Thần Nghèo Phù Hộ

Chương 9: Chương 9




Mãi đến khi Lâm Phục bước ra từ phòng thay đồ, tim của Tô Cùng vẫn đập như điên.

“Thấy sao?” Lâm Phục chỉnh sửa quần áo trước gươngười.

Anh dáng chuẩn, mặt đẹp, lại có sẵn khí chất lịch lãm sang trọng, mặc đồ mấy chục ngàn cũng đẹp trai như minh tinh, thường phục thành thật phô bày đường cong cơ bắp thu hút thường này vẫn bị giấu dưới bộ vest nghiêm nghị kín kẽ, đúng chuẩn mặc đồ hơi gầy cởi đồ có cơ, người Tô Cùng nóng bừng, cuống quýt nhìn hướng khác, xấu hổ khen: “Đẹp quá.”

Lâm Phục quay lại, cười nhẹ nhìn Tô Cùng, “Em cũng đẹp.”

Tô Cùng đáp bừa một tiếng, trong đầu tua đi tua lại câu Lâm Phục thì thầm vào tai mình mấy phút trước, thay đồ xong là anh có thể ôm em rồi.

… Sao chưa ôm em, lúc nãy anh nói sẽ ôm em mà?

Thần nghèo bé con lải nhải trong lòng, vừa ngại hỏi, vừa không ngừng được ánh mắt cứ lén nhìn Lâm Phục, càng nhìn càng thích, tim đập càng nhanh.

Lâm Phục cứ điềm nhiên như không có gì ra quầy tính tiền, Tô Cùng theo sau, hơi sốt ruột.

Lâm Phục thích thú len lén quan sát Tô Cùng, chốc chốc Tô Cùng lại liếc mắt sang, lướt qua lướt lại giữa cánh tay rắn chắc và lồng ngực anh, như rất muốn thử cảm giác được anh ôm, nhưng khi Lâm Phục nghiêng đầu định nhìn thẳng vào cậu thì cậu lại cúi gằm đầu xuốgn đất.

Bé con đáng yêu quá đi, sếp Lâm rạo rực nghĩ.

Trả tiền xong, hai người vào phòng thay đồ mới, Lâm Phục xách túi mua sắm sóng vai rời cửa hàng với Tô Cùng.

Đây là tuyến đường nhộn nhịp, xung quanh có rất nhiều hàng quán.

“Tối nay muốn ăn gì?” Lâm Phục bình thản hỏi.

“… Tôi sao cũng được.” Tô Cùng hơi xìu.

“Chỗ đó được không?” Lâm Phục chỉ một quám.

Tô Cùng thật thà nhìn theo hướng Lâm Phục chỉ, mới quay đầu thì vai bị kéo ra sau, cơ thể mất thăng bằng ngã vào lồng ngực rắn rỏi ấm áp, có tiếng cười khẽ, hơi thở nhồn nhột phả lên ót Tô Cùng.

“Đã nói là thay đồ xong sẽ ôm em.” Hai tay Lâm Phục ôm chặt vòng eo gầy của cậu.

“Ơ, ơ…” Tô Cùng căng thẳng nói không thành lời, hai tay hoảng loạn cứng đờ giữa không trung một lúc, cuối cùng đáp lên cánh tay Lâm Phục.

“Lạnh quá, ôm thêm chút nữa nha?” Lâm Phục dụi mũi vào đỉnh đầu Tô Cùng, hài lòng nhìn hai vành tai nho nhỏ hồng lên trông thấy.

Tô Cùng nuốt nước bọt, đáp nhỏ: “Ừm…”

“Cảm nhận được nhịp tim của anh không?” Lâm Phục mỉm cười, “Nhanh lắm.”

“Không, không cảm nhận được…” Tô Cùng luống cuống chân tay, đầu trống rỗng, đừng nói là tiếng tim của Lâm Phục, bây giờ cậu còn không cảm nhận được tiếng tim mình đập, kích động đến độ suýt chút mọc cánh thành tiên phi thăng về thiên đình.

“Vậy ôm chặt hơn chút nữa.” Lâm Phục siết chặt tay, “Cảm nhận được chưa?”

“Vẫn chưa…”

Thế là Lâm Phục lại ôm chặt thêm, chặt thêm chút nữa, túi mua sắm kêu soàn soạt.

Tô Cùng tham lam cảm thụ cái ôm ấm áp kiên định của Lâm Phục cùng tiếng tim đập thình thịch thình thịch.

Lỡ sau này lộ thân phận bị ghét bỏ…

Ít nhất vẫn còn hồi ức này để nhớ lại, nhớ thật nhiều lần, đến khi mình thành thần nghèo lớn, thần nghèo già, cũng sẽ không quên.

“Tôi cảm nhận được rồi…” Thần nghèo bé nghĩ, nở nụ cười vui mừng lẫn với ưu thương, “Nhịp tim của anh.”

“Ừm.”

“Của tôi nhanh hơn anh.”

“… Ừm.”

Ăn tối xong, Lâm Phục lại đạp xe đưa Tô Cùng về nhà.

Lãng mạn như đang quay phim văn nghệ thập niên 90 vậy…Đưa giám đốc phu nhân về tới nhà, giám đốc lại leo lên chiếc sườn ngang hì hà hì hục đạp về nhà mình, nằm trong khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, nhàn nhã đạp xe vào dưới ánh mắt kinh hãi của bảo vệ khu chung cư, gửi lại chuỗi tiếng chuông xe đạp reng reng nghịch ngợm.

Bảo vệ: …

Thiệt không hiểu nổi đám nhà giàu này.

24

Sáng hôm đó, Lâm Phục dẫn Tô Cùng đến một nhà hàng lớn nức tiếng trong vùng.

Vì Tô Cùng nhất quyết đòi đi làm, không chịu cho Lâm Phục bao hết tiền ăn ở đi lại, Lâm Phục cảm thấy thay vì để bé con đáng yêu nhà mình chịu cực chịu khổ bên ngoài, không bằng đích thân tìm cho cậu mấy việc nhẹ nhàng để cậu làm xoay vòng.

Lúc này, một người trẻ tuổi vóc dáng đĩnh đạt ngoại hình xuất sắc đang đứng trước cửa nhà hàng, nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Phục mặc nguyên bộ Meters/bonwe đạp xe sườn ngang kiểu cũ lóc cóc chở một cậu thanh niên khoảng đầu hai mươi trắng trẻo xinh xắn, phía sau còn có chiếc Bentley hộ tống.

Anh ta: …

“Chào buổi sáng.” Sếp Lâm xuống xe, nở nụ cười của quần chúng cần lao.

“Ừm.” Người đó lạnh mặt nhìn Lâm Phục rồi nhìn sang Tô Cùng.

Người này tên Trương Dư Xuyên, là bạn học thời cấp ba của Lâm Phục, cũng là chủ nhà hàng năm sao này, trẻ tuổi lại anh tuấn, chỉ có điều tính cách quá lãnh đạm, hạn chế người lạ, hôm qua Lâm Phục đã gọi trước cho hắn, nói sẽ giới thiệu một phục vụ vào làm tạm thời.

Lâm Phục dựng xe đạp bên đường, đi qua vỗ vai Trương Dư Xuyên, hạ giọng nói: “Tình huống của bọn tôi hơi phức tạp.”

Trương Dư Xuyên hơi nhướng máy, dùng ánh mắt kì dị lạ thường nhìn Tô Cùng, rồi đột nhiên ngắt lời Lâm Phục, “Tôi biết rồi.”

Lâm Phục phiền muộn, “Tôi chưa nói gì hết mà.”

Trương Dư Xuyên vô cảm: “Không cần nói nữa, cậu ta làm nhiều lắm chỉ được bảy ngày, muốn tiếp tục thì một tháng sau quay lại.”

Lâm Phục bàng hoàng ra mặt, “Bọn tôi cũng định như vậy, cậu ấy là…”

Trương Dư Xuyên lại ngắt lời, “Là bạn trai tương lai của cậu.”

Lâm Phục đã quen với sức quan sát sắc bén như dã thú của anh bạn mình rồi, thong thả nói: “Không sai, cậu bảo trưởng ca lúc phân công cho cậu ấy…”

Trương Dư Xuyên vạch trần, “Làm chút chút cho có việc là được rồi.”

Lâm Phục: “Cậu không hỏi sao tôi để cậu ấy đến…”

Trương Dư Xuyên: “Không hỏi, cậu ồn quá.”

Sếp Lâm tổn thương câm miệng.

Tô Cùng và Tiểu Trương đứng một bên, kinh ngạc nghe đoạn đối thoại như tiếng trời của hai người.

Tiểu Trương: …

Xuất hiện rồi, nam phụ chuyên đối đầu với nam chính, tiếp theo vị sếp Trương này sẽ không kềm được mà bị tiểu bạch hoa hấp dẫn, rồi điên cuồng mà yêu cậu ấy.

Nhưng sếp Trương kia đột nhiên lại chuyển sang nhìn Tiểu Trương chằm chằm.

Tiểu Trương lịch sự chào: “Chào ông Trương.”

Đáng tiếc, anh giành không lại sếp Lâm của tụi tôi đâu, sếp tôi mới là nam chính.

Sếp Trương hừ lạnh, nhìn Tiểu Trương không chớp mắt.

Tiểu Trương: …

Tiểu bạch hoa đứng cạnh tôi nè, mau nhìn cậu ấy bằng ánh mắt sâu xa đi.

Khuôn mặt lạnh như núi băng của sếp Trương bỗng cười nhẹ, ánh mắt nhìn Tiểu Trương có chút sâu xa.

Tiểu Trương: …

Má ơi, người này cầm nhầm kịch bản rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.