỏa. Cô nương cho lão nô thêm năm ba ngày nhất định sẽ làm được không chút sai sót!”

Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm. Tửu trang của Phương gia sắp đoạt lại được rồi. Nàng đã chờ ngày này rất lâu rồi. Không chỉ có tửu trang này, còn có những gia sản khác bị Tam nãi nãi, Ngũ nãi nãi nắm trong tay, cuối cùng nhất định phải đoạt lại từng cái một.

Hai vấn đề đều đã rõ ràng, tâm tình của Phương Cẩn Chi cũng trở nên tốt hơn. Đến xế chiều, nàng lấy tấm chăn hỉ được thêu một nửa ra thêu tiếp. Nàng muốn thêu xong bộ giường hỉ trước ngày Lục Giai Bồ xuất giá.

Một bó hoa thược dược vẫn chưa thêu xong, trong phủ đã xảy ra chuyện lớn -- Lục Giai Bồ uống thuốc độc tự sát.

Sau khi nghe được tin tức, hai tay Phương Cẩn Chi run lên, bị kim thêu đâm vào ngón tay, rịn ra một giọt máu.

“Cứu được không?” Phương Cẩn Chi run giọng hỏi.

“Cô nương đừng sốt ruột, Tứ cô nương đã được cứu sống!”

Phương Cẩn Chi yên lòng, nàng cẩn thận suy nghĩ một hồi, nghe nói hôm nay Tần Tứ lang đến phủ. Vào lúc này Lục Giai Bồ lại uống thuốc độc tự sát, có lẽ hôn sự giữa nàng ấy và Tần Tứ lang đã xảy ra bất trắc! Phương Cẩn Chi biết Lục Giai Bồ vẫn luôn hài lòng đối với mối hôn nhân này, đối với Tần Tứ lang cũng khá lưu tâm. Rốt cuộc mối hôn sự này có thể xảy ra bất trắc gì chứ? Phương Cẩn Chi cũng không dám trì hoãn hơn nữa, vội vã chạy đi.

Tiếng khóc ngập trời bên trong tiểu viện của Lục Giai Bồ, nhưng tiếng khóc đó lại là của Lục Giai Nhân. Phương Cẩn Chi vốn tưởng rằng Lục Giai Nhân đau lòng tỷ tỷ, hoặc là bị kinh sợ. Nhưng đến khi nàng bước vào phòng, mới phát hiện Lục Giai Nhân đang quỳ trên mặt đất.

“Tứ tỷ, muội biết muội sai rồi, tỷ đừng trách muội . . .” Lục Giai Nhân gào khóc, nhưng khóc không thành tiếng.

Lục Giai Bồ yếu ớt nằm trên giường, ánh mắt của nàng nhìn thẳng lên trần nhà, trống rỗng. Dường như không hề nghe thấy tiếng khóc của Lục Giai Nhân, cũng phớt lờ Tam nãi nãi ngồi bên mép giường lau nước mắt.

Lục Giai Bồ là một tỷ tỷ tốt, đối xử với một biểu muội như Phương Cẩn Chi cũng tận tâm tận lực. Đối với thân muội muội Lục Giai Nhân của nàng lại càng quan tâm chu toàn, có thứ gì tốt đều hận không thể để dành cho Lục Giai Nhân. Hôm nay Lục Giai Nhân khóc đến đáng thương như vậy, Lục Giai Bồ lại hoàn toàn không để ý, Phương Cẩn Chi không thể không suy đoán lần này Lục Giai Nhân đã thật sự phạm vào thiên đại tội lỗi như thế nào lại khiến cho Lục Giai Bồ thương tâm như vậy.

Trước đó Phương Cẩn Chi còn hoài nghi nguyên nhân là vì hôn sự với Tần Tứ lang, xem ra là muốn rẽ ngang rồi.

“Tứ biểu tỷ sao rồi?” Phương Cẩn Chi đứng bên giường, đau lòng nhìn Lục Giai Bồ.

Dáng vẻ của Lục Giai Bồ hiện tại thật sự tiều tụy đến đáng thương.

Cho dù Tam nãi nãi không thích Phương Cẩn Chi, nhưng ngày thường mối quan hệ giữa Phương Cẩn Chi và Lục Giai Bồ cũng không tệ. Lúc này, Tam nãi nãi cũng bất chấp tất cả, bà ta kéo Phương Cẩn Chi ngồi xuống giường, nghẹn ngào nói: “Cẩn Chi, con đến đây khuyên nhủ Tứ biểu tỷ của con đi, để cho nó mở lòng, cũng đừng trách Giai Nhân nữa, Giai Nhân còn nhỏ. . . . . .”

Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt ngồi bên giường, nàng hỏi Tam nãi nãi: “Rốt cuộc Tứ biểu tỷ đã xảy ra chuyện gì?”

Tam nãi nãi muốn nói lại thôi, bà ta không nói nên lời.

Minh mụ mụ bên cạnh Tam nãi nãi vén màn đi vào, bà nhìn thoáng qua Lục Giai Bồ đang nằm trên giường, mới nói: “Tứ lang Tần gia muốn gặp Tứ cô nương. . . . . .”

Lục Giai Bồ lập tức ngồi dậy, nàng cầm cái gối đầu bên cạnh lên rồi dằn mạnh xuống, tức giận nói: “Bảo hắn ta cút đi!”

Nàng tiện tay ném cái gối đầu xuống đất, cái gối trùng hợp bật lên đập vào người Lục Giai Nhân, Lục Giai Nhân sợ hãi kêu lên một tiếng.

Tròng mắt lạnh như băng của Lục Giai Bồ rơi vào người Lục Giai Nhân, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi cũng cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Phương Cẩn Chi kinh ngạc trong chớp mắt, từ trước đến nay, Lục Giai Bồ vẫn là một người có tính tình dịu dàng, giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ như gió xuân vươn xa mười dặm. Nhiều năm như vậy, Phương Cẩn Chi chưa từng thấy qua nàng ấy nổi giận, thậm chí ngay cả dáng vẻ nàng ấy tức giận nhăn mặt nhíu mày cũng chưa từng thấy.

“Tỷ!” Lục Giai Nhân nhào tới bên giường, cầm tay Lục Giai Bồ, vừa khóc vừa nói: “Tỷ! Muội biết sai rồi! Nhưng muội... muội.... muội thật sự thích huynh ấy. . . . . . Huynh ấy, trong lòng huynh ấy cũng có muội. . . . . .”

Nước mắt đã đong đầy trong hốc mắt Lục Giai Bồ, nhưng nàng ép nước mắt thấm ngược trở lại, nàng rút tay mình ra, nhìn thân muội muội mà mình vẫn thương yêu, nói: “Ngươi có biết thân phận của hắn không? Hắn là vị hôn phu của ta, là tỷ phu của ngươi đó. Hôn kỳ của chúng ta còn không tới ba tháng!”

Mỗi một chữ nói ra, trái tim như bị dao cắt.

“Muội biết. . . . . .” Lục Giai Nhân ngã ra đất. “Nhưng muội thích huynh ấy. . . . . . Thật sự rất thích. . . . . . Muội biết tỷ tỷ rất tốt với muội. Mấy bộ y phục và đồ trang sức muội đều trả lại cho tỷ có được hay không? Tỷ tỷ. . . . . .Tỷ thương muội một lần đi. . . . . .”

“Ngươi thiết kế để trưởng bối hai nhà bắt gặp cảnh các ngươi đơn độc gặp nhau, ngươi đã dùng phương thức của ngươi đoạt hắn đi rồi, cần gì phải hỏi lại ta. . . . . .” Lục Giai Bồ nhắm mắt lại, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được, chảy xuống.

“Tỷ tỷ. . . . . .” Lục Giai Nhân lại đi cầu Tam nãi nãi: “Mẫu thân, người khuyên tỷ tỷ đi, bảo tỷ ấy tha thứ cho con . . . . .”

Tam nãi nãi lau lệ nơi khóe mắt, nhìn Lục Giai Bồ đau lòng nói: “Hài tử của ta, mẫu thân biết con uất ức. Muội muội con làm như vậy là không đúng, nhưng nếu chuyện này truyền đi, sau này nó đừng nghĩ tới chuyện gả cho ai! Hài tử số khổ của ta, mẫu thân biết con là người thiện tâm, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn muội muội của mình bị người ta bắt nạt, bị người ta nói xấu sau lưng sao? Không bằng. . . . . .”

Tam nãi nãi khẽ cắn răng, nói tiếp: “Mẫu thân sẽ chọn cho con một mối hôn sự tốt hơn có được không?”

Phương Cẩn Chi tỉnh lại từ trong khiếp sợ, sao trên đời này lại có người ác tâm như vậy? Nàng bất ngờ lạnh lùng lên tiếng: “Nếu Lục biểu tỷ luôn miệng nói biết sai rồi, vậy định bù đắp như thế nào đây?”

Tam nãi nãi và Lục Giai Nhân không ngờ Phương Cẩn Chi sẽ mở miệng. Lục Giai Nhân ngừng khóc, nhìn Phương Cẩn Chi, không biết nên trả lời như thế nào.

“Lục biểu tỷ muốn ăn chay niệm phật sám hối thôi sao? Vừa nhận sai vừa yên tâm thoải mái gả vào Tần gia?”

“Ta. . . . . .” Lục Giai Nhân lập tức đứng lên.

“Giai Nhân!” Tam nãi nãi nhìn nàng ta một cái, suy nghĩ một lúc. Tam nãi nãi mặt khổ mi sầu nói: “Cũng không còn cách nào khác, môi hở răng lạnh. Chỉ có thể tìm biện pháp không làm thương hại đến ai.”

Bà ta lại thao thao bất tuyệt lặp lại nếu không gả Lục Giai Nhân đến Tần gia, Lục Giai Nhân sẽ bị người khác nói xấu sau lưng, bàn chuyện hôn sự cũng rất khó khăn.

Phương Cẩn Chi cười lạnh: “Coi như Lục biểu tỷ có gả đến Tần gia, thì cả đời này cũng không xóa được tội danh cướp đoạt thân tỷ phu của chính mình!”

Lục Giai Bồ cầm tay Phương Cẩn Chi, lắc đầu với nàng một cái.

Phương Cẩn Chi liền nuốt xuống mấy lời định nói vào trong bụng, dù nói thế nào, nàng cũng chỉ là người ngoài. Mà Lục Giai Bồ lại là một người hiền hòa dễ tha thứ. Nếu Lục Giai Bồ chỉ tức giận mấy ngày rồi sẽ tha thứ cho Lục Giai Nhân thì sao? Phương Cẩn Chi cũng không tiện nhiều lời.

“Giai Nhân không phải là một người biết tính kế, thiết kế này là có người chỉ điểm cho nó?” Lục Giai Bồ nhìn mẫu thân của mình.

“Con... con có ý gì? Chẳng lẽ mẫu thân thiên vị giúp cho nó hay sao?” Tam nãi nãi vội vã nói.

Lục Giai Bồ nhìn Tam nãi nãi, nhẹ giọng nói: “Con nghe nói ban đầu khi đón Cẩn Chi đến nhà chúng ta, mấy cửa hàng trong nhà muội ấy đều bị người và Ngũ thẩm thay nhau thu xếp. Nhưng mấy ngày trước, Ngũ thẩm lại giao hết tất cả mấy cửa hàng Phương Gia đó lại cho người.”

Phương Cẩn Chi ngẩn người, sao chuyện này lại liên quan đến cửa hàng Phương gia nhà nàng rồi? Trước khi nàng rời khỏi, không hề biết chuyện này.

Tam nãi nãi cũng sửng sốt, ánh mắt của bà ta do dự, mang theo chút hốt hoảng.

“Nữ nhi nghe nói tuyển tú lần này, Lục gia chúng ta phải đưa ra một nữ nhi. Cô nương có độ tuổi thích hợp, chỉ có ta, Giai Huyên và Giai Nhân. Mà tằng tổ mẫu đã ám chỉ tính tình Giai Nhân quá lỗ mãng, nếu nhập cung nói không chừng sẽ gây họa làm liên lụy đến Lục gia.” Lục Giai Bồ vẫn nhìn mẫu thân mình, không chớp mắt, không muốn bỏ sót bất cứ hiểu hiện nào trên mặt nà ta.

“Con... con nói chuyện này làm cái gì?” Tam nãi nãi cũng nhìn nữ nhi của mình, trong lòng sợ hãi. Bàn tay run rẩy nắm chặt khăn tay.

“Đúng là sự thật. . . . . .” Lục Giai Bồ chậm rãi lắc đầu, nàng nhìn mẫu thân mình, trong mắt đầy tràn hoài nghi, nàng hỏi: “Con thật sự là nữ nhi thân sinh của người sao?”

“Không phải như vậy. Giai Bồ, con đừng suy nghĩ nhiều! Là ai! Là tên sát thiên đao nào khích bác bên tai con!” Giọng nói của Tam nãi nãi bén nhọn, giống như đang tức giận. Nhưng sự hốt hoảng trong giọng nói hoàn toàn không thể che giấu.

Có lẽ là đã khóc hết nước mắt, Lục Giai Bồ ngược lại chỉ cười khẽ.

“Mẫu thân, có phải con không tranh không đoạt không khóc không gây ầm ĩ, người liền cho rằng con ngu xuẩn, ngốc nghếch, ngây ngô, đần độn?”

Nàng quay đầu lại, nhìn Lục Giai Nhân bên mép giường, tuyệt vọng nói: “Ta vốn tưởng rằng ta đã định thân, trong nhà sẽ chọn lựa giữa ngươi và Giai Huyên. Trong cung hiểm ác, Bệ Hạ lại không còn sống được bao lâu nữa. Nhập cung rất có khả năng sẽ rơi vào kết quả bị tuẫn táng theo Bệ Hạ. Ta sợ tằng tổ mẫu sẽ chọn trúng ngươi, cho nên rất để tâm đến chuyện này. Thậm chí ta còn nghĩ tới nếu cuối cùng ngươi bị chọn, vậy hãy để cho ta thay ngươi nhập cung. . . . . .”

Lục Giai Nhân khiếp sợ nhìn Lục Giai Bồ, hoàn toàn ngây người.

Lục Giai Bồ chậm rãi lắc đầu: “Trong lúc tỷ tỷ toàn tâm toàn ý muốn che chở cho ngươi, ngươi đã làm cái gì? Ngươi ở sau lưng lén lút gặp gỡ vị hôn phu của ta hết lần này đến lần khác.”

Lục Giai Bồ bụm mặt khóc, khóc lớn tiếng, khóc đến khàn cả giọng, khóc đến ruột gan đứt từng đoạn. Nhưng nước mắt đã khô, một giọt cũng không thể chảy ra ngoài.

Ngay cả khi nàng hài lòng mối hôn sự với Tần gia, ngay cả khi trúng ý Tần Tứ lang. Nhưng không tới nỗi ngoài hắn ra sẽ không chịu gả cho người khác. Tần Tứ lang thích người khác, có lẽ trong lòng nàng không thoải mái, nhưng tuyệt đối không hề khổ sở. Khiến cho nàng có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc lại chính là mẫu thân và muội muội của mình.

“Tứ biểu tỷ. . . . . .” Phương Cẩn Chi đau lòng ôm Lục Giai Bồ vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng ấy, nước mắt không kềm chế được mà rơi xuống. Mặc dù Phương Cẩn Chi từng cảm thấy Lục Giai Bồ đối xử với nàng rất tốt, nhưng tính tính của nàng ấy không quá vui vẻ, quá mềm yếu, cảm thấy nàng ấy không đủ khôn ngoan. Lại không biết rằng trong lòng nàng ấy đều biết cả, nhưng chỉ muốn đối đãi với người thân của mình bằng một trái tim đầy thiện niệm.

“Giai Bồ. . . . . .” Tam nãi nãi nhìn dáng vẻ như vậy của nữ nhi mình, trong lòng khó chịu như bị kim châm.

Nhưng còn cách nào đây? Tiền đồ làm quan của Tam gia không thuận, cần chuẩn bị rất nhiều bạc. Tiền đồ của trưởng tử Lục Vô Thế của bà ta cũng phải sớm chuẩn bị. Còn có tên đệ đệ tệ hại thiếu rất nhiều tiền đánh bạc của bà ta. . . . .

Tình cờ bà ta biết được Lục Giai Nhân coi trọng Tần Tứ lang, mà bà ta lại biết gần đây Ngũ nãi nãi tìm đủ mọi cách không để Lục Giai Huyên nhập cung. Cho nên, bà ta bộc lộ cho Ngũ nãi nãi biết ý của mình. Ngũ nãi nãi rất sảng khoái giao lại hết mấy cửa hàng Phương gia mà bà ta đã tiếp nhận trước đó cho Tam nãi nãi.

Lão thái thái nhìn không vừa mắt Lục Giai Nhân, không muốn cho nàng ta vào cung, lo lắng nàng ta vào cung sẽ gây họa liên lụy tới Lục gia. Cho nên Tam nãi nãi mới đánh chủ ý lên người Lục Giai Bồ. Mặc dù đều là nữ nhi của bà ta, nhưng quả thật Tam nãi nãi thương yêu tiểu nữ nhi hơn một chút. . . . . .

Nha hoàn bên cạnh Lục Giai Bồ đi vào, nàng nhìn cảnh tượng trong phòng, rồi nhắm mắt hồi bẩm: “Bẩm phu nhân, cô nương, Tần Tứ lang quỳ bên ngoài cầu kiến Tứ cô nương. Nói là có mấy lời muốn nói với Tứ cô nương.”

Thân thể Lục Giai Bồ rất yếu ớt, phải cần Phương Cẩn Chi đỡ lấy mới khó khăn đi ra ngoài. Tam nãi nãi bị Lục Giai Nhân kéo một cái mới phản ứng được, hai người bọn họ muốn đến đỡ Lục Giai Bồ, nhưng không có dũng khí vươn tay, không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau.

Trong sân, Tần Tứ lang đang quỳ bên dưới bậc tam cấp. Muội muội của hắn Tần Vũ Nam đang đứng ở một bên, vô cùng nóng nảy.

Tần Tứ lang không nghe thấy mấy người trong phòng nói gì, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng khóc. Đầu tiên hắn nghe thấy tiếng khóc không ngừng của Lục Giai Nhân, sau đó hình như Tam nãi nãi đã hét lên một câu gì đó, trong phòng liền im lặng, cho đến khi Lục Giai Bồ cất tiếng khóc, hắn mới quỳ xuống.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Giai Bồ, nói: “Ta và muội muội nàng không hề xảy ra chuyện gì cả, Tần Cẩm Phong ta không hề làm chuyện gì có lỗi với nàng. Đừng khóc, ta không phụ nàng!”

Trong lòng Phương Cẩn Chi mừng rỡ, nàng siết chặt tay Lục Giai Bồ, vui mừng thay cho nàng ấy. Nhưng khi nàng nghiêng đầu nhìn sang Lục Giai Bồ ở bên cạnh thì lại phát hiện trên gương mặt Lục Giai Bồ không hề có một chút biểu cảm vui mừng nào.

Lòng Phương Cẩn Chi chùng xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.