Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2682: Chương 2682: Quả đấm của ta to lớn nhất




Ánh mắt của Thẩm Hạo không khỏi co lại, hai người này đều là sư đệ của hắn, thực lực đã sớm đạt đến Thăng Nguyên Cảnh đỉnh cao, cô gái kia cũng chỉ như thế, nhưng một chiêu chưa phát liền trực tiếp quỳ, điều này làm cho hắn hoàn toàn không thể tiếp thu.

Hai nam tử theo lời lui ra, nhưng hai mắt vẫn cuồng nhiệt nhìn Nhu yêu nữ, chỉ đợi nàng ra lệnh một tiếng, thì sẽ bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Hồng y thiếu nữ suýt chút nữa thổ huyết, hai người các ngươi không phải nói muốn giúp ta sao, hiện tại làm gì đó?

Vì phân tâm, nàng nhất thời trúng một bộ liên chiêu của Nữ Hoàng, Diệt Thiên Cửu Kiếm chém ra, cả người nàng máu me đầm đìa, quần áo phá hoại vài nơi, vô cùng chật vật.

Nữ Hoàng đắc thế không tha người, tay trắng nhẹ giương, đánh ra một đạo chỉ phong, hóa thành Kiếm Khí đáng sợ, muốn chém giết hồng y thiếu nữ.

- Hạ thủ lưu tình!

Thẩm Hạo vội vã ra tay, hắn lại lười cũng không thể trơ mắt nhìn sư muội của mình bị người đánh giết.

Oành, hắn cản lại đòn đánh này, nguyên bản trên mặt trắng nõn nhất thời hiện lên một tầng đỏ ửng, thật giống như uống rượu say, điều này là bởi vì Kiếm Khí của Nữ Hoàng quá ác liệt, tuy hắn hóa giải, nhưng rung động khí huyết, chỉ cảm thấy suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Hắn ngơ ngác thất sắc, trước chỉ biết Nữ Hoàng rất mạnh, nhưng sau khi nhận một chiêu này, hắn mới lĩnh hội được, chẳng trách sư muội của mình ăn Hồng Ma thổ hai lần vẫn bị Nữ Hoàng áp chế.

Ánh mắt của Nữ Hoàng nghiêm túc, tỏa ra khí tức bá đạo.

Nàng muốn chém một nghịch thần tặc tử, lại có người dám ngăn trở? Vậy thì giết luôn.

Lăng Hàn cười cợt nói:

- Vợ, trước tiên ngừng một chút.

Hắn thấy Thẩm Hạo làm người không tệ, chết rất đáng tiếc.

Lúc này Nữ Hoàng mới bỏ đi ý nghĩ, chắp tay quay về, hoàng uy tràn ngập.

Nhu yêu nữ cũng cười hì hì, lui trở lại.

Lúc này hai tên nam tử kia mới như ở trong mộng mới tỉnh, liếc nhìn nhau, đều có thể từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy khiếp sợ cùng nghĩ mà sợ mãnh liệt.

Nếu như vừa nãy Nhu yêu nữ bảo bọn họ tự giết lẫn nhau, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự mà đi chấp hành, hiện tại là sống hay chết liền không nhất định.

Nghĩ đến tính mạng của mình dễ dàng bị người khác khống chế, trái tim của bọn họ liền co rút lại.

Vừa nãy Lăng Hàn nghe hai người này nói đến Thương Bắc nhất mạch, liền nhìn về phía Thẩm Hạo hỏi:

- Các ngươi là đệ tử của Thương Bắc Tiên Vương?

- Hiện tại biết sợ sao?

Hồng y thiếu nữ thở ra một hơi, nhìn Lăng Hàn quát lên.

Lăng Hàn nhìn về phía hồng y thiếu nữ, ánh mắt trong suốt, bình tĩnh, nhưng tự có một luồng khí thế trấn áp ra, để hồng y thiếu nữ phảng phất như ngực đè ép một tảng đá lớn, hô hấp cũng khó khăn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xám.

- Muốn ăn đòn!

Hắn ra tay, đùng, cách không quất tới một tát, tay lên, kình lực đã đến, trong một tiếng vang giòn, hồng y thiếu nữ lảo đảo trở ra, miệng méo lệch, phun ra mấy cái răng gãy cùng máu tươi.

- Lăng huynh, tuy người sư muội này của ta ngoài miệng hung ác, nhưng kỳ thực không có tâm không tốt gì, kính xin hạ thủ lưu tình!

Thẩm Hạo vội vã khuyên nhủ, nhưng trong lòng càng thêm khiếp sợ.

Bốn người này quả thực nghịch thiên rồi.

Lúc này Lăng Hàn mới thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Hạo cười nói:

- Các ngươi đây là chiếm núi vua, muốn chiếm lấy cây Tiên Thụ kia sao?

- Đây là lãnh địa của Thương Bắc nhất mạch chúng ta, Tiên Thụ đương nhiên thuộc về chúng ta!

Một tên nam tử lúc trước bị Nhu yêu nữ mê hoặc lập tức nhìn Lăng Hàn nói.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Ngươi là đùa ta sao?

- Ai đùa với ngươi!

Tên nam tử kia thẹn quá thành giận, hắn lại không phải tiểu nhi ba tuổi.

Lăng Hàn giơ nắm đấm lên:

- Thiên địa bảo vật, đương nhiên là người nắm đấm lớn chiếm được, ta cảm thấy quả đấm của ta lớn nhất, các ngươi có ai không phục sao?

Nam tử kia muốn nói điều gì, nhưng miệng giật giật không nói được.

Đoàn người Lăng Hàn quá mạnh mẽ, hắn và đồng bạn ngay cả một chiêu cũng không ra liền thua, bây giờ căn bản không có một chút xíu sức lực.

- Lăng huynh, coi như ngươi đánh đuổi chúng ta cũng vô dụng.

Thẩm Hạo lắc đầu.

- Nói thế nào?

Lăng Hàn nhìn sang.

- Ngươi thấy không, sương mù này có thể ngăn cản người tiến vào.

Thẩm Hạo chỉ vào sương mù.

- Đây là tầng bảo vệ thứ nhất, mà tiến vào bên trong, một đường cực kỳ hung hiểm, càng tiếp cận Tiên Thụ liền càng khó có thể tới gần. Tuy chúng ta chiếm nơi này, nhưng trên thực tế ai cũng không có tiếp cận qua cây Tiên Thụ kia.

Lăng Hàn gật đầu:

- Ta biết.

Nếu như chỉ bị người vây, vậy thu được Tiên chủng cũng không thể khó khăn như vậy, bởi vì dù sao vẫn có khả năng bị người đạt được.

- Hơn nữa, một cửa chật vật nhất, chính là bản thân Tiên Thụ.

Thẩm Hạo lại nói.

- Ta cũng nghe người ta nói qua, Tiên Thụ nắm giữ tốc độ kinh người, bất luận lực lượng gì cũng không thể ràng buộc, nếu như nó không muốn cho ngươi Tiên quả, coi như là Tiên Vương cũng không thể ra sức.

Lăng Hàn đương nhiên sẽ không bởi vì đối phương nói vài câu như thế liền dao động quyết tâm, hắn tỉ mỉ hỏi dò, rất nhanh thì hiểu rõ.

Mảnh vỡ Tiên chủng từ đâu tới?

Chính là lúc Tiên Thụ đang nở hoa thì bay xuống phấn hoa, hoặc là mùi thơm lúc trái cây súc tích, theo gió tung bay, cho người thu được.

Đám người Thẩm Hạo đợi ở chỗ này, một là muốn có được Tiên chủng hoàn chỉnh, nhưng cái này quá khó khăn, vì lẽ đó bọn họ lùi lại mà cầu việc khác, muốn bắt được một ít quả hư, lá cây từ trên Tiên Thụ rớt xuống, tụ ít thành nhiều, Tiên chủng không trọn vẹn cũng có thể hoàn chỉnh.

Giữa bầu trời, Thái Dương dần dần lặn về tây, nhưng minh nguyệt chậm rãi bay lên.

Thật lâu sau, trăng lên giữa trời, sương mù trong thung lũng toàn bộ tan ra.

- Có thể đi vào!

Thẩm Hạo dẫn đường ở trước mặt, bốn người Lăng Hàn theo ở phía sau, mà ba người hồng y thiếu nữ tàn nhẫn nhìn bóng lưng đoàn người Lăng Hàn, xoay người rời đi.

Bọn họ phải đi về cáo trạng, mấy người ngoại lai lại dám đánh chủ ý tới Tiên Thụ, Thương Bắc Tiên Vương biết nhất định sẽ giận tím mặt, nói không chắc sẽ đích thân ra tay thu thập đoàn người Lăng Hàn.

Rất quái lạ, trước đó bên trong thung lũng sương mù đầy trời, đưa tay cũng không thấy năm ngón, ngơ ngơ ngác ngác sẽ vòng đi ra, nhưng hiện tại một chút sương mù cũng không nhìn thấy, tuy không có ánh mặt trời chiếu khắp, nhưng ở dưới nguyệt quang, màu trắng tao nhã, có thể thấy cảnh vật rất rõ ràng.

Đoạn đường này không khó đi, Thẩm Hạo đi rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.