Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 519: Chương 519: Trận chiến thứ hai




Không thể nào tưởng tượng nổi, chính là một chưởng tiếp theo một chưởng.

Đại Hoang Chi Thủ liên miên không ngừng, trực tiếp đánh trọng thương Lăng Hư Độ, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Thực lực của Lăng Hư Độ kỳ thật trong nhóm Nguyên Anh Cảnh tứ trọng đã xem như cực hạn, cộng thêm hắn có Kim Cương tháp loại hình phòng ngự cấp bậc Tiên Khí hộ thân, trong một thời gian ngắn không cần để ý tới công kích của đối thủ, hoàn toàn có thể để cho hắn thi triển thần thông có lực sát thương cực lớn.

Nhưng mà, Lăng Hư Độ không thể nào ngờ được thực lực của Thư An Thạch lại có thể cường hãn đến mức này. Bên trong Đại Hoang Chi Thủ ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào hắn biết rõ, với tu vi của hắn như vậy cũng không cách nào liên tục đánh ra mấy chưởng cùng lúc. Thế nhưng Thư An Thạch lại có thể đánh ra mấy chục chưởng, hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của hắn.

Lăng Hư Độ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, máu tươi tựa như từ khắp các nơi trong thân thể chảy ra, không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu.

“Làm sao có thể?”

Lăng Hư Độ té nhào trên mặt đất, nhìn Thư An Thạch hai tay chắp sau lưng, cho dù thế nào cũng không thể tin được.

Phần Thần Đài đã hoàn toàn tĩnh lặng, mặc dù dự đoán có thể Thư An Thạch sẽ thắng được, nhưng mà không ai nghĩ tới sẽ thắng bằng phương thức này.

Thần Tú Cung chủ ở trên đài cao cũng lặng im, Thiên Vận Tử tựa hồ đã sớm biết sẽ có kết cục thế này, trong mắt Thần Tú Cung chủ chẳng qua là hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không có biến hóa gì nhiều.

Nhưng ngược lại thì những cao tầng còn lại của Thần Tú Cung trên mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi, thực lực mà Thư An Thạch biểu hiện ra đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn. Phải biết rằng tu vi của Thư An Thạch chẳng qua là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, khoảng cách so với Nguyên Anh Cảnh mặc dù chỉ là một bước ngắn, nhưng mà vô số tu sĩ Kim Đan Cảnh lại ngã vào một bước cuối cùng này.

Sự chênh lệch giữa Nguyên Anh Cảnh cùng Kim Đan Cảnh hầu như không thể tính bằng lẽ thường, phảng phất như là một cái cái hào rộng vắt ngang trước mặt tu sĩ Kim Đan Cảnh. Nhưng mà cái hào rộng này đối với Thư An Thạch tại nơi đây, thì lại phảng phất là một con mương nhỏ chỉ một bước là có thể vượt qua, xem ra cũng chưa bằng một dòng suối nhỏ nữa.

“Làm sao lại có thể cường hãn như thế?”

Trong mắt Đinh Thiến đầy vẻ hoảng sợ, nàng lúc đầu tưởng rằng Thư An Thạch mặc dù rất cường đại, nhưng mà sự mạnh mẽ so với nàng thì cũng có giới hạn, tối đa có thể vượt cấp khiêu chiến Nguyên Anh Cảnh sơ kỳ Trưởng lão là hết mức, nếu chỉ như thế này đã có thể nói là thiên tài nghìn năm qua ít thấy.

Nhưng mà, nàng không thể nào nghĩ tới mọi chuyện lại thế này, Thư An Thạch rõ ràng đã cường đại đến loại tình trạng này, trong lúc nhất thời trong lòng ngoại trừ hoảng sợ còn có cảm khái, đến giờ nàng mới biết, Âm Tố Tâm tại sao phải tỏ ra vài phần kính trọng đối với Thư An Thạch, thì ra Thư An Thạch lại có thể cường đại như thế.

“Ta đã sớm biết Thư An Thạch có tiềm lực cực lớn, có lẽ thật sự có thể khiêu chiến lão Lăng, nhưng mà cũng chỉ là khiêu chiến, lại không nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống như thế này.” Trên mặt Âm Mặc Liên hiện lên vẻ kinh hãi, nàng cũng muốn nhảy vào Phần Thần Đài nhưng lại không có biện pháp nào, Phần Thần Đài một khi chiến đấu bắt đầu lập tức bị phong ấn, nếu không thì ảnh hưởng của chiến đấu sẽ khuếch tán ra, làm bị thương người bên ngoài.

“Quá mạnh mẽ, nếu như Thư An Thạch bước vào Nguyên Anh Cảnh, hắn sẽ nắm giữ được bao nhiêu chiến lực đây!” Đinh Thiến ngơ ngác nói ra.

“ Lão Lăng còn một thần thông mạnh nhất mà chưa kịp đánh ra, nguyên bản hắn cho rằng dựa vào phòng ngự của Kim Cương tháp đã đủ để hắn thi triển một kích cuối cùng là Thiên Toàn Địa Diệt, ai ngờ đến Đại Hoang Chi Thủ lại có thể cường hãn như thế, ngay cả Kim Cương tháp cũng không thể ngăn cản, nếu như một chiêu cuối cùng Thiên Toàn Địa Diệt mà được thi triển ra, có lẽ còn có khả năng để chiến một trận.” Âm Mặc Liên lắc đầu, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối.

“Thiên Toàn Địa Diệt? Là đạo tiên pháp thần thông đó sao?” Đinh Thiến khẽ giật mình, hỏi với vẻ đầy kinh sợ.

“Đúng vậy, chính là một trong tam đại tuyệt học của Trấn Yêu phong ta, Thiên Toàn Địa Diệt, mấy trăm năm qua chỉ vỏn vẹn có mấy người có thể luyện thành, Lăng Sư bá của ngươi lợi dụng bí pháp tu hành ba mươi năm, rốt cuộc tiểu thành, cho dù cường giả Nguyên Anh Cảnh ngũ trọng cũng không dám khinh thường, không nghĩ tới ngay cả thi triển cũng không kịp thi triển ra, lại bị Thư An Thạch trực tiếp đánh cho te tua.” Âm Mặc Liên nhìn Phần Thần Đài, thở dài một tiếng.

Ánh mắt Đinh Thiến đầy phức tạp mà nhìn Thư An Thạch, thầm than một tiếng.

“Trận chiến thứ nhất này, Tuyệt Tâm Phong Thư An Thạch thắng!”

Thanh âm của Thần Tú Cung chủ nhàn nhạt, quanh quẩn ở chính giữa đại điện. Hắn đưa tay điểm nhẹ một chút, chỉ thấy giữa không trung một đạo gợn sóng trong suốt nhộn nhạo ra, vòng bảo hộ trong suốt bảo vệ Phần Thần Đài lập tức triệt hồi.

Lăng Hư Độ đứng ở sát mép Phần Thần Đài, trực tiếp văng ra, từ không trung ngã xuống.

Thân hình Âm Mặc Liên nhẹ nhàng lướt đến đỡ Lăng Hư Độ ôm vào trong ngực, hai con mắt nhìn hắn, trong mắt đã lóng lánh nước mắt.

Thư An Thạch từ không trung chậm rãi đi xuống, dường như trong hư không có một cầu thang bằng đá nhìn không thấy, theo thềm đá từ từ đi xuống.

Vô cùng kinh hãi nhưng lại không ai xì xào bàn tán, chẳng qua là lẳng lặng nhìn Thư An Thạch, trong mắt mang theo sự kinh sợ sợ hãi, hơn nữa là sùng kính.

“Đệ tử cùng Lăng trưởng lão một trận chiến, thắng bại đã phân, ra tay hơi nặng, kính xin Cung chủ trách phạt.” Thư An Thạch chắp tay hành lễ.

Thần Tú Cung chủ vẫy vẫy tay, nói: “Đây là một trận chiến công bằng của các ngươi, sinh tử do trời định. Huống hồ ngươi dùng tu vi bản thân là Kim Đan Cảnh khiêu chiến Nguyên Anh Cảnh, đã là việc trọng đại khó gặp nghìn năm qua, có tội gì?”

Thư An Thạch mỉm cười, đứng sang một bên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không vui không giận.

“Đại sư huynh, Đại Hoang Chi Thủ này của ngươi quá xuất sắc rồi.” Chư Cát Xung đi đến bên cạnh Thư An Thạch, trên mặt đầy vẻ kích động.

“Đại Hoang Chi Thủ thật sự rất mạnh nha! Chuyện làm ta không nghĩ tới chính là Đại sư huynh ngươi rõ ràng có thể đánh ra Đại Hoang Chi Thủ nhiều như vậy, quá dọa người rồi.” Khôn Hoa Tử cũng cười đùa tí tửng chạy đến gần.

Diệp Vân đồng dạng đi qua, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, nói khẽ: “Chúc mừng Đại sư huynh thắng được, Đại Hoang Chi Thủ này thật sự đến từ hoang vu đại mạc? Bên trong Đại mạc mà lại có thể gặp được “hàng thơm” thế này.”

Thư An Thạch nhìn ba người, cười nói: “Đại Hoang Chi Thủ tuy rằng cường đại, kỳ thật cũng không tính là thần thông quá mức xuất chúng, dù sao đơn chưởng uy lực bình thường. Chỉ có tu luyện tới mức chỉ trong nháy mắt có thể đánh ra mấy chục chưởng, xu thế liên miên chưởng này nối tiếp chưởng kia, như vậy mới có thể phát huy ra uy lực chân chính.”

Diệp Vân nói: “Thế nhưng mỗi một chưởng này bên trong ẩn chứa uy lực khi đánh ra đều phải hao phí một lượng chân nguyên cực lớn, làm sao có thể đủ chân nguyên để trong nháy mắt đánh ra mấy chục chưởng.”

Thư An Thạch mỉm cười, nói: “Công pháp mà vi huynh tu luyện cùng các ngươi có chút bất đồng, chân nguyên hùng hồn hơn một ít.”

Ba người hai mặt nhìn nhau, Thư An Thạch hiển nhiên là khiêm tốn nói như vậy. Có thể trong nháy mắt đánh ra Đại Hoang Chi Thủ nhiều như vậy, chân nguyên đâu chỉ hùng hồn một chút? Huống hồ, Thư An Thạch mạnh nhất chính là băng linh khí, mà trong Đại Hoang Chi Thủ này lại không hề tồn tại nửa phần băng linh khí, nếu như hắn thi triển ra Băng Hệ thần thông, như vậy trận chiến hôm nay sẽ trở thành cái dạng gì đây?

Trong lòng Diệp Vân tràn đầy khiếp sợ, hắn tu thành Băng Linh Giả Đan, tự nhiên biết rõ băng linh khí tu luyện tới cực hạn sẽ có uy lực như thế nào.

Đại sư huynh cũng chưa phát huy hết toàn bộ tu vi, Nguyên Anh Cảnh tứ trọng Lăng Hư Độ, xem ra còn chưa đủ.

“Phần Thần Đài hôm nay mở ra, chính là thiết lập để bọn ngươi khiêu chiến vượt cấp, còn có ai muốn khiêu chiến nữa không?” Thanh âm của Thần Tú Cung chủ vang lên nhẹ nhàng.

“Đại sư huynh xuất trận đầu tiên, ta đây không thể rớt lại phía sau, ta đến là được.” Khôn Hoa Tử giẫm chân tại chỗ, ánh mắt sáng rực, nhìn về phía đám đệ tử Trấn Yêu phong.

“Khôn Hoa Tử, tu vi của ngươi chính là Kim Đan Cảnh lục trọng, vượt qua Lôi Kiếp, chẳng lẽ ngươi cũng muốn khiêu chiến Nguyên Anh Cảnh Trưởng lão?” Thần Tú Cung chủ khẽ cười nói.

Khôn Hoa Tử thi lễ một cái, nói: “Bẩm báo Cung chủ, đệ tử nếu như đã vượt qua lôi kiếp, cũng chỉ có thể khiêu chiến Nguyên Anh Cảnh Trưởng lão, chẳng lẽ Cung chủ có thể phá lệ, để cho ta khiêu chiến Kim Đan Cảnh sư huynh sư tỷ?”

Thần Tú Cung chủ cười nói: “Tất nhiên là không thể! Ngươi muốn khiêu chiến ai?”

Khôn Hoa Tử híp mắt, nói: “Nghe nói Trấn Yêu phong Huống sư thúc ba tháng trước đây tu vi đột phá đến Nguyên Anh Cảnh nhị trọng, đệ tử bất tài, muốn xin Huống sư thúc chỉ điểm một chút.”

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía sau lưng Đinh Thiến, trong tiếng nói mang theo một tia trào phúng.

“Như ngươi mong muốn!”

Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, chỉ nhì thấy một gã đại hán ước chừng ba bốn mươi tuổi từ trong đám đệ tử Trấn Yêu phong đứng lên, so với người bên ngoài rõ ràng cao hơn hai cái đầu, giẫm chân tại chỗ mà đến.

Huống Vô Úy, Trấn Yêu phong ngoại môn Trưởng lão, trời sinh thần lực, tu vi đạt tới Nguyên Anh Cảnh nhị trọng.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên thân hai người.

Trong lúc tất cả đều tĩnh lặng, lại nghe thấy thanh âm của Chư Cát Xung vang lên.

“Tiểu sư đệ, một lát nữa ngươi phải nhìn xem thật kỹ, sẽ có chuyện không ngờ xảy ra đấy.”

Diệp Vân khẽ giật mình, ánh mắt của hắn mang theo hiếu kỳ nhìn về phía Huống Vô Úy cùng Khôn Hoa Tử, chiều cao thân thể hai người chênh lệch đến hai cái đầu, trong chiến đấu sẽ có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn đây?

Cứ coppy thoải mái nhưng xin ghi tên dịch giả và nguồn coi như một sự tôn trọng đến người đã bỏ công ra dịch!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.