Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 5: Chương 5: Bồi dưỡng tài năng…




Tuyết rơi cả đêm, ngày hôm sau trên mặt đất tích tụ một lớp dày màu trắng. Bởi vì là ngày nghỉ, sân trường không có người quét dọn, Dương Giản liền tạm thời gác kế hoạch rèn luyện thân thể sang một bên, vội vã đi ngang qua vườn trường đón xe.

Hắn đang đứng ở trạm dừng giao thông công cộng nhìn ra xung quanh, bỗng nhiên có một chiếc xe con dừng lại bên cạnh hắn, người ở bên trong ló đầu ra nói:

“Chào buổi sáng, bạn học Tiểu Dương.”

Dương Giản nhìn lại, thì ra là ông chủ sắp tới của hắn, Lâm Gia Nam.

“Chào lão đại.”

Dương Giản vui vẻ hớn hở mà chào hỏi, bất kể sự nhiệt tình này là thật hay giả, hắn có thể có được công việc này thật tình rất vui vẻ.

Lâm Gia Nam thực ra rất thỏa mãn với cách xưng hô này của hắn, thấy hắn mới sáng sớm tinh thần đã phấn chấn như vậy, không khỏi trêu ghẹo:

“Sớm như thế đã ra đón xe rồi, đám sinh viên các cậu không phải là không ngủ đến mười hai giờ vẫn chưa chịu dậy sao?”

Dương Giản thẹn thùng, hắn cũng đã từng sống uổng phí tuổi thanh xuân như vậy nha.

“Có điều, sinh viên chính là vậy thôi.”

Lâm Gia Nam cười ha ha.

“Lên xe đi.”

Anh ta ở gần trường học của Dương Giản, khoảng cách đến công ty trong nội thành tất nhiên rất xa, chẳng qua bản thân đã mua xe rồi nên thấy tiện hơn rất nhiều, lúc này vô tình gặp được nhân viên là bạn học của em họ mình, không có lý do gì lại không cho đi nhờ một đoạn đường.

“Cảm ơn lão đại nhiều.”

Dương Giản ngoan ngoãn ngồi vào vị trí phó lái trong xe, nghĩ thầm như thế này là tiết kiếm được chút tiền đi đường rồi.

Lâm Gia Nam đánh giá hắn qua kính phản quang, khuôn mặt lộ vẻ ngây thơ non nớt, môi hơi mím lại, ẩn giấu một tia đắc ý nho nhỏ, một mình tự vui vẻ ngồi im, không có chủ động nói chuyện với nhau, cũng không có vẻ câu nệ, nhưng thật ra bộ dáng lại có chút thành thục.

“Kỳ nghỉ sao lại không quay về nhà?”

Anh ta hỏi Dương Giản.

“Về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng đi kiếm chút tiền.”

Dương Giản mỉm cười đưa ra lý do thoái thác đã nghĩ cẩn thận từ trước. Về phần tìm cách không về nhà là do sợ phải đối diện với cha mẹ, đã giấu thật sâu dưới đáy lòng.

“Cũng không phải thiếu tiền, đây là vì sao?”

“Là thích kiếm tiền đi.”

Dương Giản suy nghĩ một chút, lại đổi giọng nói:

“Thích tiền.”

Lâm Gia Nam nao nao, đứa trẻ này thật là khiến người khác có chút kinh ngạc. Nhưng cậu ta cùng Ngô Tô Hoa căn bản không phải là người cùng một thế giới, không biết làm cách nào lại trở nên thành thục như vậy.

“Ngô Tô Hoa nhà chúng tôi, biểu hiện ở trường học có tốt không?”

Anh ta tùy ý chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.

Dương Giản sửng sốt, ngược lại giảo hoạt cười rộ lên.

“Lão đại không phải là coi tôi như người truyền tin chứ? Sao anh lại lo lắng cho cậu em họ này nhiều như vậy? Cậu ấy cũng là người trưởng thành rồi.”

Lâm Gia Nam bị hắn nói như vậy liền có chút thẹn thùng.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là lấy tư cách trưởng bối quan tâm một chút mà thôi.”

Nếu như chỉ là quan tâm, cần đến ở cùng với nhau sao? Chẳng qua là trăm triệu lần không thể đắc tội lão đại, Dương Giản cười trả lời.

“Rất tốt, yên tâm đi.”

“Tính tình nó từ nhỏ đã quật cường, đến nơi xa như thế học đại học cũng là do giận dỗi với người nhà.”

Lâm Gia Nam nói, rồi thở dài.

“Vì sao vậy?”

Dương Giản gần như đã có thể đoán ra lý do rồi.

“Thanh niên dễ xúc động thôi.”

Lâm Gia Nam cảm khái nói.

Dương Giản cười cười không tiếp lời, trong lòng khó tránh khỏi có chút ước ao. Dù là có mẫu thuẫn với người nhà, hay là có một ông anh họ chăm sóc trông chừng cậu ta, Ngô Tô Hoa thực ra cũng biết là mình không có bị vứt bỏ, cho nên ở trong những ác ý cùng đối đãi ở trường học như vậy mới có loại thái độ thong dong này đi.

“Bạn học Tiểu Dương?”

Lâm Gia Nam đột nhiên mở miệng nói.

“Lão đại có việc gì cứ nói?”

“Ngô Tô Hoa như vậy, ở trường học chắc là cũng không có bạn bè gì. Thực ra hai người hẳn là chưa quen biết lâu đi?”

“Không hổ là tinh anh của xã hội nha.”

Dương Giản biết không là giấu diếm được, không thể làm gì khác là thành thật nói ra.

“Bọn tôi thực ra là ở ký túc xá cạnh nhau, nhưng bình thường cũng không mấy khi nói chuyện. Ngày hôm qua chỉ là tình cờ gặp ở cửa nên thuận tiện giúp cậu ấy dọn nhà thôi. Nhưng chuyện này anh cũng đừng nói cho cậu ấy, cậu ấy nhờ tôi vờ làm bạn, cũng là không muốn khiến cho anh lo lắng.”

“Như vậy, tuy rằng nói như thế có chút giống như xen vào chuyện của người khác, nhưng cậu có thể thật sự trở thành bạn của nó không?”

Dương Giản mỉm cười, mặc kệ người này thoạt nhìn có bao nhiêu thành thục lão luyện, đến khi lo lắng cho người nhà cũng sẽ có tư thái thẹn thùng như vậy nha.

“Ngô Tô Hoa là người tốt.”

Hắn nghiêm túc nói.

Buổi sáng mùa đông xe trên đường không nhiều lắm, rất nhanh đã vào trong nội thành. Lâm Gia Nam đem xe đỗ xuống ga ra ngầm, mang theo Dương Giản đi đến tầng trệt của công ty anh ta.

Dương Giản không khỏi kinh ngạc, ban đầu vốn tưởng chỉ là một cửa hàng nhỏ linh kiện chất đống, không ngờ lại nhìn thấy phòng làm việc là nguyên một tầng lầu như thế này, tên của công ty cũng vô cùng quen thuộc với hắn. Dương Giản nhìn ra được quy mô hiện thời của công ty, không khỏi kinh ngạc hỏi:

“Lão đại, đây là công ty của anh sao?”

Tên tuổi này, sau này được xưng là lão đại dẫn đầu thị trường quốc nội đó nha.

Lâm Gia Nam mỉm cười gật đầu.

“Trước đây chỉ là thử mở, không ngờ sau này lại kiếm rất được.”

Anh ta mang theo dương Giản đến các phòng nhìn một chút, sau khi lần lượt giới thiệu liền hỏi ý kiến hắn.

“Nếu như cậu có hứng thú với mấy lĩnh vực kia, tôi có thể sắp xếp cho cậu qua đó thực tập.”

Cơ hội như vậy, đối với tân sinh viên đại học mà nói chính là cầu mà không được, dù là thực tập sinh không có tiền lương, khoảng thời gian học tập kinh nghiệm này cũng đủ để gia tăng cho hắn không ít cơ hội kiếm việc sau này.

“Tôi muốn làm người bán hàng.”

Thu nhập của nhân viên bán hàng trong thời gian ngắn tương đối cao, nhưng chỉ có thể tính là làm công, Lâm Gia Nam có chút không hiểu nổi.

“Nếu cậu không cần tiền gấp, vì sao không chọn một vị trí có ích cho công việc sau này hơn chứ?”

Dương Giản cười cười.

“Làm người bán hàng có nhiều tiền nha, hơn nữa còn có thêm cơ hội rèn luyện, sau này tôi cũng muốn làm công việc này.”

Lúc này người trong công ty cũng lục tục đi đến rồi, nhìn thấy Lâm Gia Nam đều tôn kính mà gọi một tiếng ‘Giám đốc Lâm’, Dương Giản cũng không khỏi trở nên nghiêm nghị. Khi hắn ở tuổi này của Lâm Gia Nam cũng chỉ là viên chức của một công ty bình thường mà thôi, phải tập trung tối đa vào cách ứng xử mới có thể cầm nhiều tiền thưởng hơn một chút, hoàn toàn chưa nói đến triển vọng sự nghiệp.

Thực ra hắn vẫn luôn có một cuộc sống giản dị đạo đức, đối mình đối người đều vô cùng khoan dung, nhưng hiện thực nói cho hắn biết điều này là không được. Dương Giản thầm hạ quyết tâm, chỉ có phấn đấu trên con đường này mới có thể khiến cho cuộc đời hắn hoàn toàn thay đổi.

Lâm Gia Nam đưa hắn đến cửa hàng ở tầng một, tiếp đón là một nữ chủ quản tuổi còn trẻ, trang điển thanh nhã, tóc buộc đuôi ngựa cùng váy tây trang, một bộ dáng khôn khéo già giặn.

“Tiểu Hứa, đây là sinh viên mới đến làm người bán hàng, tên là Dương Giản, cô phụ trách cậu ta nhé.”

Lâm Gia Nam giới thiệu như vậy.

“Chào chị Hứa, sau này nhờ chị chiếu cố nhiều.”

Dương Giản đi lên phía trước, bày ra một khuôn mặt tươi cười. Tuy rằng hắn lớn lên thiếu ánh mặt trời, nhưng cũng coi như một nam sinh thanh tú, cười rộ lên liền vô cùng thu hút.

“Gọi An Kỳ là được rồi.”

Nữ chủ quản mỉm cười, nói với Dương Giản xong liền quay mặt sang phía Lâm Gia Nam.

“Người giám đốc Lâm mang đến, tôi làm sao dám không chăm sóc cẩn thận chứ.”

“Vậy giao cho cô nhé.”

Lâm Gia Nam lại căn dặn Dương Giản.

“Có cái gì không hiểu liền hỏi Tiểu Hứa, có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm tôi.”

Dương Giản vừa mừng vừa lo gật đầu, Lâm Gia Nam quả thực là cho hắn quá nhiều thể diện. Khi hắn quyết định giúp Ngô Tô Hoa dọn nhà, quả thực là không ngờ sẽ nhận được những điều tốt đẹp như thế này, nhưng hắn biết, Lâm Gia Nam làm vậy mục đích là muốn để hắn chịu nhân tình, phải đối tốt với Ngô Tô Hoa một chút.

Nói như vậy, tình huống ở trường học Lâm Gia Nam một chút cũng không biết, anh ta chỉ là muốn tham gia nhiều hơn một chút mà thôi.

Khi Dương Giản nhìn theo Lâm Gia Nam rời đi, liền phát hiện Hứa An Kỳ cũng nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, ướm hỏi:

“Cậu cùng giám đốc có quan hệ gì vậy?”

Dương Giản nhìn ra được tâm tư cẩn thận của cô, không muốn mang đến phiền phức gì cho Lâm Gia Nam, liền cười nói:

“Chỉ là quen biết mà thôi, loại quan hệ bạn bè nhờ vả bạn bè ấy, không quen thuộc.”

“Như vậy sao.”

Sau khi Hứa An Kỳ nghe xong liền có chút thất vọng.

“Nhưng cũng có thể nhìn ra là giám đốc Lâm rất quan tâm cậu đó.”

“Đại khái là thấy tôi còn nhỏ tuổi, sợ tôi không hiểu chuyện đi.”

Dương Giản cười hắc hắc.

“Cậu bao nhiêu rồi?”

“Mười tám.”

Tuy rằng là hai tháng nữa mới đến, Dương Giản vẫn là nói dối tuổi.

“Cũng không còn nhỏ rồi, sao nhìn mặt lại thấy non nớt thế này.”

Hứa An Kỳ cười cười.

“Vừa lên đại học sao?”

Dương Giản gật đầu.

“Kỳ nghỉ sao không về nhà, lại đi làm thêm thế?”

Nếu như giải thích, lại phải nhắc đến các loại lý do như thích kiếm tiền, rất khó để người ngoài hiểu được. Dương Giản ngẫm nghĩ một chút, nói đơn giản:

“Làm thêm ngoài giờ thôi.”

Người không muốn về nhà ra ngoài kiếm tiền, đại khái thật sự không phải là người trong phạm vi của Lâm Gia Nam. Nhất thời Hứa An Ký sửa lại thái độ của bản thân không ít, dù có được Lâm Gia Nam cấp cho thể diện, nhưng cũng không cần quá lấy lòng thiếu niên ở trước mắt rồi.

“Trước đây đã từng làm công việc bán hàng chưa?”

Dương Giản gật đầu, trước kia đã từng theo một hạng mục quản lý tiêu thụ của một chi nhánh, ít nhiều gì cũng hiểu được một chút.

“Vậy là tốt rồi, buổi sáng hôm nay trước hết là đem mấy tờ quảng cáo này ra ngoài phát đi.”

Cửa hàng mở trong nội thành có điều kiện rất tốt, nhưng buổi sáng người đi lại cũng không có nhiều, Dương Giản nhìn tập giấy quảng cáo dày cộp trong tay, không đợi Hứa An Kỳ lên tiếng liền tự giác đi ra ngoài đứng ở trên đường.

Nhìn dòng người đông đúc trên phố, tuy rằng gió lạnh thổi thấu xương, Dương Giản nhìn công việc mình cần phải hoàn thành, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, liền càng thêm nhiệt tình không ngừng nghỉ giới thiệu sản phậm cho người đi đường, hắn cho đến lúc này vẫn không biết là mình có tài ăn nói như vậy. Cũng không phải là lời dối gạt trái lương tâm, hắn đem ưu khuyết điểm của sản phẩm nói ra thật rõ ràng, so sánh với sản phẩm cùng loại, hoặc là giá bán, này tất nhiên còn phải dựa vào tiếng tăm cùng sự chăm sóc phục vụ sau này.

Dương Giản ở dưới làm việc vô cùng vui vẻ, lại không biết ở trên tầng có một ánh mắt, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh thỉnh thoảng lại liếc ra quan sát hắn.

Lúc đầu Lâm Gia Nam đối với Dương Giản không có ấn tượng gì quá sâu sắc, sau khi biết được cậu ta thích tiền, bởi vì vô cùng kinh ngạc nên mới nhìn cậu nhiều hơn một chút. Thanh niên ở tầm tuổi này, dù có nghèo đói bao nhiêu cũng sẽ không đem chuyện tiền tài đặt ở trong miệng, giống như không nói ra sẽ không cảm thấp mình thấp kém hơn người khác, nhưng Dương Giản lại nói trắng ra khiến cho anh líu lưỡi. Cậu ta thẳng thắn nói thích tiền, tương lai cũng không có dự định làm loại công việc nhìn qua áo mũ chỉnh tề đàng hoàng, chỉ muốn bắt đầu từ việc bán hàng.

Trong lòng Lâm Gia Nam thầm khen ngợi, có ham muốn với tiền tài mới là động lực căn bản để kiếm tiền, mà loại ham muốn này hiện ra ở trên người Dương Giản không sót một chút nào.

Ngay từ đầu Lâm Gia Nam vốn chỉ tính toán cải thiện một chút quan hệ với người khác của Ngô Tô Hoa, dưới tình huống bị cô lập như thế dựa vào sức mạnh của mình để tự đứng lên, cũng là một khóa học cần thiết để cho bản thân trưởng thành hơn. Nhưng dù sao anh cũng rất yêu thương cậu em họ mà anh nhìn từ nhỏ đến lớn này, không đành lòng nhìn Ngô Tô Hoa phải đối mặt với hoàn cảnh cơ khổ như vậy, mới muốn vì cậu tìm một chút sức mạnh ủng hộ. Có người ghét mình, không có nghĩa là tất cả mọi người đều sẽ bài xích mình, Lâm Gia Nam mong muốn Dương Giản sẽ chứng minh điều này cho Ngô Tô Hoa, nhưng lúc này anh đột nhiên có một cách mới.

Dương Giản này, dường như là một nhân tài ngoài ý muốn cần được bồi dưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.