Thánh Tuyền Tầm Tung

Chương 47: Chương 47: Suối nguồn thanh xuân của người Inca (1)




Sau khi trở lại nước Mỹ, chúng tôi được hưởng một màn đón tiếp ngoài sức tưởng tượng. Ngoại trừ ông chú Tiết cùng với đội ngũ y bác sĩ mà Lâm Phương đã dựa vào quan hệ để bố trí trước ra, còn có một đội ngũ khác xuất hiện nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Khi vào đến nhà ga sân bay, tôi chợt thấy một thanh niên bảnh chọe, khoác áo lông chồn chạy như bay về phía mình, nói oang oang: “Ông anh Nhất đúng là đã bắt thằng em này đợi lâu quá. Nào nào, mau thay quần áo khác nào, bên Washington này đã chớm vào đông rồi.”

Tôi nhìn người dán đầy bông băng trên mặt đang đứng trước mặt mình mà không thể nào tin nổi, chàng trai nhiệt tình như lửa này chính là kẻ chỉ chực đẩy tôi vào chỗ chết trong rừng nhiệt đới châu Mỹ cách đây không lâu, Ma Cô Trẻ Vương Thanh Chính.

Đám thủ hạ của y cực kỳ nhiệt tình, mua sắm cho mỗi người chúng tôi một cái áo khoác lông. Vương Thanh Chính tự mình khoác áo cho Lâm Phương, nhưng cô ta chỉ mỉm cười mà không chịu tiếp nhận, bảo với đội ngũ y bác sĩ đang đứng chờ gần đó: “Quý cô và quý ông này đều là bạn bè của tôi, lập tức chuyển tới bệnh viện thần kinh tốt nhất, gọi điện thoại cho giáo sư Mike, cứ nói đó là yêu cầu của tôi.”

Nhóm thầy thuốc người Mỹ lập tức hành động, sốt sắng đưa Shirley Dương và Tuyền béo ra khỏi phòng đón tiếp. Tuyền béo không muốn rời xa Lâm Phương, luôn miệng lẩm bẩm: “Tôi không sao, tôi không sao, chúng ta vẫn còn chưa chụp ảnh kỷ niệm nữa cơ mà!”

Lúc này, Tiết đại thúc cuối cùng cũng len lỏi qua được đám đông đang đứng xúm xít xung quanh chúng tôi để chen được vào bên trong. Vừa nhìn thấy tôi, ông lão đã lại mắc phải bệnh cũ, mắt nước mắt lưng tròng, ôm lấy cổ tôi: “Cực nhọc rồi, quản lý cậu đã phải cực nhọc rồi! Cậu cả nhà họ Vương đã kể hết cho tôi nghe rồi, cậu quả thực đã làm cho anh cả Tang của tôi mát mày mát mặt!”

Trong phút chốc, tôi bị đám đông này quay vòng vòng, đầu óc choáng váng. May mà Bốn mắt lanh trí, lập tức nói toạc ra mưu ma chước quỷ của cậu cả nhà họ Vương. Anh ta túm lấy tay áo của Vương Thanh Chính, kéo y về phía mình, tức giận nói: “Đừng tưởng rằng chạy về trước báo cáo láo rồi tỏ ra ngoan ngoãn với mấy ông lão là xong chuyện được đâu! Những việc tốt mà cậu đã làm, tôi vẫn nhớ kỹ từng việc một! Những món nợ đó sau này chúng ta sẽ tính toán sau.”

Vương Thanh Chính trưng ra gương mặt lành như đất, vỗ nhẹ vào má Bốn mắt, vênh váo nói: “Những người biết chuyện đã chết cả rồi! Vu khống, anh dựa bằng chứng nào để mà tố cáo tôi hả ngài luật sư.”

Tôi đang lo cho Shirley Dương và Tuyền béo, đánh tiếng với Bốn mắt rồi theo Lâm Phương lên xe cứu thương để chạy tới bệnh viện trước. Có lẽ là do công việc của Lâm Phương có tính chất đặc thù, bệnh viện đã dành cho Tuyền béo và Shirley Dương một sự đãi ngộ đặc biệt, chuyển hai người vào một phòng riêng đặc biệt có chuyên gia chăm sóc. Ngoài phải khâu hai mũi trên đầu, nói chung Tuyền béo không có vết thương nào đáng ngại. Trong lúc nằm viện, nếu không phải gặp ai cũng hỏi thăm tin tức của Lâm Phương thì cậu ta chỉ ở rịt trong phòng ăn. Tuy nhiên, có lẽ là không quen với món ăn kiểu Mỹ, cậu ta chẳng những không béo lên, mà trái lại còn gầy sọp đi trông thấy lần đầu tiên trong đời.

Chứng bệnh của Shirley Dương tương đối đặc biệt. Lúc ban đầu, các chuyên gia trong bệnh viện không thể chẩn đoán ra nguyên nhân gây ra căn bệnh. Kế đó lại dùng đến vô số dụng cụ, máy móc hiện đại để kiểm tra tổng thể cho cô ấy nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Cuối cùng, phải nhờ đến vị chuyên gia thần kinh do Lâm Phương mời đến mới tìm ra đầu mối.

“Trong tai cô ấy, chúng tôi đã phát hiện một con côn trùng chân đốt. Loại côn trùng này có chiều dài ước chừng trên dưới một centimet, trong điều kiện bình thường cơ thể nó hình cầu xoắn, trắng như tuyết, xúc tu hình móc câu. Mặc dù tạm thời còn chưa tra cứu ra được nó thuộc giống loài nào, nhưng nếu dựa trên bản xét nghiệm sóng điện não thì kể từ sau khi lấy con côn trùng này ra, cô Dương đã bắt đầu dần khôi phục lại ý thức. Việc cô ấy tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.”

Ông Mike là bạn bè lâu năm của nhà họ Lâm, thân thiết như anh em ruột với cha nuôi của Lâm Phương, vị tướng quân George đã chết thảm trong vụ án người tự bốc cháy. Với sự trợ giúp của ông, bí ẩn về sự hôn mê của Shirley Dương đã có lời giải thích hợp lý, nhưng chúng tôi vẫn không thể nào biết được con trùng hình tròn đang được ngâm trong Formalin kia thuộc loài nào, nó thực ra có phải được kẻ mà Cây Sào gọi là “ông chủ” cố tình cấy vào người Shirley Dương hay không? Nếu đúng là như vậy, chẳng lẽ con côn trùng bé xíu này lại có thể điều khiển não bộ con người hay sao?

Chú Tiết chạy đến bệnh viện thăm chúng tôi. Sau khi nhìn thấy con côn trùng này, ông lão giống như đã liên tưởng tới điều gì đó. Ông lão bảo trước kia khi còn làm nài ngựa ở Trà Mã Cổ Đạo, bản thân đã từng nghe nói, trong vùng dân tộc thiểu số có một loại cổ trùng giống thế này, có thể khống chế bộ não con người. Bản thân đã từng được tận mắt nhìn thấy thầy phù thủy làm phép cấy mầm cổ giống hệt như trong truyền thuyết, người bình thường không tài nào có thể tưởng tượng được tính chất kỳ quái lẫn phức tạp của việc này. Cảm thấy đây là một manh mối rất quan trọng, tôi bèn nhờ ông chú Tiết liên lạc với bạn bè của mình nhờ họ điều tra thông tin về con côn trùng hình cầu xoắn này.

Qua sự việc vừa rồi, Bốn mắt coi như đã hoàn toàn vạch mặt với người nhà họ Vương. Nghe nói, trong hai ngày chúng tôi ở lại bệnh viện vừa rồi, việc vận chuyển của thương hội rất không may mắn, lần nào cũng gặp tai nạn. Người quen cũ của chúng tôi, Mũ Sắt Đen đã tới bệnh viện nhiều lần, bảo rằng muốn ghi lại khẩu cung, yêu cầu tôi cung khai chi tiết những gì đã xảy ra trong thời gian vừa qua. Ngày nào cũng phải trông coi Shirley Dương đang hôn mê bất tỉnh, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà tiếp đón anh ta, nói vài câu qua loa rồi đuổi anh ta về luôn. Nghe Bốn mắt nói, lần này Mũ Sắt Đen đã tỏ quyết tâm cao như núi, nhận định tôi là kẻ chủ mưu giấu mặt trong vụ ác chiến của bang hội giang hồ, muốn thu thập chứng cớ để bắt tôi về quy án. Tôi nói, ngài luật sư, tội ác này do anh tạo ra, đừng bao giờ bắt tôi, người dân lương thiện này phải hứng chịu tiếng xấu thay cho người khác. Nào ngờ, anh chàng luật sư lòng dạ hiểm độc lại trả lời tôi thế này: “Ai mà chẳng biết ông chủ thương hội chính là Hồ Bát Nhất anh. Tai họa này, ngoài anh ra thì không một ai có thể gánh vác cả.” Bởi vì sự việc này, tôi đã phải ở lại nước Mỹ thêm một tháng nữa. Mỗi ngày lại có người mặc âu phục đen, đeo một cặp kính đen khác nhau tới bệnh viện để chất vấn, khiến tôi cảm thấy lao lực quá độ, chỉ ước gì có thể bóp chết tươi Bốn mắt.

Tôi canh giữ ở bên giường Shirley Dương như hình với bóng, không dám rời khỏi một giây phút nào, sợ khi tỉnh lại cô ấy sẽ không nhìn thấy mình. Chú Tiết và Tần Bốn mắt thay nhau đến thăm vài lần, mang cho tôi quần áo để tắm giặt và một ít đồ ăn bồi bổ sức khỏe.

Bác sĩ chính chữa trị cho Shirley Dương là một ông già râu tóc đã bạc trắng tên là Mike. Lâm Phương giới thiệu, ông ta là bác sĩ thần kinh không những nổi tiếng khắp nước Mỹ, mà ở nước ngoài cũng có rất nhiều người biết đến. Hôm nay, khi vị bác sĩ già Mike đến để làm kiểm tra thường kỳ cho Shirley Dương, cuối cùng tôi đã không kềm được cơn nóng giận của mình nữa, chỉ trích ông ta bằng thứ tiếng Anh trọ trẹ của mình: “Ông thực ra là cái loại bác sĩ gì thế, lúc trên máy bay cô ấy còn tỉnh lại mấy lần, nhưng đến khi vào bệnh việc của các vị, ngay cả mi mắt cô ấy cũng chưa từng nhảy lấy một cái. Ông nói thử xem, bác sĩ tư bản chủ nghĩa các ông làm ăn cái kiểu gì thế không biết! Ông có một chút lương tâm nào của người thuốc không vậy!”

Vị bác sĩ già Mike là người Mỹ chính gốc, không thể hiểu được những câu nói bằng thứ tiếng Anh ngọng nghịu của tôi lắm, tuy nhiên sự phẫn nộ của tôi thì vẫn được truyền tải đầy đủ. Vị bác sĩ già vỗ vai tôi, nói: “Thượng đế sẽ phù hộ Shirley Dương! Kết quả CT cho thấy, não bộ của cô ấy không bị bất cứ một chấn thương nào, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.” Tôi đã nghe đến rác cả tai câu trả lời cho có lệ này của ông ta rồi, lập tức vung nắm tay lên đấm thẳng vào mặt ông ta.

“Lão Hồ, mới không gặp nhau có một thời gian ngắn, anh đã lại phạm phải tật xấu rồi!”

Một giọng nữ quen thuộc lập tức chặn đứng nắm đấm của tôi. Tôi ngoái đầu về phía giường bệnh, nhìn vào Shirley Dương hơi gầy guộc đang nằm trên tấm ga trải giường màu trắng. Kể từ khi trở về nước Mỹ đến giờ, đây mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy mở mắt.

“Anh muốn đến thăm tôi thì không có vấn đề gì, nhưng hãy thả bác sĩ ra rồi nói chuyện đàng hoàng có được hay không.” Cô ấy yếu ớt nói xong, tôi mới nhận ra vị bác sĩ già Mike đã sắp bị mình bóp cổ chết ngạt rồi.

“Hì hì, hiểu lầm, hiểu lầm! Từ trước tới nay, nhân dân hai nước Trung Mỹ chúng ta luôn chung sống thân ái, hòa bình.” Tôi vỗ vỗ vào vai bác sĩ Mike rồi vội vàng đẩy ông ta ra khỏi cửa phòng bệnh. Có ngờ đâu ông già người Mỹ này lại liên tục đập cửa rầm rầm, uy hiếp bảo rằng sẽ gọi bảo vệ lôi cổ tôi, tên côn đồ của một quốc gia đang phát triển, tống ra bên ngoài.

Tôi kê cao gối cho Shirley Dương để giúp cô ấy nửa nằm nửa dựa cho thoải mái, sau đó pha một ly mật ong cho thêm tinh dầu quế lâu năm.

“Ăn táo không? Hay là cam, hay là lê? Nước tư bản chủ nghĩa cũng có cái tốt của nó, trời lạnh như thế này mà dưa hấu cũng có.”

“Được rồi, được rồi! Tôi chỉ ngủ một giấc thôi mà, đâu có phải mắc bệnh nan y nào đâu.” Ngay sau khi mặt vừa mới hơi ửng hồng lên, dường như Shirley Dương đã lập tức nhớ ra điều gì đó. Cô nắm chặt lấy tay tôi, hỏi: “Cây trượng vàng đâu rồi? Suối nguồn thanh xuân có xuất hiện hay không? Tên hung thủ, tên hung thủ giết người kia. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.