Thánh Tuyền Tầm Tung

Chương 7: Chương 7: Tội phạm bị truy nã




Dịch giả: Sky is mine

Biên: gaygioxuong

Ra khỏi cửa chính “Nhất Nguyên Trai”, tôi mới phát hiện ra trời đã sáng hẳn, bèn quyết định trước tiên kiếm món gì đó để lót dạ rồi mới đi Triêu Thiên cung tìm Triệu cóc. Dạo cả một vòng bên ngoài Miếu Phu Tử, vất vả lắm mới tìm được một quán ăn nhỏ còn chưa đóng cửa. Tôi vào trong chiếc lều bằng vải mưa, hỏi chủ quán có món gì ngon. Anh ta bảo, giờ đã hết món ăn sáng, canh mì hoành thánh đã bị những người đi làm ca một mua hết rồi, giờ chỉ còn miến tiết vịt. Nhưng, miến trong quán anh ta cũng chẳng còn lại mấy sợi, hay là làm cho tôi bát vịt thập cẩm để ăn tạm. Tôi đáp vậy cũng được, anh cho một bát lớn, thêm nhiều ớt hơn một chút. Chủ quán lấy từ trong tủ đựng chén ra một lọ gia vị đỏ rực, nói: “Người Nam Kinh chỉ có ớt xào. Có ăn không?”

Tôi đáp: “Anh thích thêm cái gì thì thêm, tôi đã đói bụng cả đêm, nếu không ăn chút gì đó thì chỉ lát nữa là sẽ đói tới mức chóng mặt, anh sẽ phải cõng tôi đến bệnh viện, phiền toái khỏi nói.”

Món vịt thập cẩm vừa đặt lên bàn, con sâu thèm ăn trong bụng tôi đã bắt đầu ngọ nguậy. Còn chưa kịp động đũa, nước miếng đã chảy ra rồi. Thấy tôi đã thật sự đói lắm rồi, chủ quán kẹp một cái bánh quẩy đưa cho tôi: “Buổi sáng bận quá, chưa kịp ăn gì. Chỉ lát nừa là tôi dọn quán về nhà, vợ đã nấu xong cơm trưa chờ tôi về ăn rồi. Cái bánh quẩy này, anh cứ dùng đi.”

Tôi vội vàng nhận lấy rồi cắn một miếng to. Dù cái bánh quẩy này vẫn luôn được chủ quán đặt trên bếp lò để giữ nóng, nhưng đã nhũn ra rồi, tuy nhiên mùi vị vẫn còn tạm được. Tôi khen món miến vịt kèm bánh quẩy để lấy lòng lão bản: “Nước dùng chỗ các anh hầm rất ngọt, chẳng trách lại đắt hàng như vậy.”

Chủ quán mì lắc đầu: “Bình thường, quán bán quà vặt cạnh Miếu Phu Tử không dưới con số hai mươi, đâu đến phiên tôi buôn may với chả bán đắt. Chủ yếu là trong đêm ngày hôm qua, quảng trường miếu thờ xảy ra sự cố, nên đến sáng mọi người không dám mở quán.”

“Hả, người của cục Công Thương đến kiểm tra sao?”

“Váng đầu hả? Anh có bao giờ nghe nói người trong cơ quan nhà nước nào bên đi làm vào lúc đêm hôm không?” Chủ quán liếm môi, đến bên cạnh bàn tôi thì thào nói, “Dân giang hồ đâm chém nhau, chết rất nhiều người. Trời còn chưa sáng, xe tải đỏ rực của đội phòng cháy mất hơn nửa canh giờ mới rửa ráy sạch sẽ mặt đường đấy.”

Y sợ tôi không tin, lại nói thêm: “Tôi không hề lừa anh! Nhà tôi ở ngay sau Miếu Phu Tử. Vào lúc hơn hai giờ đêm ngày hôm qua, không biết một đám dân giang hồ bạt mạng ở đâu kéo tới, chém nhau loạn xà ngầu suốt từ chỗ cửa miếu Phu Tử cho đến tận quảng trường lớn. Không riêng gì dao thái dưa, bọn chúng còn có cái này...” Chủ quán mì luồn tay xuống gầm bàn làm động tác bóp cò.

Nghe thấy nói những người kia có súng ngắn, tôi buột miệng hỏi: “Anh không nhìn lầm chứ? Thật sự là món đồ này? Đám côn đồ đánh nhau hình như không dùng tới món đồ này thì phải?”

Chủ quán ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng khẳng định là có súng, bởi vì lúc ban đầu anh ta bị tiếng súng đánh thức. Đầu tiên, anh ta cứ tưởng rằng có ai đó đang đốt pháo.”Tôi thấy bọn chúng không phải là dân giang hồ bình thường, trong số chúng có một lão già đội mũ lông chồn đánh chém cực kỳ hung ác. Chẳng biết chừng bọn chúng là gián điệp cũng nên.” Chủ quán mì càng kể càng hưng phấn, nắm chặt tay tôi, kích động nói: “Ái chà chà, sao tôi lại không đoán ra được sớm nhỉ! Tôi thấy bọn chúng thực sự là gián điệp. Đám tay sai của đế quốc Mỹ hiển nhiên muốn đánh cắp tin tình báo quân đội Nam Kinh của chúng ta. Đêm qua chỉ là một lần diễn tập quy mô nhỏ. Ái chà chà, đồng chí này, tôi có nên tới Cư Ủy Hội* báo cáo qua tình hình hay không?”

*Cư Ủy Hội: viết tắt của cư dân ủy ban, tương đương với ủy ban nhân dân cấp xã của ta

Tôi lờ mờ cảm thấy việc này không tránh khỏi liên quan tới “Nhất Nguyên Trai“. Đang định hỏi thêm anh ta một vài điểm mấu chốt, chợt trông thấy hai người đội mũ cảnh sát đang đi về phía bên này. Chủ quán mì lập tức vỗ vai tôi, ý bảo tôi đừng có lắm lời. Tôi thầm nghĩ, việc này thực chất chẳng có một chút gì dính dáng tới mình, dù hai người đó có hỏi, tôi cũng chẳng biết chuyện gì mà nói. Đang định cúi đầu ăn miến, không ngờ Mũ Cảnh Sát có thân hình như quả bóng da lại ngồi ngay xuống trước mặt tôi, không quanh co hỏi thẳng: “Xin hỏi, có phải đồng chí Hồ Bát Nhất không?”

Tôi thầm nhủ hỏng rồi. Vừa mới đi ra khỏi hắc điếm, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, chính phủ đã đã tìm tới tận cửa. Tuy nhiên, tôi vẫn cứ ôm tâm lý may mắn, cảm thấy có lẽ họ tìm mình vì chuyện gì đó khác, không nhất định phải dính dáng đến chủ đề “Nhất Nguyên Trai“. Vì vậy cứ tiếp tục ăn, đến khi toàn bộ bát miến vịt thập cẩm đã chui vào trong bụng, tôi mới ngẩng đầu lên hỏi anh ta có chuyện gì. Thái độ vị cảnh sát nhân dân này cực kỳ thân thiết, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi anh có biết một đồng chí có tên là Triệu Đại Bảo, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, thân hình hơi mập, trên đầu có sẹo.”

Nghe thấy hỏi đến Triệu cóc, tôi bèn trả lời: “Đúng là có một người như thế, anh ta là bạn của tôi. Ngày hôm qua đã đi dạo Miếu Phu Tử cùng với nhau, nhưng sau đó đã tách ra.”

Mũ Cảnh Sát gật đầu: “Tình hình là như thế này, sau khi chia tay anh, đồng chí Triệu Đại Bảo vô cùng sốt ruột, đã đến đồn công an chúng tôi trình báo mất tích. Hiện giờ nếu có rảnh, anh theo chúng tôi một chuyến để hủy báo án đi?”

Nghe xong câu này đã thấy có vấn đề. Triệu cóc rõ ràng đã nhìn thấy tôi đi vào “Nhất Nguyên Trai”, nếu hắn muốn tìm tôi thì cứ cắm chốt ở ngoài cửa vào được, cần gì phải khua chiêng gõ chống chạy đến tận đồn công an? Hơn nữa, Miếu Phu Tử rộng lớn như vậy, trên trán tôi lại không khắc tên tuổi, vừa bước chân ra khỏi “Nhất Nguyên Trai” thì đã lập tức đụng mặt với các ngươi, quá không hợp lý. Tôi hoài nghi hai người này hoàn toàn không phải là cảnh sát, thậm chí mơ hồ lo lắng Triệu cóc đã đen đủi dính độc thủ của bọn chúng. Nhưng trước mắt, một không bằng hai không cớ, cũng không tiện làm căng với bọn chúng, tôi đành phải bịa bừa ra một lý do, bảo rằng đang có chuyện gấp, đợi đến trưa sẽ tới đồn công an của bọn chúng.

Thái độ hai người lập tức thay đổi. Một trong hai tên còn nhếch miệng lên cười uy hiếp, nói: “Đồng chí Bát Nhất tốt nhất là theo chúng tôi đi một chuyến, tránh cho người anh em kia của anh lo lắng không đâu.” Nói xong, gã lôi phắt một vật trang sức nhỏ bằng đồng thau từ trong túi tiền ra. Vừa nhìn thấy là tôi biết ngay Triệu cóc đã xảy ra chuyện. Nguồn cơn của cái Hộ Thân Phù này, lúc trên xe lửa hắn đã kể rõ ngọn ngành với tôi. Năm xưa, khi còn nhỏ, hắn đã nghịch dại lội xuống dòng sông chết ở đầu thôn, thiếu chút nữa không lên bờ được nữa. Sau khi được người trong thôn cứu lên, hắn sốt cao mê man, đầu nóng như lửa. Cuối cùng phải nhờ mẹ hắn ba quỳ chín khấu đi miếu Quan Âm cầu cho một cái bùa bằng đồng, mới ép được hết nước bẩn trong bụng ra ngoài. Cái bùa Quan Âm này luôn được hắn mang theo trên người. Lúc gặp trên xe lửa, tôi muốn mượn nhìn một cái mà hắn khăng khăng không chịu, nhưng hiện giờ lại rơi vào tay của hai kẻ xa lạ. Xem ra, cảnh ngộ hiện giờ của Triệu cóc vô cùng không ổn.

Đối phương dùng Triệu cóc tính mạng bắt ép, có câu rồng mạnh không áp chế được rắn địa phương, tôi không còn cách nào đành theo chân bọn chúng đi một chuyến. Hai người đưa tôi tới một con hẻm vắng vẻ, huýt sáo làm hiệu với bên trong ngõ. Chỉ một lát sau, một chiếc xe con hiệu Hồng Kỳ từ từ lăn bánh từ trong ngõ ra. Hai người bọn chúng một trái một phải kẹp tôi ở giữa, ý bảo tôi lên xe. Tôi chẳng muốn nói nhiều với bọn chúng, đặt mông ngồi lên ghế lái phụ. Tôi còn chưa kịp ngồi vững, tên lái xe đội mũ lưỡi trai đột nhiên nhấn ga xông thẳng ra ngoài, tông hai tên Mũ Cảnh Sát đang chuẩn bị lên xe văng ra rất xa. Cửa xe còn chưa kịp đóng lại, thiếu chút nữa là tôi bị văng xuống đường. Đến khi nhìn sang tên tài xế lái xe, thiếu chút nữa là tôi cười ra tiếng.

“Thằng ôn kia, làm sao lại chiếm được cái xe này thế?”

“Mẹ! Ông còn dám hỏi, nếu không phải do thằng ranh nhà mi, ông đây làm sao bị kẻ khác tóm sống vào giữa nửa đêm rồi cho ăn một chầu đòn hiểm!” Tên mũ lưỡi trai lột mũ ra, chỉ vào hốc mắt đen sì sì, nói: “Mẹ nó, đám khốn kiếp kia, mắt Triệu gia chỉ cần kém đi một chút sẽ đánh bọn chúng tàn phế ngay lập tức.”

Tôi thấy Triệu cóc bị kẻ khác đánh tím bầm cả hai mắt, trong lòng rất áy náy. Thừa hiểu từ đầu đến cuối hoàn toàn do mình gây họa cho hắn, tôi vội vàng móc cái bùa bằng đồng ra để xoa dịu. Thấy Hộ Thân Phù bảo bối của mình, Triệu cóc chỉ chực ném phắt cái vô lăng đi để dùng hai tay giật lại. Tôi vội vàng đeo lên cổ cho hắn, bảo hắn chú ý an toàn giao thông.

“Người anh em, lần này ông có lẽ đã chơi quá đà rồi. Đã nói trước với ông rồi, cửa tiệm kia không chui vào được. Nước quá sâu, chúng ta chơi không nổi.” Triệu cóc nhanh chóng lái xe vào một con đường không một bóng người, bảo với tôi, “Nói thực nhé, lúc đầu tôi không hề có ý định cứu ông, sợ mình cũng bị cuốn vào, hoàn toàn chỉ vì nghĩ đến sợi dây xích mà mẹ tôi để lại này cho nên mới xông vào đó. Về sau, thành Kim Lăng này chỉ sợ là không ló mặt ra ngoài mà lăn lộn được nữa rồi. Vất vả phấn đấu vài chục năm, chỉ trong một ngày lại trở lại thời kỳ trước giải phóng, thật sự là xui tận mạng.”

Thì ra hôm đó nhận ra ấn Bá Vương trên biển hiệu, Triệu cóc đã biết ngay chủ quán là Tang Bá Thiên nổi danh trong giới đồ cổ, hắn không dám nấn ná một giây phút nào, lập tức bỏ chạy. Trên đường bỏ chạy, lại cảm thấy ném người anh em kết nghĩa của mình vào hố lửa là việc không trượng nghĩa, hắn lộn trở lại định lượn lờ ở ngoài cửa ra vào chờ tôi đi ra. Không ngờ, hắn vừa tới cửa đã bị một tên Mũ Cảnh Sát tóm sống. Lúc mới đầu hắn cứ tưởng đó là công an lâm kiểm. Nhưng có ngờ đâu, hắn bị bọn chúng đưa đi càng lúc càng xa, cho tới tận một kho hàng bỏ hoang ở vùng ngoại thành.

Triệu cóc biết ngay vấn đề đã trở nên nghiêm trọng. Hắn chẳng dám phản kháng, bọn họ hỏi gì đáp nấy, ngay cả tôi đi toa lét mấy lần trên tàu hỏa cũng khai tuốt. Thấy hắn đối đáp trôi chảy, những kẻ đó thành ra sinh nghi hắn cố tình lừa dối, bèn kết tội hắn không thành thật, cho nên lần lượt đánh cho hắn một chầu nhừ tử. Tôi bảo ông bị như thế là đáng đời, ai bảo ông hèn nhát phản bội cách mạng. Ông ngàn vạn lần phải ghi nhớ bài học xương máu này, về sau không thể nào dễ dàng bán đứng chiến hữu cách mạng.

Triệu cóc vừa lái xe vừa tiếp tục kể lại những gì mình đã gặp phải: “Về sau, tôi giả vờ bất tỉnh, lừa lúc trời sắp sáng tìm cơ hội trốn thoát. Tôi đoán, có lẽ bọn chúng chắc vẫn còn đón lõng ông ở Miếu Phu Tử, cho nên cứ tới đấy cầu may. Sự thật đúng như tôi đã dự đoán! Lúc ấy, nhân lúc thằng ôn lái xe chỉ có một mình trong ngõ hẻm canh gác, tôi bèn lẻn tới tặng nó một cục gạch. Ông đoán xem thế nào? Thằng ôn đó rõ ràng không hề bị ngất, mà còn quay đầu lại hỏi tôi vì sao đánh hắn. Con mẹ nó, tôi lập tức lại đập cho nó thêm một cú nữa, đến lúc đó mới xong việc.”

Tôi thừa hiểu, sau khi đập viên gạch đó xuống hai lần, hắn đã hoàn toàn đắc tội với đám người kia, sợ rằng rất khó còn có thể lăn lộn ở Nam Kinh được nữa, trong lòng hết sức áy náy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Triệu cóc thở dài một hơi, bảo: “Giờ chúng ta cứ mặc kệ sau này ra sao thì ra. Tóm lại, hai ngày tới chúng ta phải trốn đi, tránh đầu sóng ngọn gió mới là thượng sách.”

“Vậy ông có chỗ nào trốn không vậy?”

“Chỗ trốn thì có, nhưng mà...”Hắn nhìn giao lộ trước mặt, thì thào nói, “chỉ sợ ông không dám ở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.