Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 97: Chương 97: Nội tình của Tịnh Thổ




Thế núi chập trùng, cổ thụ mọc khắp nơi, sương mù lượn lờ, càng tới gần Bổ Thiên các càng có nhiều linh vật, núi non cũng không hiểm trở, trời quang mây tạnh các loại Thụy Thú ẩn hiện.

Trên đường có rất nhiều hồ nước, trong hồ nước trong vắt có linh ngư bơi lội, trên người chúng có đủ loại màu sắc làm cho hồ nước lấp lánh rực rỡ, tràn ngập sức sống.

"Nơi này thật tốt a, phía ngoài Bổ Thiên các mà linh khí đã nồng nặc như vậy, rất thích hợp tu hành." Có người than thở.

"A, khó trách bọn hắn có thể truyền thừa từ thời Thượng Cổ đến bây giờ, chỉ cần nhìn mảnh linh thổ này cũng đã thấy phồn thịnh cùng an lành a."

Trên đường càng ngày càng nhiều người, một con đường lớn xuyên qua lòng núi, ở nơi này rất an toàn không có các loại ác thú mà tất cả đều là linh cầm thụy thú.

Đi về phía trước hơn trăm dặm, có một tấm bia lớn đứng sừng sững, mặt bia có khắc ba chữ lớn: Bổ Thiên Các.

Bút lực cứng cáp và hùng hồn, thoáng như có một loại khí tức mênh mông, hùng vĩ nhào tới trước mặt, cứ như một vị thần linh to lớn đứng sùng sững ở đó nhìn xuống mọi người.

Đến nơi này mới coi như tiếp cận Bổ Thiên các, nhưng nơi này chưa phải sơn môn, vẫn là ở khu vực bên ngoài.

"Thật là nhiều người a!" Thanh Phong kinh ngạc thốt lên, sau khi đến nơi này nó mới phát hiện đã có hàng vạn người đứng chờ, người đông nghìn nghịt.

"Tại sao có nhiều người như vậy?" Những người khác cũng giật mình.

Bên cạnh có người nói: "Các ngươi cũng không ngẫm lại, Bổ Thiên các tuyển đệ tử ai không muốn vào, đây là Thượng Cổ Tịnh Thổ, một ít bộ lạc lớn chính là nghĩ tất cả biện pháp cũng phải kiếm lấy một suất a."

Mấy vạn người này tới rất sớm, họ đã đợi ở đây từ mấy ngày trước, phía trước tấm bia đá mọi người chen chúc thậm chí mấy ngọn núi thấp hơn ở xung quanh đều có người trải da thú ra ngồi.

"Thế giới rộng lớn, đường xá xa xôi, lại phải qua Đại Hoang, động một chút là mười vạn dặm khiến rất nhiều người căn bản không thể đến, nếu không thì còn nhiều nữa." Một ông già than thở.

Lời ông lão nói là sự thật, người của bộ lạc nhỏ căn bản là không thể đi được mấy ngàn dặm để hộ tống hài tử, dù là dùng lực lượng của cả tộc cũng không thể.

Vì có thể chọn lựa ra thiên tài chân chính, hàng năm Bổ Thiên các đều phái ra một ít sứ giả, đi khắp Đại Hoang đến các bộ lạc lớn tự mình lựa chọn, tìm ra một ít hài tử tư chất không sai hộ tống về Bổ Thiên các.

Mấy vạn người phía trước đều là bộ lạc lớn hoặc là siêu cấp cự tộc đưa tới, chỉ có bộ tộc đủ mạnh mới có thể mang theo tộc nhân vượt qua hàng chục thậm chí hàng trăm vạn dặm đến đây.

Có thể nói, mấy vạn người này phân chia địa vực rất nghiêm trọng, đều là dùng bộ tộc làm đơn vị, cả một bộ lạc lớn lựa chọn ra một nhóm hài tử rồi tập trung lại đưa đến nơi này.

"Đây còn chưa tính là nhiều nhất, chờ thêm mấy ngày, thật sự bắt đầu tuyển chọn thì người đến càng nhiều." Có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi than thở, hắn đã là theo bộ tộc đến đây lần thứ ba, hai lần trước đều bị loại.

"Tiểu ca ca huynh thấy không có rất nhiều người đang tìm kiếm cái gì, không phải là tìm huynh a?" Thanh Phong nhỏ giọng nói.

"Ừm!" Nhóc tỳ gật đầu.

Từ mấy tháng trước chuyện nó muốn tới Bổ Thiên các đã từ Hư Thần giới truyền ra, rất nhiều thế lực lớn kể cả vương hầu đều phái ra chiến tướng tới nơi này chờ đợi.

Cách đó không xa, có một đám người mặc giáp trụ màu đen, ánh mắt như điện, long hành hổ bộ vừa nhìn chính là người trong quân đội có kỷ luật nghiêm minh, họ nhìn quét tất cả mọi người.

Đáng tiếc, có quá nhiều người, dù rất đau đầu nhưng họ cũng không phân biệt được.

Cách đó không xa, có hơn mười cô gái đứng trên một mảnh lông vũ trắng noãn lơ lửng giữa trời, ánh mắt di chuyển, hiển nhiên cũng đang tìm kiếm.

Có rất nhiều nhóm người như vậy, ánh mắt nhóc tỳ quét qua đã thấy mấy chục đến vài trăm nhóm, đây là còn chưa tính đến những người không bị phát hiện cùng những người ở quá xa.

Chỉ riêng mấy nhóm người này thì có mấy ngàn, các thế lực lớn có thể nói là hưng sư động chúng.

"Bóng Lông, đừng giả bộ chết rồi, dậy mau." Nhóc tỳ tóm lấy con khỉ nhỏ đang ngáp trên vai mình.

Nó tròn vo, vốn là màu vàng nhưng bây giờ cũng như nhóc tỳ đều rất bẩn thỉu, bộ lông đều bị các loại máu thú nhuộm đen thui.

"Nhanh biến thành bộ dạng phổ thông, đừng để người ta nhận ra." Nhóc tỳ nhắc nhở, đây không phải nơi bình thường, vạn nhất để người ta nhận ra nó mang theo một con Chu Yếm màu vàng, nhất định sẽ có phiền toái lớn.

Bóng Lông lầu bầu một tiếng rất là bất mãn, chớp mắt bộ lông biến thành xám trắng, đôi mắt to cũng trở nên vô thần, có chút dại ra, sau đó nó nằm nhoài trên vai nhóc tỳ ngủ say như chết.

Cùng lúc đó, nhóc tỳ cũng biến hóa, mặt càng ngày càng tròn, cuối cùng như là một trái táo đáng yêu, chỉ là một đôi mắt to biến nhỏ xíu do mặt nó béo múp míp rồi.

"A, thật có tác dụng a," Thanh Phong kinh dị, sau đó mở miệng cười, bộ dáng của tiểu ca ca tuy rằng không đẹp bằng trước đây, nhưng làm sao lại thấy rất đáng yêu a, rất muốn véo hai cái.

Đây là một loại tiểu thần thông duy nhất mà nhóc tỳ học được từ Bóng Lông, là một loại biến hóa chi đạo, có thể thay đổi hình dáng tướng mạo, xương cốt của mình, quả thực là vô cùng thần diệu.

Chu Yếm là một loại Thái Cổ Thần Viên, tương truyền chúng nó hiểu được bảy mươi hai biến hóa, đó là một môn Bảo Thuật có một không hai, từng uy chấn Thái Cổ.

Đáng tiếc, phù văn trong cơ thể Bóng Lông bị phá nát, dấu ấn bị hủy, chỉ còn lại một loại tiểu biến hóa, đại thần thông bảy mươi hai biến không còn đầy đủ, không thể tái hiện.

Giống như ba đầu sáu tay, hai đại thần thông cái thế này đều không thấy được, khiến nhóc tỳ rất tiếc nuối, nó nghiên cứu Bóng Lông rất lâu mà không thu hoạch được gì.

"Thanh Phong, đệ có thể trực tiếp đi vào sơn môn, cầm tấm phù bài này không cần tiếp thu thử thách sẽ trực tiếp trở thành đệ tử được Bổ Thiên các coi trọng nhất."

"Đệ..." Thanh Phong cúi đầu, đây là phù bài của tiểu ca ca, nhưng bây giờ phải cho nó, nó rất xấu hổ. Dọc đường đi nó nói rất nhiều lần là sẽ tự mình tiếp thu thử thách, nó muốn chính mình đi vượt ải nhưng tiểu ca ca đều không đồng ý.

"Giữa chúng ta không nên khách khí như vậy, chúng ta là huynh đệ tốt." Nhóc tỳ khuyên nhủ.

"Tiểu ca ca, không phải là huynh muốn rời đi chứ?" Thanh Phong lo lắng hỏi.

"Yên tâm, huynh sẽ không rời đi, nơi này là Thượng Cổ Tịnh Thổ, thế nào cũng phải lấy được vài thứ a, không thể vào Bảo Sơn mà tay không trở về."

"Đệ ở lại cùng huynh mấy ngày, đến khi huynh vượt ải mới đi." Thanh Phong nói, nó sợ nhóc tỳ rời đi.

"Có người tiến vào bằng phù bài!" Cách đó không xa có người kinh ngạc thốt lên khiến cho náo động, mọi người không ngừng hâm mộ, mấy vạn người đỏ ngầu cả mắt.

"Đây là người thứ mười lăm rồi, mấy ngày nay đã có hơn mười hài tử tiến vào bằng phù bài."

Nhóc tỳ cùng Thanh Phong nghe vậy kinh ngạc, hai đứa đứng một bên chú ý lắng nghe.

"Đây cũng không phải chuyện vinh dự nhất, các ngươi nhìn thấy những hành cung ở xa xa kia không, đều là đại nhân vật, bọn họ đưa tới một ít hài tử đặc thù, khẳng định không cần cái gì phù bài đều có thể trực tiếp tiến vào cung điện cao nhất đi học tập."

Có người chỉ về phía trước, trên mấy ngọn núi xinh đẹp có một toà lại một toà cung điện, trong đó đều là tân khách có thân phận tôn quý, trên núi đều có Thụy Thú của bọn họ nằm đó.

Mọi người đều nghiêm nghị, nơi đó có người của Tiểu Tây Thiên, có con gái của Nhân Hoàng, có đời sau của Thái Cổ di chủng, cũng khách nhân đến từ vực khác, càng có đám người Thạch Nghị thần bí mà cường đại.

Mấy ngày đi qua, cuối cùng đã tới ngày chính, Bổ Thiên các bắt đầu tiến hành thử thách, chọn lựa nhập môn đệ tử của năm nay.

Quả nhiên, tăng thêm rất nhiều người, hiện tại có tới tám, chín vạn người rồi, lít nha lít nhít, tất cả đều chờ ở khu vực bên ngoài của Bổ Thiên các.

Cuối cùng, một đám người từ sơn môn phía xa rất nhanh tiến đến, hoặc đứng trên xương thú, hoặc ngồi xếp bằng trên tảng đá kỳ dị, phía trên đều có dày đặc Phù Văn, họ lơ lửng cách mặt đất mấy trượng, nhìn về phía mọi người. Nhân vật trọng yếu của Bổ Thiên các xuất hiện, họ cũng không nói nhiều mà dẫn mọi người tiến về sơn môn chân chính.

Ven đường, dãy núi như Cầu Long nằm phủ phục, rất có khí thế, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng cây lão Dược cắm rễ giữa vách đá nhưng không có người hái.

Những người ở đây được chứng kiến một phần nội tình của Thượng Cổ Tịnh Thổ đều lộ ra vẻ giật mình.

"Ồ, một cây Khuyển Diệp Đằng hiếm thấy, tương truyền đều sắp tuyệt chủng, buội cây này đã sinh trưởng ít nhất mấy trăm năm." Có người nói.

Ở trên một ngọn núi thấp, một cây mây thân cây đen kịt, mọc ra phiến lá kỳ dị, nó sống rất tốt mọc lan ra khắp nơi, phiến lá như ngọc đen, chỉ là hình dạng quái lạ, như là hình dạng một con chó màu đen. Thân cây không quá thô to, chỉ lớn bằng cổ tay, dài khoảng mấy mét mà thôi.

"Đừng nghĩ linh tinh, những loại lão Dược này, Bổ Thiên các đều biết chỉ là không trở thành Linh Dược chân chính sẽ không hái, dù cho chờ thêm ngàn năm cũng để lại cho hậu nhân." Có người nhắc nhở.

Dọc đường đi, mọi người nhìn thấy rất nhiều lão Dược, đều rất quý báu, nếu là ở bên ngoài sớm đã bị lấy sạch rồi, mà ở nơi đây tất cả đều là dự trữ, được nuôi dưỡng ở trong ngọn núi, không ai động tới.

"Nơi đó có một cây Linh Dược!" Có người kinh ngạc thốt lên.

Bên đường có bãi đá, trong đó có một cái đầm nước lạnh, bốc lên từng sợi khí tím, mặc dù cách rất xa, cũng là lạnh giá đến xương. Cạnh đầm có một cây cỏ bốn lá, thân cỏ màu tím, có bảo huy mờ mịt, mà trên mỗi mảnh lá cây đều mọc ra hoa văn hình ngôi sao rất mỹ lệ.

"Đây là Tinh Thần Thảo, đã mọc ra bốn lá rồi, quả nhiên là Linh Dược, cực kỳ hiếm thấy, đây là Linh Chu chân chính a!"

Mọi người lại một lần nữa chứng kiến nội tình của Bổ Thiên các, tại khu vực bên ngoài, liền trồng Linh Dược quý giá như vậy, cũng không sợ bị người đánh cắp.

"Tiểu ca ca, chúng ta hái tới Linh Dược so sánh với buội cây này, thật giống không coi vào đâu a." Thanh Phong nhỏ giọng nói đầy vẻ kinh sợ.

Nhóc tỳ gật đầu, bọn nó xông qua Đại Hoang mấy trăm ngàn dặm, ven đường đi qua rất nhiều hiểm địa, tổng cộng hái được mười mấy cây bảo dược. Có thể bây giờ nhìn lại, cũng chỉ có ba, bốn cây có thể tính được là Linh Dược chân chính, đã bị nó cùng với Thanh Phong ăn rồi.

Trên thực tế Thanh Phong có thể đột phá nhanh như vậy, tiến vào Bàn Huyết cảnh trung kỳ, cùng hai, ba cây Linh Dược chân chính kia có quan hệ rất lớn.

"Chút nữa chúng ta nghiên cứu một chút, nhìn xem có thể không để Bóng Lông đi dạo một vòng, giúp vườn thuốc của Bổ Thiên các trừ sâu hại, trừ cỏ, thuận tiện cũng hái thuốc." Nhóc tỳ nói.

Thanh Phong giật mình, vội vàng ngậm miệng, cũng không dám nói chuyện này nữa.

Rốt cục, đã đến trước sơn môn to lớn, hai toà núi đá đặt ngang hàng, hình thành cánh cửa thiên nhiên, nguy nga và tráng lệ, có khí lành mờ mịt.

"Hàng năm đều có rất nhiều người tới đây, thế nhưng là không có bao nhiêu người có thể đi vào, ta hi vọng năm nay người có thể bước vào sẽ nhiều hơn một chút." Một lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt mở miệng, ông ta ngồi xếp bằng trên một tảng đá xanh lớn ở trước sơn môn, nhìn tất cả mọi người.

"Thanh Phong đi thôi." Nhóc tỳ giục.

"Ừm!" Cuối cùng, Thanh Phong cầm phù bài đi về phía sơn môn.

"A, lại một thiên tài, đây cũng là miếng phù bài thứ mười sáu rồi." Mọi người kinh ngạc thốt lên, cực kỳ hâm mộ.

"Ầm ầm" một tiếng, xa xa một con chim khổng lồ xuất hiện, giương cánh ngang trời, che kín bầu trời, như một đám mây đen bay tới, phát ra khí tức khủng bố dị thường, làm người run rẩy, rất nhiều người hầu như ngã trên mặt đất.

"Đây là một con Thái Cổ di chủng, gia tộc nào mới có thể dùng sinh linh như vậy để đưa đón con cháu a?" Mọi người giật mình.

Con chim khổng lồ này phi thường đáng sợ, làm người muốn nghẹt thở, loáng thoáng có thể thấy đến có mấy lão nhân cùng mấy cái thiếu niên đứng ở trên.

Mọi người kinh dị, quả nhiên là vì đưa con cháu đến.

"Đây là vật cưỡi của Vũ Vương, ta nghĩ... Thiếu niên giống như thần linh kia đến rồi!"

"Ai?"

"Thạch Nghị!"

Có người nhận ra lai lịch của chim khổng lồ, nó thuộc về Vũ Vương phủ, là một con Thái Cổ di chủng chân chính, trong mấy ngày nay vẫn ở lại trong khu khách quý, hôm nay mới chính thức xuất hiện.

"Cho đi!" Lão nhân ngồi xếp bằng ở trước sơn môn mở miệng, cho phép con Thái Cổ di chủng khủng bố này tiến vào.

"Quả nhiên là thật sự, Thạch Nghị muốn gia nhập Bổ Thiên các rồi, mục đích chỉ có một, muốn cùng Thượng Cổ Thánh Nhân sánh vai!" Mọi người khiếp sợ, hiện tại tin chắc rồi.

Tin tức này được chứng thực, tuyệt đối là vang dội!

Đem so sánh với Thanh Phong cầm phù bài tiến nhập sơn môn, căn bản không coi là cái gì, lập tức đã bị hạ thấp xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.