Thế Giới Chi Môn

Chương 4: Chương 4




“Tôi nghĩ chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện.”

Bởi vì Lưu Hình Trúc nói những lời này, Đỗ Triết dẫn y ra ban công.

Vốn hắn cũng không chuẩn bị dẫn người này đi, ai biết cửa này khi đóng lại còn mở ra được không? Lưu Hình Trúc lại nhanh tay đóng cửa, y đoán mọi chuyện có liên quan đến cánh cửa này, nhưng y thử nửa ngày cũng không mở ra cửa nhà mình.

“Làm sao anh biết tôi sẽ mở cửa vào lúc nào?” – Bộ dáng vừa rồi của Lưu Hình Trúc là kiểu chắc chắn biết hắn sẽ mở cửa ra.

“Nhà của tôi trang bị camera theo dõi, tôi xem băng ghi hình, phát hiện mỗi ngày cậu bảy giờ đều mở cửa, không thể không nói, đồng hồ sinh học của cậu thật chuẩn xác.”

“À…” – Đối với giải thích của Lưu Hình Trúc, Đỗ Triết cũng không kinh ngạc nhiều lắm, hắn có thói quen buổi tối ngủ phải đóng cửa, nếu không sẽ bị mất ngủ.

Đỗ Triết ý bảo y tránh ra, chính mình tiến lên mở cửa, quả nhiên ngoài cửa lại biến thành đại sảnh nhà Lưu Hình Trúc.

“Hình như cánh cửa này chỉ có phản ứng với cậu?” – Lưu Hình Trúc nhíu mày.

“Có lẽ thế.” – Đem cửa thay đổi về phòng khách nhà mình, lần đầu tiên xuất hiện loại hiện tượng dị thường này, hắn từng lấy cớ bóng đèn hỏng để người quản lý lên xem thế nào, nhưng bất luận là ai, cánh cửa chỉ có phản ứng với mình hắn. Sau đó, hắn cũng từ bỏ ý tưởng tìm người hỗ trợ giải quyết trong đầu, dù sao loại sự tình này rất li kì, nếu bọn họ cho rằng vấn đề là ở người mình liệu họ có đem mình ra giải phẫu?

Lưu Hình Trúc đi theo Đỗ Triết ra phòng ngủ, ánh mắt tùy ý đánh giá.

“Phòng của ngươi so với của ta cũng không sai biệt lắm.” – Mấy cánh cửa trong phòng Đỗ Triết cùng phòng hắn có vị trí như nhau, bất quá chỉ là lớn nhỏ khác nhau, phòng của hắn rộng khoảng 200 m2.

“Nhưng ở bên phải nhà anh không có ban công, bên trái lại có thêm vài phòng.” – Đỗ Triết ở phòng bếp, vừa bật lửa nấu nước vừa nói.

Sáng sớm mùa hè có ánh nắng ấm áp mà chói mắt, mặc dù có chút nóng, nhưng hiện tại vẫn có thể chịu đựng được, Đỗ Triết dẫn vòi sen tưới nước cho bồn hoa ngoài ban công, hai mắt híp lại nhìn xuống thảm cỏ xanh dưới lầu, mọi người đang tập dưỡng sinh, loáng thoáng có tiếng nhạc du dương theo radio truyền đến, cũng không phiền lòng.

Lưu Hình Trúc cũng nhìn, nhưng là nhìn lên trời, trong mắt y có thêm vài phần kinh diễm.Ở thế giới của hắn, môi trường bị hủy hoại, ánh nắng mặt trời có thể gây tổn thương con người, ngay cả không khí cũng làm cho người ta không chịu nổi, nếu không có các thiết bị bảo hộ đặc biệt, y căn bản không nghĩ tới việc ra khỏi nhà.

Mà ở nơi này, trời cao xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng, không khí tươi mát, mang theo một chút hương vị của tự nhiên. Nhìn ra xung quanh, mọi kiến trúc đều có không gian cho cây xanh, văn minh hiện đại cùng tự nhiên kết hợp chặt chẽ, thực sự rất hài hòa.

Y thích nơi này!

“Anh định thế nào?” – Thấy Lưu Hình Trúc tựa hồ không có mở miệng, Đỗ Triết đành phải mở lời trước, hắn buông vòi hoa sen trong tay, nhìn về phía Lưu Hình Trúc.

Đột nhiên nghĩ tới vấn đề làm cho Lưu Hình Trúc phục hồi tinh thần lại, bởi vì điều kiện trước mắt mà tâm tình hắn thoải mái không ít, cười nói: “Tôi vốn định tìm một chuyên gia về phương diện này đến để hỗ trợ.”

“Vốn định?”

“Đột nhiên tôi muốn thay đổi chủ ý.” – Tựa vào lan can, Lưu Hình Trúc ngửa đầu nhìn ra xa, hắn thực sự thích thế giới này, rất thích – “Thế giới của cậu rất đẹp, tôi không hi vọng có ai tới quấy rầy nó, tôi nghĩ cậu cũng giống tôi?” – Quay đầu nhìn về phía Đỗ Triết – “Cho nên chúng ta đành phải tự mình giải quyết, tôi nghĩ cậu cũng không thấy phiền khi có thêm một người ở cùng, phải không?”

Đỗ Triết lẳng lặng nhìn y trong chốc lát, di chuyển xe lăn: “Tùy anh.”

Người này coi như thuận mắt, Đỗ Triết đành miễn cưỡng đồng ý với y vậy.

“Cậu đi đâu?” – Lưu Hình Trúc không động đậy, lười nhác hỏi.

“Làm bữa sáng.”

“Có thể chuẩn bị một phần cho tôi không?”

Đỗ Triết dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, “Chỉ có mì thôi…”

“Tôi không kiêng ăn.”

Ha ha, người này giống hệt như những gì y tưởng tượng, Lưu Hình Trúc nhìn Đỗ Triết biến mất ở chỗ rẽ phòng bếp, miệng cười không khép lại được.

00*****************************************************************************00

Nếm qua bữa sáng, Lưu Hình Trúc hỏi mượn Đỗ Triết một cuốn sách về lịch sử của thế giới bên này.

“Cần bao nhiêu?” – Đỗ Triết nhớ lại danh mục sách của chính mình, có mấy cuốn liền, công tác phiên dịch của hắn thường xuyên dùng đến.

“Tôi chỉ là muốn biết thêm về thế giới này, một quyển là đủ rồi.”

“Đi theo tôi.”

Đỗ Triết dẫn Lưu Hình Trúc vào phòng ngủ.Ngoại trừ các vật dụng cần có thì thứ nhiều nhất trong phòng là sách. Ba giá sách chuyên môn ở trên tường, một bên hợp với giường lớn, một bên là máy tính và bàn học của hắn.

Đỗ Triết rút một quyển sách trên giá xuống, đưa cho Lưu Hình Trúc.

Nhận lấy sách, Lưu Hình Trúc tùy tiện ngồi xuống giường của Đỗ Triết, bắt đầu xem, Đỗ Triết thấy vậy, há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói, xoay người mở máy tính làm việc.

Lưu Hình Trúc cũng không phải là không biết gì, tâm trí hắn bị mục lục sách làm rung động, không phải vì nó ghi lại biến cố mạnh mẽ của lịch sử, đơn giản là nó rất quen thuộc.

Cách mạng công nghiệp… Đại chiến thế giới thứ nhất… Đại chiến thế giới thứ hai… Nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập…

Tất cả các nội dung đó đều rất quen thuộc, hắn tiện tay mở một tờ, cẩn thận xem xét, rất nhanh liền phát hiện, thế giới của hai người bọn họ có sự phát triển tương tự nhau, mà cũng có thể nói là giống nhau như đúc.

Điều duy nhất khác biệt là từ thế kỉ 21 khi thảm họa bắt đầu, trong thế giới của hắn, thế kỉ 21 căn bản là không có thảm họa này, tuy rằng có một nhóm nhà khoa học phát hiện núi lửa ở cao nguyên trung tâm châu Nam Cực, nhưng đó là một ngọn núi lửa đã chết.

“Đỗ Triết, hôm nay ngày bao nhiêu?”

“Hôm nay? Mười tám tháng bảy.”

Ngẩng đầu nhìn tờ lịch treo tường, bên trên là dòng chữ đỏ thẫm “Công nguyên năm 2335”.

Đến cả thời gian cũng giống hệt nhau.

Buông sách, Lưu Hình Trúc tự động tìm ở giá sách thêm mấy cuốn nữa, hắn muốn hiểu thêm về hướng phát triển của thế giới này trong ba trăm năm qua, cùng với trình độ khoa học kĩ thuật của bọn họ.

00*****************************************************************************00

Lưu Hình Trúc sau khi được Đỗ Triết đồng ý, bắt đầu dọn đồ sang đây, nhưng Đỗ Triết thấy thế nào cũng không giống điều ta cánh cửa kì quái này.

“Anh đang làm cái gì?” – Đỗ Triết dừng gõ bàn phím, nghi hoặc nhìn Lưu Hình Trúc ở đại sảnh, mang theo mấy vật gì đó bằng kim loại, đi vào phòng ngủ của mình, theo sau là một người máy gia vụ, trong tay là một đống dây điện.

“Ngốc, một lát cậu sẽ biết, cho tôi mượn máy tính dùng một chút.” – Lưu Hình Trúc cố ý thừa nước đục thả câu nói.

Đỗ Triết nhìn y, không hề động đậy: “Tôi đang làm việc.”

Lưu Hình Trúc đặt đồ vật trong tay xuống, hai tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt lấy lòng thỉnh cầu: “Sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu, máy tính của tôi ở bên kia không thích hợp để di chuyển.”

“Đừng động đến văn kiện trong máy.” – Đỗ Triết lưu bài viết, lui ra, làm việc mấy giờ rồi, hắn cũng nên nghỉ ngơi một chút.

“Cám ơn!” – Lưu Hình Trúc gật đầu, trước mặt Đỗ Triết, lấy máy tính của hắn.

Đỗ Triết cố gắng kiềm chế ý định ngăn cản Lưu Hình Trúc, lẳng lặng nhìn, bộ dáng đối phương thật sự giống như muốn hủy máy tính của hắn vậy.

Lưu Hình Trúc hí hoáy hơn mười phút, đem mấy cái dụng cụ gì đó cắm vào máy tính của Đỗ Triết, đầu còn lại nối với trí năng quản gia của mình.

Khi tất cả đã chuẩn bị tốt, Lưu Hình Trúc mở máy tính, âm nhạc khởi động qua đi, một giọng nam lạnh lùng vang lên.

“Chủ nhân, ta không thấy được điểm tốt của cái kế hoạch này ở đâu cả.”

Đỗ Triết bị âm thanh đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Lưu Hình Trúc.

“Đây là trí năng quản gia của tôi, KI 3432.” – Lưu Hình Trúc giới thiệu, lại quay sang trí năng quản gia nói – “Bất kết ngươi có muốn thế nào, vẫn phải nghe theo ta.”

“Điều này là trái với pháp luật quốc gia.”

“Nơi này không phải thế giới của chúng ta,” – Lưu Hình Trúc vô cùng đắc ý – “Pháp luật bên kia quản không đến bên này,ngươi có muốn ta đem ngươi hủy đi, chế tạo lại không?”

Uy hiếp, là uy hiếp trắng trợn, nhưng trí năng quản gia không dám không nghe, nó tin tưởng chủ nhân của mình tuyệt đối phải làm như vậy.

Vì thế nó ngoan ngoãn làm theo – “Thỉnh chờ, ta làm ngay đây.”

Nhìn hình ảnh của máy tính rất nhanh biến hóa, Đỗ Triết có cảm giác không hay, theo cuộc đối thoại của bọn họ, hắn cảm giác được một tia nguy hiểm, “Anh bảo nó làm cái gì?”

“Xâm nhập hệ thống quốc gia của các cậu, tôi phải có thân phận hợp pháp.” – Lưu Hình Trúc tiện tay kéo cái ghế dựa bên giường, ngồi bên cạnh Đỗ Triết, thú vị nhìn mặt hắn biến sắc, trong lòng rất cao hứng.

“Anh điên rồi?! Mau bảo nó dừng lại!” – Đỗ Triết vẻ mặt giật mình kinh hoàng, định tắt máy tính, lại bị Lưu Hình Trúc giữ lại – “Buông tay, Anh dùng máy tính của tôi, bị phát hiện thì tôi phải chịu trách nhiệm.” – Sớm biết thế này đã không cho y mượn máy.

“Yên tâm, yên tâm.” – Lưu Hình Trúc trấn an nói – “Thế giới của tôi khoa học kĩ thuật phát triển hơn các cậu nhiều lắm, hơn nữa năng lực của KI 3432 là số một, nếu có nguy hiểm nó sẽ tự động dừng lại, tuyệt đối không gây phiền toái cho cậu, tin tưởng tôi, được chứ?”

KI 3432 là thế hệ máy tính trí năng mới nhất, là sản phẩm của viện khoa học sử dụng trí tuệ Long Đằng nơi y làm việc, tuy rằng còn thiếu nhiều chức năng, nhưng năng lực của nó là vô hạn, không thể hoài nghi.

Đỗ Triết thôi giãy dụa, cẩn thận quan sát Lưu Hình Trúc, vẻ mặt y thực thành khẩn nhưng vẫn tràn ngập tự tin, làm cho Đỗ Triết theo bản năng tin tưởng y, nhưng vẫn là có chút lo lắng, “Anh đảm bảo?”

“Tôi đảm bảo.”

Vì thế Đỗ Triết bình tĩnh lại, im lặng nhìn màn hình máy tính.

Đỗ Triết không phải là không biết gì về máy tính, nhưng hắn chỉ dùng một số chức năng đơn giản, mấy thứ cao siêu kia hắn hoàn toàn không hiểu gì, nhưng vài chữ “cục công an XX” chạy qua hắn vẫn nhận ra.

Cũng không biết qua bao lâu, màn hình máy tính thay đổi, những dòng chữ biến mất không thấy đâu.

“Tốt rồi chủ nhân, kế tiếp ngài chỉ cần tới Cục Công an để báo mất giấy tờ, xin cấp lại một lần nữa là được.”

“Tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.