Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Xuất hành




“Tiểu thư.”

Đột nhiên nghe có người gọi nàng, Thượng Trang quay đầu lại thì thấy Tần mama đang tiến lại gần nàng và cười nói: “Hôm nay, không phải tiểu thư muốn đến Chi Hoa Trai để mua son bột nước sao, vì sao còn đứng ở đây thất thần làm gì?”

Thượng Trang lập tức giật mình, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Tần mama, vì sao phải đi Chi Hoa Trai?” Trước kia, không phải tiểu thư muốn mua son bột nước đều có nha đầu đi ra bên ngoài mua sao?

Tiểu thư An Lăng phủ chưa bao giờ xuất đầu lộ diện.

Mặc dù thỉnh thoảng có đi Tự Miếu cầu phúc, nhưng cũng là ngồi trong kiệu, dùng lụa mỏng che mặt.

Tiểu thư An Lăng Vu luôn ở trong khuê phòng.

Nghe vậy, Tần mama vẫn cười như trước: “Tiểu thư ngày kia sẽ vào cung, lão gia nói ngài thích cái gì cứ chọn. Muốn tiểu thư tự mình chọn lấy, sợ là bọn nha đầu chọn ngài lại không thích.” Bà ta nói xong liền kéo nàng đi tới phía trước, lại nói: “Kiệu đã chuẩn bị xong, tiểu thư an tâm.”

Thượng Trang có chút kinh ngạc, thì thân thể đã bị bà ta lôi kéo đi.

Không có như tiểu thư trước kia đi ra ngoài luôn bịt một mảnh lụa mỏng.

Mà nàng, cũng chợt hiểu ra.

Đây là muốn nàng đi ra ngoài, để cho mọi người ở kinh thành, đều nhìn thấy mặt đại tiểu thư An Lăng phủ.

Từ nay về sau, nàng chính là tiểu thư An Lăng Vu “Chân chính”.

Ai cũng không dám nói nàng không phải.

An Lăng là một đại gia tộc, lão gia lại từng đảm nhiệm chức Kinh Triệu Doãn*(* nắm việc trị an ở kinh đô ), cho nên tiểu thư An Lăng gia đi ra ngoài, tất nhiên là khiến nhiều người tò mò.

Thượng Trang ngồi ở bên trong kiệu, nghe thanh âm bên ngoài truyền đến:

“Aiz, mau xem, kiệu của An Lăng tiểu thư! Nghe nói An Lăng tiểu thư lớn lên rất đẹp, không biết có thể có may mắn được chiêm ngưỡng hay không?”

“Aiz, người ta là đại tiểu thư, mỗi lần đi ra đi vào trên mặt đều có một cái khăn mỏng. Chẳng qua, ánh mắt kia có thể câu hồn người khác nha!”

. . . . . .

Thượng Trang bất giác đưa tay lên xoa xoa gương mặt của mình.

Đúng vậy, dáng dấp của tiểu thư rất đẹp.

Mà, mình thì rất đẹp sao?

Bất giác cười nhạt một tiếng, kể từ khi vào An Lăng phủ, nàng cũng chưa từng đi ra ngoài. Cũng chưa hề có người nào nói về diện mạo của nàng. Chỉ có một năm, lúc thiếu gia về, có nói nàng lớn lên xinh đẹp. Đột nhiên nàng nghĩ, nếu giờ phút này nàng đi ra ngoài, đám người kia nhìn thấy, không phải sẽ thất vọng về diện mạo của An Lăng tiểu thư sao?

Sau đó, lại duỗi ngón tay ra, nhìn kỹ càng.

Lúc ở nhà, mặc dù trong nhà cũng không giàu có gì nhưng cha mẹ cũng là thương yêu như bảo vật. Sau lại vào An Lăng phủ, liền làm thư đồng của tiểu thư, đôi tay này của nàng, thật sự cũng chưa từng làm qua việc nặng.

Chẳng trách Tần mama nói chỉ cần thay đổi cách ăn mặc, nàng liền giống như một tiểu thư.

Các tiểu thư, mười ngón tay đều không dính nước mùa xuân*.

* Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: ý nói con cái được cưng chiều, không phải làm một việc gì, gia đình có điều kiện tốt.

Nàng đang suy nghĩ, chợt cảm thấy hình như kiệu ngừng lại.

Hơi lấy làm kinh hãi, lại nghe giọng nói của Tần mama từ bên ngoài truyền vào: “Aiz za, xe ngựa nhà ai còn không mau tránh ra!”

Đầu ngón tay của Thượng Trang đã nắm lấy màn xe, nàng theo bản năng muốn nhìn một chút chuyện gì xảy ra, rồi lại giật mình. Hiện tại, nàng là tiểu thư An Lăng gia, việc này không phải chuyện nàng nên quản. Nàng chỉ cần ngồi im, Tần mama sẽ giải quyết mọi chuyện thỏa đáng.

Một lát sau, người bên kia mới nói: “Chờ một chút, xe ngựa hư rồi!”

Tần mama nhíu mày, gia đình nhà ai dám can đảm nói như thế? Vội bước nhanh về phía trước, tức giận nói: “Hư thì né sang một bên! Không nhìn thấy kiệu An Lăng phủ sao? Tránh ra tránh ra!”

Phu xe kia cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Công tử không có bảo chúng ta né tránh, các ngươi vẫn là nên chờ đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.