Thê Bằng Phu Quý

Chương 7: Chương 7: Chương 6.




Thời đại này không có gì giải trí hưu nhàn, gia đình bần cùng càng là vì tiết kiệm đèn dầu, sớm cơm nước xong liền lên giường, chuyện phiếm trước khi ngủ liền thành sinh hoạt tiêu khiển của bọn họ.

Tống đại tẩu Trương thị làm xong việc phòng bếp mới về phòng, mấy cái hài tử đã nằm trên giường, trong phòng kê hai chiếc giường, đem cái nhà nguyên bản còn tính là lớn trở nên chật chội, nàng nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, từng cái sờ soạng chăn của mấy hài tử, hiện giờ thời tiết giao mùa, trong chốc lát lạnh trong chốc lát nóng, liền sợ hài tử bướng bỉnh không đắp chăn mà bị cảm lạnh thì nhà bọn họ không có tiền mua thuốc.

Nhỏ nhất Tam Nữu ha ha ha cười lên tiếng: “Nương, hôm nay như thế nào liền làm xong đã về rồi?”

Trương thị thuận thế gõ nàng một phen: “Không muốn nương ngươi sớm một chút nghỉ ngơi có phải hay không?”

Tam Nữu xoay người dúi đầu vào trong lòng ngực nàng, nói: “Nương ngày thường đều xong việc muộn hơn so với hôm nay, có phải nhị thẩm hôm nay không dám lười biếng, đem sự tình đều đẩy cho nương làm hay không?”

Trương thị cách chăn không nhẹ không nặng chụp nàng một chút: “Ngươi như thế nào biết nhị thẩm hôm nay hỗ trợ?”

“Ta nhìn thấy nhị thúc trừng mắt nhìn nhị thẩm vài lần, hơn nữa hôm nay trong nhà ăn ngon như vậy, nhị thẩm cũng không dám gắp nhiều, đổi ngày thường sớm bị nàng cướp sạch đi!”

Bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan thật mạnh, Tam Nữu nhanh chóng dừng lại câu chuyện, quả nhiên giây tiếp theo, liền nghe được cha nàng Tống Hữu Căn nói: “Ngươi nha đầu này từ lúc nào biết nói nhiều như vậy?”

“Nữ nhi của ngươi, ngươi còn không biết sao?” Trương thị trở lại mép giường, cởi áo ngoài rồi nói, “Mấy cái hài tử này của ngươi, thêm lên tâm nhãn phỏng chừng cũng chưa bằng một mình nàng, cũng không biết như thế nào lớn lên, quỷ linh tinh quái.”

“Đáng tiếc là cái nha đầu.” Tống Hữu Căn thật mạnh thở dài.

Trương thị xốc chăn lên nằm vào, thấp giọng nói: “Tam Nữu nhưng chưa nói sai, nhị thẩm nàng hôm nay nhìn dáng vẻ cũng không dám về phòng, tính tình nhị thúc nhìn so ngươi bạo, cũng không biết hiện tại thế nào.”

“Liền tính hắn tính tình so với ta hảo, tức phụ hắn cũng nên giáo huấn, ngươi xem nàng hôm nay làm chính là chuyện gì, Tam đệ muội không phải cùng Tam Oa chơi một lát, nàng thế nào cũng phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao, có phải hay không ngày nào đó ta cùng nàng nháo không thoải mái, nàng cũng không cho ta xem cháu trai?”

“Nàng là tính tình nóng vội, phỏng chừng lúc ấy cũng không nghĩ như thế nào.” Trương thị, nói đến cùng không giống trượng phu cùng cha mẹ chồng bọn họ, bởi vì Tô lão cha là ân nhân cứu mạng, nên đối Tô Uyển tự nhiên mang theo vài phần khoan dung, với sai lầm của nàng cũng rất dễ dàng liền tha thứ, nói đến cùng, trượng phu của nàng là Tống Hữu Căn, cha chồng có như thế nào, với nàng cũng không quá lớn ảnh hưởng, cũng liền không cần thiết đối Tô Uyển mang ơn đội nghĩa, nàng tuy rằng không tán đồng hành vi của Tống nhị tẩu, lại cũng cảm thấy có thể lý giải lo lắng của nàng ta, vị Tam đệ muội này chính là kiều quý nhân gia ra tới, trời sinh cao nhân nhất đẳng, đối bọn họ khinh thường căn bản không cần che dấu, ngày hôm sau sau khi nàng hồi môn, Tam Nữu xem váy đẹp của nàng, tò mò duỗi tay muốn sờ sờ, còn không có đụng tới đã bị nàng một phen đẩy đến trên mặt đất, cũng là Tam Nữu tính tình hảo, tự đứng lên vỗ vỗ liền đi ra ngoài chơi, trong nhà cũng không mấy người biết việc này, nhưng nàng ấy thập phần ghét bỏ không cho bọn nhỏ tới gần, ai mà nhìn không ra? Lúc ấy tâm tình tốt ôm Tam Oa, ai biết có thể hay không đột nhiên tâm tình không tốt lại đem đứa bé đẩy đến trên mặt đất?

“Tính tình nóng vội cũng không thể làm như vậy, đều là người một nhà, còn không cho tiếp cận hài tử, là cái ý tứ gì?” Tống Hữu Căn vừa định trừng mắt, mới nhớ tới bây giờ là buổi tối trừng mắt cũng không ai nhìn thấy, vì thế khụ một tiếng, lại nói, “Cũng là cha mẹ khoan dung, ngươi lại là cái không yêu so đo, ăn mệt cũng không hé răng nói nàng đi, mới không phát hiện Nhị đệ muội lại là cái tính tình như vậy, Tam đệ muội mới vừa vào cửa nàng liền cùng người nháo, lúc này đem Tam đệ muội nháo về nhà mẹ đẻ chẳng lẽ nàng liền không sai? Tam đệ muội đều xin lỗi, nàng cũng không biết tỉnh lại.”

Trương thị nghĩ thầm cũng may tính tình của mình không thích so đo với người khác, bằng không Nhị đệ muội sảo xong phải đến phiên nàng, bất quá loại lời nói này chỉ có thể ở trong lòng ngẫm lại, nàng theo trượng phu nói nói: “Cũng đúng, hôm nay nàng muốn là thuận thế nhận cái sai, Tam đệ muội không nói được liền hoàn toàn buông xuống, nương đều nói nàng vẫn là tính tình tiểu hài tử, không yêu mang thù.”

Bị hai vợ chồng Tống Hữu Căn nhớ thương, ở nhà Tống Hữu Phúc, tối nay quả nhiên không yên ổn, Lý thị tự biết đuối lý, bị trượng phu chùy vài cái cũng không dám cao giọng ầm ĩ, chỉ là hồng mắt khóc nức nở, đừng nhìn nàng ngày thường uy phong, đó là Tống Hữu Phúc không cùng nàng so đo, kia mấy năm vừa qua cửa sinh không ra nhi tử, nàng cũng bị trượng phu giáo huấn qua, sau lại sinh được Tam Oa ngoan ngoãn xinh đẹp, rất được cha mẹ chồng thích, nàng mới dần dần kiên cường lên, nhưng là dư uy còn tại, cho nên mới sẽ ở thời điểm ăn cơm vừa thấy đến ánh mắt trượng phu, nàng liền sợ thành như vậy.

Trong nhà phòng ở không đủ, Tống Tiểu Muội chỉ phải cùng Tống nãi nãi ở chung, đơn giản nàng một cái nữ hài chưa đính hôn, cũng không quan hệ gì. Trở lại phòng ở, Tống nãi nãi từ mép giường cầm lấy rổ kim chỉ, đóng đế giày cho mấy cái tráng niên nam đinh trong nhà, muốn nói làm việc này, quần áo rách vá một chút đều không đáng ngại, giày không vừa chân thật đúng là không được, hiện lại là ngày mùa, xuống đất làm việc là phá giày nhất, bà lớn tuổi, buổi tối dù sao ngủ không được, lại ỷ vào công phu kim chỉ hơn phân nửa đời, vì thế hiện giờ luyện được bản lĩnh không cần nhìn trên tay đều có thể phi tuyến đi châm, trong nhà mấy nam nhân không chỉ có không thiếu giày đi, còn có thể dựa vào nó kiếm ít tiền, cho nên bà hiện tại chỉ cần rảnh rỗi liền ôm rổ kim chỉ.

Khâu vài mũi, Tống nãi nãi bỗng nhiên quay đầu: “Ngươi ngồi bất động làm gì, còn không đi ngủ? Sáng mai còn muốn nấu cơm, thả trâu sớm.”

“Đúng vậy, Tam ca sáng sớm ngày mai phải lên đường, ta phải sớm một chút dậy cho bọn hắn nấu cơm.” Tống Tiểu Muội lúc này mới nhớ tới, vì thế sột sột soạt soạt cởi ra áo ngoài, một bên cởi một bên còn nhỏ giọng nói, “Nãi, ngài nói tam tẩu lần này là thật sự sửa hay vẫn là……”

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Tống nãi nãi không nhẹ không nặng chụp một chút: “Nàng là tam tẩu ngươi, như thế nào có thể nghĩ người như vậy.”

“Nhưng nàng từ khi đến nhà của chúng ta, một chút cũng chưa có bộ dạng tẩu tử.” Tống Tiểu Muội bĩu môi, “Mẹ ta nói nàng là tính tình tiểu hài tử, theo ta thấy tính tình tiểu hài tử mới càng sợ đâu, hôm nay nói tốt, ngày mai lại biến một dạng khác!”

“Biến liền biến đi, bản tính tại đây còn có thể biến đến chỗ nào? Hảo hảo dỗ là được. Lần này nhị tẩu ngươi bị giáo huấn, ngươi nhưng phải nhớ kỹ, về sau đừng cùng tam tẩu ngươi trí khí, nàng ở nhà là lão đại, chúng ta nhường nhịn chút. Tam nhi nói, gia hòa vạn sự hưng.”

“Hảo hảo hảo, ta về sau thấy nàng liền đi đường vòng.” Tống Tiểu Muội bất mãn, “Các ngài đều bất công!”

Tống nãi nãi lắc đầu cười cười: “Đứa nhỏ này tính tình hài tử cũng tốt, tổng muốn lớn lên phải không? Chờ nàng làm nương sinh hài tử, liền biết thông cảm chúng ta không dễ dàng.” Nghĩ đến đây Tống nãi nãi vẻ mặt ý cười ở trong bóng đêm đều ngăn không được, “Tam nhi lớn lên hảo, tức phụ hắn cũng tú khí, đến lúc đó nhất định có thể cho ta sinh cái tằng tôn trắng trẻo mập mạp!”

Tống Tiểu Muội cũng không khỏi lộ ra biểu tình chờ mong: “Như vậy cũng tốt, đến lúc đó Tam ca muốn niệm thư, ta trông hài tử giúp hắn!”

Tô Uyển không biết các phòng náo nhiệt, nàng hiện tại có cái thực phiền não —— ngủ không được. Nàng là làm diễn viên, có đôi khi gặp phải đạo diễn tác phong cường ngạnh, trong lúc đóng phim thường xuyên muốn quay đến rạng sáng mới ngủ, dần dần nàng liền thành đảng mèo đen thâm niên, thời điểm không công tác vì làn da suy nghĩ, sẽ bức chính mình 10 giờ liền lên giường, nhưng đọc sách xem phim, cũng đến gần 12 giờ mới chân chính ngủ được, mà hiện tại có vẻ còn chưa tới 8 giờ, sớm như vậy nằm trên giường, lại không có bất luận cái phương thức giải trí gì, thời gian thật là có chút gian nan, duy nhất may mắn chính là tiện nghi trượng phu của nàng kia là thật • học bá.

Tống Tử Hằng thể hiện rõ các loại ý nghĩa của từ ‘thiên tài’, thiên tư hơn người không nói, cũng chưa bao giờ lãng phí một thân thiên phú của hắn, khắc khổ, hiếu học, đối chính mình yêu cầu hà khắc, liền như hiện tại, làm xong tất cả mọi việc trời đã tối rồi, những người khác đều chuẩn bị ngủ, hắn lại bưng đèn muốn đi thư phòng đọc sách, nghe nói sáng mai trời còn chưa sang đã phải rời giường chạy đến thư viện, bởi vì giao thông cổ đại hố cha này. Tô Uyển nghe bọn họ nói chuyện mới biết thư viện của Tống Tử Hằng cũng ở trong huyện, cho dù so với từ nhà mẹ đẻ nguyên chủ đến Tống gia gần hơn một chút, nghĩ đến cũng không tốt hơn là mấy, Tô Uyển tính ra hắn khả năng chưa đến 4-5 giờ đã phải lên đường, liền nhịn không được vì hắn châm cây nến, thật đau khổ a.

Bất quá Tống Tử Hằng chăm chỉ khắc khổ, lại cung cấp cho Tô Uyển phương tiện lớn lao. Đối Tô Uyển mà nói, Tống Tử Hằng cùng người nhà hắn đều là người xa lạ, đương nhiên cũng bao gồm Tô lão cha cùng Tô thái thái, hôm nay mới lần đầu tiên thấy, Tống Tử Hằng cho dù trên danh nghĩa là trượng phu, thì dựa theo tính tình Tô Uyển, cùng nam nhân ngày đầu tiên gặp mặt tới một phát cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp thu, nàng tuyệt đối là nhan khống, sở dĩ ở trong ngoài vòng thanh danh không tồi, được mọi người công nhận là thuộc nhóm số lượng không nhiều lắm nghệ sĩ giữ mình trong sạch nhất, là bởi vì nàng chưa từng gặp được cực phẩm nam nhân như Tống Tử Hằng.

Tô Uyển đối bạn trai yêu cầu rất cao, trà trộn trong giới giải trí lắm yêu ma quỷ quái nhiều năm, cũng chưa từng gặp được nam nhân có thể làm nàng tán thành, ai biết một sớm xuyên qua, nam nhân phù hợp với tất cả các yêu cầu về người khác phái của nàng thế nhưng liền thành trượng phu trên danh nghĩa, cũng không biết là kiếm lời hay là bồi thường đây. Nhưng là Tô Uyển không dám ở trước mặt Tống Tử Hằng thả lỏng mảy may, nàng không phải người sắc lệnh trí hôn, dù sắc đẹp ở ngay trước mặt, lý trí nàng cũng không đánh nửa phần chiết khấu, phía trước quan sát Tống Tử Hằng nàng thông qua phân tích biết được tính cách người này, trải qua ngày này quan sát nàng càng thêm khẳng định phán đoán của mình, Tống Tử Hằng tuy rằng trẻ tuổi, nhìn trời quang trăng sáng, tuyệt đối không thể khinh thường.

Nàng mới đến, chỉ là khó khăn lắm mới thăm dò được tính cách của nguyên chủ, cũng biết nguyên chủ đối Tống Tử Hằng si mê không thôi, đến nỗi phu thê bọn họ lén như thế nào ở chung, vẫn chưa biết được, lại thêm hôm nay nàng cùng nguyên chủ liền có quá nhiều chỗ bất đồng, tạm thời còn có thể dùng “Biết sai mà sửa” tới giải thích, nhiều hơn nữa lại dễ dàng khiến người khả nghi, việc cấp bách là tránh thoát tầm mắt của Tống Tử Hằng, chỉ cần thành công chịu đựng đêm nay, chờ Tống Tử Hằng rời đi, những người khác của Tống gia căn bản không có khả năng sẽ hoài nghi nàng, mà chờ Tống Tử Hằng lần sau nghỉ phép trở về, nàng đã thích ứng sinh hoạt nơi này, càng thăm dò chi tiết mọi chuyện của nguyên chủ, chính là Tống Tử Hằng hoài nghi, cũng lấy không ra chứng cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.