Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3940: Chương 3940: Một chữ Minh Văn (2)




Bỏ qua Minh Văn khiến cho hắn buồn bực, Lăng Hàn quyết định đi thử chiến lực hiện tại của mình thế nào, mặc dù hắn biết chắc mình rất mạnh, thế nhưng dù thế nào cũng phải biết rõ cực hạn của mình ở đâu, lúc ra tay cũng có thể phân nặng nhẹ.

- Phụ thân!

Mấy đứa trẻ nhao nhao chạy tới, Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười, giang hai cánh tay để mấy đứa trẻ bám lên trên tay.

- A, phụ thân, Minh Văn của người thật là kỳ quái!

Nhị Oa nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn một hồi rồi nói.

Tiểu nha đầu này có thể nhìn thấy Minh Văn của hắn.

Lăng Hàn thở dài, nói:

- Có chỗ nào kỳ quái chứ?

- Phụ thân, người có biết Minh Văn phổ thông và Minh Văn đặc thù phân chia như thế nào không?

Nhị Oa hỏi.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn không có lão sư, chỉ điểm cho hắn đây là thứ gì, thứ kia có ý nghĩa gì, chỉ hắn biết nên làm gì.

Đại Oa ngắt lời, nói:

- Kỳ thật thứ này vô cùng đơn giản, phải nhìn kết cấu của Minh Văn, số đạo càng nhiều thì uy lực sẽ càng lớn.

- Minh Văn của phụ thân chính là một đường ngang.

Nhị Oa nói.

- Sao ?

Mấy đứa trẻ đều sững sờ, cái này cái này, Minh Văn này cũng quá yếu a?

Đơn giản, yếu tới mức đáng giận.

- Đây là phản phác quy chân!

Tam Oa dùng giọng khẳng định nói, nàng là người có lòng tin nhất đối với Lăng Hàn.

Lăng Hàn thì khẽ giật mình, uy lực của Minh Văn là số lượng đường vân hay sao? Như vậy chữ nhất của hắn là trăm vạn đạo, chỉ là toàn bộ đều chất đống vào một chỗ, cho nên vừa nhìn qua giống như chỉ có một đạo.

Như vậy, rốt cuộc Minh Văn này của hắn là mạnh hay là yếu a?

Phanh!

Một tiếng trầm đục vang lên, Lăng Hàn không cần nhìn đã biết, nhất định là cửa lớn lại bị phá vỡ.

Rốt cuộc cái cửa này đã trêu vào ai chứ, đây đã là lần thứ mấy bị người ta phá vỡ a?

Lăng Hàn đặt mấy đứa trẻ xuống, bước đi về phía cửa lớn, mà mấy đứa trẻ thì đi theo sau.

Sau khi đi vào đình viện là có thể nhìn thấy mười mấy tên nam nữ trẻ tuổi đang đứng ở phía ngoài, phần lớn đều là người mà Lăng Hàn đã ăn cướp qua một lần, đương nhiên hắn đã nhìn quen mắt.

- Lăng Hàn, ngươi cho rằng nơi này có trận pháp làm suy yếu tu vi của cường giả là cho rằng mình có thể cao gối không lo hay sao?

Bạch Hoành Tài mở miệng, vẻ mặt tràn ngập vẻ khinh thường, chỉ cần không có áp chế cảnh giới, hắn muốn trấn áp nhất một Cực Cốt cảnh cũng giống như trêu đùa vậy.

Lăng Hàn cười một tiếng:

- Đã quên đau đớn lần trước rồi sao?

- Ngươi…

Sắc mặt Bạch Hoành Tài lập tức đỏ lên, bị một quyền của Lăng Hàn đánh bại quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã của hắn. Cho dù đây là bởi vì cảnh giới của hắn bị áp chế cũng vậy, bởi vì người ngoài sẽ chỉ nói Khai Khiếu cảnh như hắn ngay cả một khúc xương cũng không bằng.

- Muốn báo thù sao?

Lăng Hàn cười nói.

- Không sai!

Bạch Hoành Tài ngạo nghễ nói, nhanh chân đi vào cửa lớn.

Có nắm chắc như vậy sao?

Lăng Hàn phát động trận pháp, thế nhưng trên thân Bạch Hoành Tài lại có quang mang màu bạc nở rộ, giống như một cái thuẫn, bài xích uy lực của trận pháp ra bên ngoài.

- Ha ha, đây là Linh phù do Phí đại nhân tự tay chế tác, trận pháp mà ngươi ngươi bày ra há có thể áp chế?

Bạch Hoành Tài cười lạnh nói :

- Lăng Hàn, ngươi thật to gan, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết tốt xấu!

Hắn nhanh chóng đi tới, oanh, khí thế Khai Khiếu cảnh phun trào, cực kỳ bá đạo.

Lần này, bên ngoài chẳng những có đoàn người Uông Vũ mà còn có rất nhiều người của đế đô, dường như trước đó đã nhận được tin tức vậy.

Hiển nhiên, lần này cũng không chỉ có đám người Uông Vũ hành động, rất có thể đã được Phí Vĩnh Tư chống đỡ, mục đích vì sao chứ? Ra chiêu với Trần Phong Viêm, nhìn đối phương sẽ tiếp như thế nào.

Người của đế đô đều biết, Lăng Hàn rất được đương kim Thánh Hoàng hậu ái, thậm chí còn vượt qua con của hắn, nếu như Lăng Hàn bị nhục, nếu như Trần Phong Viêm còn không phản ứng, như vậy chứng minh trong lòng hắn đã run sợ, không dám địch lại Chú Đỉnh cảnh.

Mà nếu chỉ là đám tiểu bối như Uông Vũ xuất chiến thì cũng để lại cho Phí Vĩnh Tư đường lui, trước đó trận linh đã lên tiếng thay Trần Phong Viêm. Cường giả tiên đồ phải tuân thủ quy củ, bởi vậy, dù thực lực Trần Phong Viêm mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi thì bọn hắn cũng có lý do để thoái thác.

Thấy Bạch Hoành Tài không sợ trận pháp áp chế, người bên ngoài đều có vẻ lo lắng.

Lăng Hàn, đế đô song kiêu, thiên phú võ đạo kinh tài tuyệt diễm, càng là đại sư Trận Đạo, tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng mà, cảnh giới của Lăng Hàn lại không tốt, dù sao thời gian hắn quật khởi khá muộn, mặc dù đã đuổi tới Cực Cốt cảnh, thế nhưng ở thời đại động một tí là Khai Khiếu, Tầm Bí cảnh, tu vi Cực Cốt cảnh thật sự quá là không đủ a.

Lần này hỏng việc rồi.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều hướng về Lăng Hàn, cũng có một chút người vốn đã có ân oán với Lăng Hàn, hoặc là người ghen ghét hắn, hiện tại tất cả đều nở nụ cười lạnh.

Cường giả Khai Khiếu cảnh có thể toàn lực xuất thủ, ngươi cản như thế nào đây?

Bạch Hoành Tài nhanh chân đi tới, không có xuất thủ trước tiên, hắn chỉ phóng thích ra khí tức cường đại của hắn để uy hiếp, hắn đang cố ý tạo ra áp lực cho Lăng Hàn.

Hắn cao hơn đối phương ròng rã hai đại cảnh giới, đánh bại Lăng Hàn giống như đi chơi vậy, đương nhiên không cần coi là chuyện to tát gì cả. Chỉ là lần trước bị Lăng Hàn dùng một quyền đánh bay, hắn cảm thấy mất mặt, cho nên đương nhiên hiện tại phải xả giận thật đã, khiến cho Lăng Hàn càng mất mặt hơn hắn.

Hai tay Lăng Hàn thả lỏng ra phía sau, dáng vẻ rất là thong dong.

Dựa vào, ngươi thật là biết giả vờ a.

Bạch Hoành Tài sầm mặt lại, vốn hắn muốn tạo ra áp lực cho Lăng Hàn, thế nhưng Lăng Hàn thì tốt rồi, lại còn giả vờ trâu bò.

Tên đáng chết.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng đã xuất thủ, bên trong một chưởng vỗ ra, lực quyền ngưng tụ năng lượng tầng thứ cao, hóa thành một chùm sáng to chừng đầu người, đánh tới chỗ Lăng Hàn.

Lăng Hàn không sợ, đợi tới lúc chùm sáng đánh tới, hắn tùy ý vỗ ra một chưởng, phanh, chùm sáng vỡ nát.

Dựa vào, thật hay giả vậy?

Tất cả mọi người đều trợn ngược mắt, vẻ mặt như gặp quỷ.

Quả thực bọn hắn biết Lăng Hàn rất trâu bò, nhưng ai có thể trâu bò đến mức có thể vượt qua hai đại cảnh giới chiến đấu cơ chứ?&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.