Thẩm Bạc

Chương 23: Chương 23: Chương 20




Họ ngồi cả ngày trong xe, gió bụi mệt mỏi về đến nhà.

Dư Niệm mở tủ lạnh quen thuộc ra, uống một ngụm Coke, nhất thời tinh thần sảng khoái.

Thẩm Bạc phủi nếp nhăn trên cổ tay áo, giống như rất ghét mùi khói bụi nồng nặc trên người mình, nhíu mày nói: “Cô Dư mời tự nhiên, tôi lên lầu tắm rửa đã, ít nhất phải loại bỏ mùi xa lạ mang theo từ đất khách về.”

Dư Niệm vui vẻ, “Anh Thẩm này, anh có biết hiện tại anh giống gì không?”

“Hửm?”

“Như con mèo trước đây tôi nuôi vậy đó.”

“Nó thế nào?”

Dư Niệm nói rất ẩn ý: “Khi bước vào khu vực xa lạ, sẽ thu móng vuốt lại, giả vờ thiện lương vô hại. Chỉ khi nào trở về địa bàn của chính mình, tất cả khó chịu đều biểu lộ ra, khi cảm giác an toàn kịch liệt giảm mạnh, nó sẽ liếm lông, ý đồ loại bỏ mùi đáng ghét của kẻ khác.”

Thẩm Bạc sáng tỏ gật đầu, khóe miệng nhích lên, “Cô là ám chỉ, hành vi tắm rửa hiện giờ của tôi, chính là liếm lông để loại bỏ khó chịu?”

Dư Niệm đối diện với ánh mắt sâu thẳm nham hiểm kia, bỗng có hơi chột dạ: “Cũng không phải…”

“À? Vậy thì ví dụ đó, có nghĩa là gì?” Thẩm Bạc ép sát không tha, anh từ cầu thang chậm rãi bước xuống, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống nói, “Là ám chỉ cô là chủ nhân của tôi, nuôi dưỡng tôi à?”

Dư Niệm á khẩu không đáp được, oán thầm: Nói gì vậy chứ, cô có mượn một trăm lá gan, cũng không dám làm nhân viên chuyên hốt phân cho anh Thẩm đâu! Dĩ hạ phạm thượng, xưa này chính là tội bêu đầu, ít ra cô vẫn chưa muốn chết trong oanh liệt?!

Nghĩ thông suốt, Dư Niệm vội hắng giọng, lấy tay che miệng, “Tôi tuyệt đối không nghĩ như vậy!”

“Hửm?” Anh mỉm cười, lại không muốn nghiên cứu kỹ lưỡng.

Thẩm Bạc theo cầu thang bằng gỗ màu nâu sậm đi lên lầu, vừa mới đi được vài bước, anh quay đầu lại, thâm sâu nói: “Suýt nữa quên mất, lúc trước cô Dư có đồng ý đáp ứng một điệu kiện của tôi, cô còn nhớ không?”

“Điều kiện?” Dư Niệm nhanh chóng hồi tưởng, lúc này mới nhớ ra: lúc trước vì nhờ vả Thẩm Bạc lái xe hộ, nên đã đồng ý đáp ứng một điệu kiện của anh, cũng không thể lật lọng.

“Cô quên rồi?”

“Sao quên được.”

“Thế thì, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể yêu cầu cô thực hiện lời hứa.” Bốn chữ cuối cùng của anh chậm lại, ngữ điệu đè xuống mức thấp nhất, có khuynh hướng khàn khàn như đá sỏi.

Câu nói ngắn gọn này như một quả bom nổ chậm, tùy thời sẽ phát nổ. Tựa như uy hiếp, lại như một lời dặn dò bình thường, bên trong lời nói sắc bén, thật là đau đầu.

Dư Niệm gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Thẩm Bạc hài lòng đi tắm, còn Tiểu Bạch với cô cùng nhau ở phòng khách xem phim.

Phim kinh dị Dư Niệm chọn có liên quan đến búp bê, bộ phim điện ảnh Âu Mỹ với kinh phí thấp, cảnh quay chỉ ở trong một ngôi nhà nhỏ, thậm chí còn không chuyển cảnh.

Có lẽ vì phong cách châu Âu và căn nhà này quá mức tương đồng, vách tường đều được dán giấy in hoa thanh lịch, đặc biệt đơn điệu, cũng đặc biệt kỳ quái.

Dư Niệm bất giác nheo mắt lại, cơ thể lùi về sau, chừa một khoảng cách với màn hình ti vi, tự lừa mình như vậy sẽ không thấy rõ mặt của con búp bê kia.

Reng reng reng.

Cô hoảng hốt, toàn thân nhảy dựng lên.

Hóa ra là tiếng chuông điện thoại.

Dư Niệm vừa gặm lát khoai, vừa nhận máy, “Xin chào, đây là nhà của anh Thẩm.”

“Chào.” Giọng của đối phương khá đặc biệt, có hơi không thật, khó phân biệt là nam hay nữ.

Dư Niệm tưởng điện thoại có vấn đề: “Sao ạ? Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Tôi là người của bảo tàng trưng bày sự vật kỳ dị, chủ bảo tàng nhờ tôi thông báo với anh Thẩm, hàng triển lãm anh Thẩm muốn sẽ bán đấu giá vào thứ năm, xin đến bảo tàng đăng ký, đợi đến khi bắt đầu buổi đấu giá.”

“Ừ, được rồi…” Cô còn chưa dứt lời, bên kia đã truyền đến một chuỗi tiếng tút dài.

Có hơi không lễ phép nhỉ, Dư Niệm trề môi.

Cô ngẫm nghĩ đến bảo tàng triển lãm sự vật kỳ dị được nhắc đến, ngón trỏ và ngón giữa gãi gãi hàm dưới, bỗng nhiên, ngón trỏ đứng yên, động tác dừng lại, “Bảo tàng triển lãm sự vật kỳ dị?”

Tiểu Bạch liếc nhìn Dư Niệm, rồi nói: “Bảo tàng triển lãm sự vật kỳ dị, là một chuỗi bảo tàng mang tính chất quốc tế, chuyên cất giữ những sự vật khó tin, thậm chí là vật phẩm siêu nhiên. Các nước như Mỹ-Anh-Nhật đều có hợp tác, mỗi quốc gia đều có những vật phẩm triển lãm khác nhau, bình thường không bán ra bên ngoài, trừ phi có trường hợp đặc biệt, ví dụ như vật triển lãm thu nạp là vật phẩm thuộc về cá nhân, trải qua ủy thác của người sở hữu vật phẩm, trưng bày ở bảo tàng, tùy bảo tàng đại diện mở bán đấu giá.”

Dư Niệm có hơi đăm chiêu: “Nói cách khác, mấy vật phẩm đó đều không đơn giản?”

Tiểu Bạch mím môi, muốn nói lại thôi.

Dù sao hiệu ứng âm thanh trong phim điện ảnh, tất cả hành động dù nhỏ nhất cũng đều được phóng đại lên vô hạn, mấy chuyện kinh khủng cũng theo đó hình thành nên tưởng tượng trong đầu, huyễn hóa ra những ảo tưởng ghê rợn, ngộ nhỡ kích thích đến Dư Niệm sẽ không tốt lắm.

Dư Niệm bấm dừng phim, biểu tượng tam giác phát lại vừa vặn che đi cái môi đỏ tươi của con búp bê kia.

Cô hỏi: “Cậu biết gì nữa?”

“Chị Dư Niệm biết Okiku không?”

“Chị có nghe nói qua truyền thuyết này, nghe đâu là con búp bê Nhật, mặc ki-mô-nô truyền thống, mái tóc đen như thác nước của nó mỗi năm đều mọc dài ra. Có người nói, bởi vì da đầu con búp bê này là của người thật, cho nên mới có hiện tượng kỳ quái như vậy.”

“Con búp bê đó, cũng được thu nhận trưng bày trong bảo tàng triển lãm sự vật kỳ dị ở Nhật Bản.”

“Hả…” Dư Niệm hít sâu, “Chẳng lẽ, đây là thật à?”Tiểu Bạch chậm rãi lắc đầu, cụp mắt.

“Như vậy, vật phẩm anh Thẩm nhìn trúng rốt cuộc là cái gì?” Dư Niệm tò mò đoán.

Tiểu Bạch lại giật mình ngẩn ra một lát, rồi lắc đầu.

“Chi bằng tự mình đến hỏi tôi?” Thẩm Bạc không biết xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào, bước chân lặng yên không một tiếng động, quả nhiên chẳng khác gì con mèo.

Mấy lời suy diễn sau lưng người khác của Dư Niệm bị phát hiện, cô ngượng ngùng nói: “Anh Thẩm, vừa rồi người của bảo tàng thông báo cho anh, thứ năm sẽ bắt đầu phiên đấu giá.”

“Tôi biết rồi.” Ngón tay Thẩm Bạc gõ nhịp lên thành sô pha bằng da thật, phát ra tiếng cộc cộc thô ráp, hứng thú nhìn cô nói, “Cô muốn biết như vậy, còn dò hỏi người ngoài, hiện giờ đương sự đến rồi, ngược lại không hỏi tôi?”

Dư Niệm gãi gãi lòng bàn tay, mất tự nhiên nói: “Thì cảm thấy hỏi ông chủ chuyện riêng tư không được tốt lắm?”

“Hửm?” Anh kéo dài câu chữ, thâm sâu nói, “Cho nên ở sau lưng bàn tán chuyện riêng tư của ông chủ, thì hay hơn giáp mặt hỏi han à.”

“Vậy thì không phải…” Dư Niệm không biết làm sao, “Là vầy, anh Thẩm, anh muốn mua vật phẩm gì vậy?”

“Cái này à…” Anh cười như không cười, nói, “Tôi lại không muốn nói với cô.”

“…” Xem như anh lợi hại, Dư Niệm cười cười.

Quả nhiên, tên nhãi này chính là ‘quý ông cầm thú’.

Đừng thấy ngoài mặt anh nói chuyện nho nhã lễ độ, thực chất bên trong lại rất đen tối, ngay cả trái tim cũng đen thui!

“Nhưng mà, cô đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta phải cùng đi đăng ký tham dự phiên đấu giá.” Thẩm Bạc nói.

Dư Niệm không hiểu nội tình: “Tại sao? Không phải hôm đấu giá đi là được rồi sao?”

“Đây là quy tắc ngầm, người tham dự triển lãm không được phép đăng ký đấu giá cùng ngày, vì đề phòng trộm cắp hoặc tập kích khủng bố, cần đến đăng ký tham dự buổi đấu giá trước, thậm chí ngay cả địa điểm đấu giá cũng không tiết lộ ra bên ngoài.”

Dư Niệm không ngờ cách thức đấu giá lại nhiều như vậy, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Thẩm Bạc không nói gì thêm, anh nhanh chóng đi sang nhà bếp pha một ly sữa nóng.

Đến khi lên lầu, anh đột nhiên nghiêng đầu nói: “Phim kinh dị hai người đang xem là dựa trên một câu chuyện có thật.”

Dư Niệm hoảng sợ, dời mắt sang Thẩm Bạc ở cầu thang, “Cái gì?”

Anh ung dung nhếch mép, không định giải thích.

Dư Niệm ngước mắt nhìn theo hướng Thẩm Bạc, chỉ thấy anh đón ánh sáng mong manh từ từ đi lên lầu. Bóng anh bị ánh sáng kéo dài ra, như kéo theo đuôi váy màu đen, lặng lẽ bao phủ lấy tiếng bước chân anh.

Người đàn ông này để lại nỗi kinh hoàng cho người khác, những thắc mắc kỳ quái, rồi cứ thế vô trách nhiệm bỏ đi.

Dư Niệm đành chịu, chỉ có thể tự lực cánh sinh, lên mạng thu thập dữ liệu.

Cô điều tra dữ liệu, bắt gặp bài viết có liên quan đến câu chuyện đằng sau bộ phim, quả nhiên có tương quan với bộ phim này.

Nghe nói con búp bê trong phim thực sự tồn tại trong đời sống thực tế, tên của nó là Annabelle, nó được một y tá mua về nhà, sau đó liên tục xảy ra nhiều chuyện lạ, ví dụ như vị trí búp bê bị xê dịch, cùng với trong nhà thường xuyên xuất hiện những mẩu giấy chứa thông điệp ‘Hãy cứu giúp chúng tôi’, nhưng thú vị chính là, trong nhà không hề có giấy bút, thật là sâu xa.

Người y tá sợ hãi, nên đã đi tìm một linh mục để nghĩ cách.

Linh mục xua đuổi tà ma, hơn nữa còn tính mang con búp bê này đến viện bảo tàng triển lãm sự vật kỳ dị.

Nhưng tại thời điểm đó, xe của vị linh mục nhiều lần xảy ra vấn đề, ông còn suýt chết.

Sau đó trải qua một loạt các nghi thức phong ấn, Annabelle cuối cùng an tĩnh lại, hơn nữa bị đặt trong một chiếc tủ gỗ nhỏ hẹp màu đỏ, không xuất hiện trước con người nữa.

Người bảo quản nó còn đặt trong tủ vài viên kẹo, thỉnh thoảng cũng có thể nhặt được mấy vỏ kẹo khi mở tủ ra.

Dư Niệm không rét mà run, cánh tay cô nổi da gà, đáy lòng cũng nổi lên một dự cảm chẳng lành.

Rốt cuộc anh Thẩm đó muốn mua cái gì?

Cô luôn cảm thấy trong bảo tàng trưng bày kiểu như vậy, không có thứ gì là đồ tốt cả.

Bộ phim sắp kết thúc, bên trong truyền đến làn điệu đồng quê du dương, hoà lẫn cùng tiếng chuông ngân vang, làn điệu uyển chuyển phát ra từ chiếc hộp âm nhạc…

Rõ ràng là một khúc nhạc hoang vắng, làm cho người nghe bất giác cảm thấy đau thương khó hiểu.

Hình ảnh dừng tại một nơi trống trải bên trong căn nhà, trong đó bày biện đủ thứ đồ vật kỳ bí bị phong ấn, con búp bê kia, cũng lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế trong bóng tối.

Lúc gần kết thúc, chiếc ghế không có gió, lại tự động lắc lư.

Trên mặt búp bê vẫn là nụ cười đó, không có chút biến hoá.

Dư Niệm xem mà thấy ám ảnh tâm lý, cô mím môi, vừa định uống miếng nước cho đỡ sợ, kết quả lại nhận được tin nhắn của Thẩm Bạc: Tôi không biết khơi gợi tò mò, cho nên nói với cô trước, nội dung có liên quan đến vật phẩm tôi định mua. Tôi muốn mua một con búp bê bị nguyền rủa, cũng chính là con búp bê được nhắc đến đó.

Một dòng điện không tên tức khắc xẹt qua, chạy dọc tứ chi cô, tay chân Dư Niệm bị mất cảm giác, khiến cả người cô khô nóng, mồ hôi túa ra ròng ròng.

“Con búp bê bị nguyền rủa?” Dư Niệm bỗng nhiên thấy không ổn.

Nhưng mà, trên đời này sao có chuyện quỷ thần như vậy được.

“Có chứ.” Tiểu Bạch như đoán trúng ưu tư trong lòng cô, chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy ngôn ngữ của con người ẩn chứa sức mạnh, cho nên chuyện nguyền rủa, cũng có thể có tồn tại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.