Thẩm Bạc

Chương 13: Chương 13: Chương 12




Chẳng mấy chốc đến đầu thu, trời nhiều mưa, dầm dề rả rích.

Dư Niệm làm việc cho Thẩm Bạc, chẳng những bao ăn bao ở, tiền lương còn rất cao, tháng Tám còn được nghỉ phép.

Căn cứ theo lời anh nói: Ở châu Âu, tháng Tám là kỳ nghỉ, nếu làm việc thì cần trả gấp đôi tiền lương, anh là một ông chủ không có ý định bóc lột nhân viên, cho nên đầy tình người sắp xếp địa điểm nghỉ ngơi giúp họ: đến một trấn nhỏ có núi đá nổi tiếng du lịch nửa tháng.

Dư Niệm thỏa mãn cuộn mình trên ghế mây ngủ vùi.

Ngoài phòng tiếng mưa tơi tí tách, Tiểu Bạch lòng như lửa đốt từ trên lầu chạy xuống, thuận tay đóng cửa lại.

Cạch, thế giới đều yên lặng.

Dư Niệm hãy còn buồn ngủ, cô che miệng, đánh ngáp một cái rồi hỏi, “Ưm? Tiểu Bạch? Ăn cơm?”

Tiểu Bạch oán trách, “Chị Dư Niệm, sau này trời mưa phải đóng cửa nhé, sẽ bệnh đó.”

“Này, Tiểu Bạch là đang quan tâm chị à?” Dư Niệm cười khẽ, nhéo gương mặt non mịn của Tiểu Bạch.

Tai Tiểu Bạch đỏ lên, ngập ngừng: “Anh Thẩm nói sắp làm cơm xong rồi, em đi giúp đỡ.”

Hắn như chạy trốn lên lầu, Dư Niệm ôm bụng cười vang.

Trải qua thời gian sinh hoạt cùng nhau, tính cách vốn u sầu của Tiểu Bạch dần chuyển biến tốt hơn, mặc dù làm việc vẫn sợ này sợ nọ, không nói chuyện với người lạ, nhưng với họ thì rất tốt, thỉnh thoảng còn có thể nói mấy câu vui đùa.

Thẩm Bạc mời bác sĩ nổi tiếng khoa tai điều trị cho hắn, kinh ngạc phát hiện mặc dù thính lực kém, nhưng bên trong không nghiêm trọng như vẻ bề ngoài.

Sau khi đeo máy trợ thính kết hợp với dùng thuốc, miễn cưỡng có thể nghe thấy một vài âm thanh tần số cao, ít nhất cũng tiện cho hắn phân biệt xung quanh có người đang nói chuyện hay không.

Dư Niệm xoay người, bước xuống.

Bởi vì trời mưa, mặt sàn gỗ vừa lạnh vừa ẩm, rét đến cô run run, bất giác co quắp ngón chân.

Cô đi nhanh lên lầu, ngồi vào chỗ.

Dư Niệm ngồi gác chân lên ghế, khiến Thẩm Bạc bất mãn: “Cô Dư có biết ăn cơm là một việc cần có thái độ nghiêm túc không?”

Dư Niệm hừ một tiếng, lòng không muốn bỏ chân xuống chút nào, “Bởi vì thấy anh Thẩm đây và Tiểu Bạch thân thiết, cho nên mới tùy tiện như vậy.”

Khóe môi Thẩm Bạc khẽ nhích, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh? Cô Dư trước kia ra ngoài xã giao với khách hàng, cũng thích ngồi gác chân lên ghế?”

Cô không nói lại anh, chỉ có thể trề môi.

Bình thường người này thoạt nhìn lúc cười mắt cong lên như trăng non, chỉ có những lúc ăn cơm mới tích cực, chỉ chăm chăm tranh biện.

“Đúng đúng đúng, anh Thẩm dạy bảo rất phải, sau này ăn cơm tôi nhất định ngồi nghiêm chỉnh, như ngồi trên chông, như lưng mang gai …”

Anh Thẩm nọ cười khẽ: “Tốt, tôi rất hài lòng.”

Dư Niệm: “…”

Cuối cùng, cũng là Tiểu Bạch tinh mắt, đưa đôi dép mang trong nhà cho Dư Niệm, “Chị Dư Niệm thấy lạnh?”

“Cám ơn Tiểu Bạch, chị vừa mới thức dậy còn mơ ngủ, nên quên mang.” Cô nhận lấy dép.

Không thể không nói, khả năng quan sát của Tiểu Bạch, quả thực lợi hại hơn cả cô. Có thể bởi vì bị điếc, cho nên bẩm sinh là một người thích quan sát, im lặng theo dõi mỗi biến hóa của vạn vật trên thế gian.

Cũng không biết Thẩm Bạc muốn thuê hắn, có phải là vì nhìn trúng điểm này của hắn, cho nên muốn thu nhận dưới trướng.

Cô ngồi nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch, hỏi lúc trước có đưa cho hắn vài bộ sách tâm lý học, có chăm chỉ đọc hay không.

Tiểu Bạch đáp rành rọt, lúc này Dư Niệm mới phát hiện, năng lực đọc hiểu và ghi nhớ của hắn rất mạnh, khó trách trước kia tự mài mò học chữ, mà có thể học được nhiều kiến thức như vậy.

Nhà bếp bay đến hương tỏi, cộng thêm giấm gạo kích thích, cho đậu bắp sản sinh ra mùi thanh thanh.

Thẩm Bạc mang đậu bắp ướp giấm dọn lên bàn, bảo Tiểu Bạch giúp đỡ mang bếp nướng lên, bên trong đốt than hồng, bên trên đặt cái vỉ nướng.

Anh thoa dầu lên vỉ một lượt, rồi gắp thịt ba chỉ đã tẩm ướp sốt đặc chế, đặt lên đó.

Thẩm Bạc vén tay áo lên, lộ ra cánh tay đường nét rõ ràng, cánh tay anh mang đến cảm giác cường tráng, có một loại hấp dẫn nam tính trưởng thành.

Dư Niệm theo xương cổ tay anh nhìn xuống, dồn sự chú ý đến ngón tay trắng trẻo thuôn dài của anh.

Một người đàn ông mà sở hữu đôi tay đẹp như vậy, da trắng, cũng không có mùi tanh hôi.

Trong lòng cô có chút ghen tị, đầu óc miên man lơ đãng: anh Thẩm nếu dùng đôi tay đó cài nơ cà vạt, rồi dùng một ngón tay mở nó, mạnh một chút, xương quai xanh nơi cổ áo như ẩn như hiện, lộ ra ánh sáng bạc hơi mỏng…

“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Thẩm Bạc hỏi, ý cười nơi đáy mắt anh rất đậm, khiến kẻ khác không nắm bắt được, thoáng cái phỏng chết Dư Niệm.

“Không có gì, tôi đâu nghĩ gì đâu!” Cô thề thốt phủ nhận.

Đùa thật, chẳng lẽ nói nhất thời say sưa, ảo tưởng một chút dáng vẻ anh Thẩm cởi bỏ áo sơmi ư?

Cô chỉ là một viên chức nho nhỏ hèn mọn, còn dám tơ tưởng đến ông chủ?

Loại thâm sâu khó lường như Thẩm Bạc này, cô nào dám giao tranh với anh.

Huống hồ, muốn phát triển tình cảm, chi bằng giúp cô thăng chức đi, loại chuyện này đàn ông không lỗ lã gì, ngộ nhỡ sơ sẩy, ngay cả chỗ than khổ cô cũng không có!

Đợi đã, hình như cô đã nghĩ quá xa rồi.

Nhưng mà xét đến cùng, Thẩm Bạc không phải tên bị thịt, cũng không phải đối tượng thích hợp để yêu đương.

Dư Niệm rối rắm xong, đứng lên, xúc một chén cơm đầy.

Cô ăn miếng cơm, kèm theo miếng thịt nướng sốt đậm đà.

Mới miếng đầu tiên vào miệng, cô liền sững sờ tại chỗ.

Dư Niệm dừng đũa, rồi lật trở miếng thịt nướng trên bếp, cũng không phát hiện nó có gì bất thường.

Nhưng rốt cục là thế nào nướng ra được vị thịt nướng than chính cống như thế này?

Cô lại cắn một miếng, tinh tế nhấm nháp: thịt ba chỉ được nướng chín, phần mỡ vốn ngấy bị ép chảy ra, thịt lại ngấm sốt, cắn một miếng, lùa miếng cơm, vừa đúng dung hợp lại, vị thịt đậm đà, ngon đến tê người.

“Anh Thẩm không hổ danh là người nấu ăn lâu năm, hương vị này, thật sự ngon không cưỡng nổi.” Dư Niệm không tiếc lời ca ngợi, lớn tiếng tán thưởng.

Thẩm Bạc mỉm cười: “Có thể nhận được sự yêu mến của cô Dư, là niềm vinh hạnh của nó.”

“Nhưng mà tương sốt này chế biến thế nào vậy? Hương vị không giống trong mấy quán thịt nướng tầm thường.”

“Cái này à…” Anh muốn nói lại thôi.

“Dạ?” Dư Niệm có loại dự cảm không tốt.

“Cô Dư có từng nghe nói, trong nguyên liệu nấu lẩu cho thêm một ít xác anh túc sẽ gây nghiện, sẽ làm cho vị nước dùng rất ngon không?”

“Cũng có nghe nói…” Cô cực kỳ hoảng sợ, “Chẳng lẽ anh Thẩm…”

Thẩm Bạc hứng thú nhìn cô, lên tiếng: “Gạt cô thôi.”

“…” Hừm, ra là thế.

Họ ăn cơm xong, đang định giải tán.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên, có người đến nhà thăm hỏi.

Dư Niệm và Tiểu Bạch đưa mắt nhìn nhau, theo lý mà nói, không ai biết họ ở chỗ này nghỉ phép.

Thẩm Bạc chỉnh lại áo sơ mi, cài cúc áo cẩn thận lại, nói: “Có khách đến.”

Dư Niệm ra mở cửa, nhìn thấy một cô gái ngoài hai mươi tuổi.

Gương mặt cô xinh đẹp, xem qua cách ăn mặc, đã biết là người giàu có. Chỉ là quầng thâm dưới mắt hơi đậm, kem che khuyết điểm đánh thật dày cũng không giấu được vẻ tiều tụy trên gương mặt kia.

Cô gái nọ chào hỏi, nói: “Xin chào mọi người, tôi tên Quý Lam. Là muốn nhờ mọi người điều tra một chuyện, nên đã liên hệ trước với anh Thẩm.”

Thẩm Bạc nhẹ nhàng đẩy Dư Niệm ra, đi đến trước mặt Quý Lam, mỉm cười: “Cô Quý mời vào, dùng cà phê chứ?”

Tiếng nói anh nhẹ nhàng uyển chuyển, giương mắt, đáy mắt một khoảng rực rỡ.

Khóe miệng Dư Niệm co rút, tên nhãi này…

Chậc.

“Không cần.” Cô ta bước vào, vừa ngồi xuống, đã lôi mấy tấm ảnh trong túi xách ra, lo lắng nói: “Nhà tôi hình như có ma…”

Dư Niệm giật mình, ngồi ngay ngắn lại: “Có ma? Vậy thì tìm chúng tôi cũng vô dụng!”

Cô tinh tế phân tích nét mặt của Quý Lam, không có chi tiết nào dối trá. Giữa hai đầu mày có nếp nhăn, đường rãnh rất sâu, gần đây thường nhíu mày, có vẻ sầu muộn; cùng với mái tóc xỉn màu, có dấu hiệu rụng tóc, giấc ngủ không tốt, hoặc là tâm trạng phiền muộn đến ngay cả chăm sóc tóc cũng quên.

Xem ra, thật sự có chuyện xảy ra rồi.

Dư Niệm đưa Tiểu Bạch tờ giấy: điều tra con người Quý Lam.

Tiểu Bạch gật đầu, ngón tay bấm điện thoại, đăng nhập vào một trang web cá nhân Thẩm Bạc cho, đây là kho lưu trữ dữ liệu đăng ký hộ tịch, có thể tra ra được rất nhiều thứ.

Không mất bao lâu, hắn liền có đáp án, rồi đưa cho Dư Niệm xem.

Ha ha, cừ thật.

Quý Lam này, vốn chẳng phải người tốt gì.

Ba năm trước, cô ta xen vào hôn nhân người khác, giật dây tên đàn ông kia, cũng chính là chồng hiện tại của cô ta, ly hôn. Hơn nữa, lái xe đụng vợ trước của chồng đang mang thai tháng thứ sáu, làm cho cô ấy bị vỡ tử cung, đứa bé không giữ được, tử cung cũng bị cắt bỏ.

Sau đó, tên đàn ông kia không báo cảnh sát giúp vợ, còn cố gắng che đậy sự việc. Hơn nữa, mấy tháng sau đó, lấy lý do vợ không thể sinh con nữa, ly hôn với cô ấy, cưới Quý Lam.

Chớp mắt, cô vợ cũng nhảy lầu tự vẫn.

Đây tuyệt đối là tình yêu của tra nam và tiểu tam nha, còn có thể công đức viên mãn, đúng là không dễ dàng gì.

Thẩm Bạc nhấp ngụm cà phê, cười nhẹ: “Sẵn lòng nghe cô kể.”

Quý Lam nắm tấm ảnh, ngữ điệu khi nói cũng có chút run rẩy, “Nửa tháng trước, trên ban công nhà tôi nhặt được mấy cọng lông chim. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng là của hộ phía trên nhà tôi làm rơi xuống, do nhà họ có nuôi vẹt. Rồi qua mấy ngày sau, lúc tôi ra ngoài rút quần áo, phát hiện trên quần áo của tôi có vài giọt máu, trên đất còn để lại một tấm danh thiếp. Tôi cảm thấy chuyện này rất lạ, không phải bị người ta theo dõi, thì chính là trong nhà có ma!”

“Danh thiếp gì?” Dư Niệm hỏi.

“Chính là cái này.” Cô đưa cho Dư Niệm.

Dư Niệm nhận lấy, nhìn thoáng qua, danh thiếp rất bình thường, trên đó có hàng chữ viết:

“Cô Hoạch Điểu, một dạng ma quái.

Có lông thì thành lốt chim, trút lông thì thành phụ nữ. Là do sản phụ chết đi hóa thành, vì thế trước ngực có hai nhũ hoa, thích bắt con người khác nuôi thành con mình. Hễ nhà nào có trẻ nhỏ, ban đêm không được để quần áo, vật dụng trẻ em ngoài trời.

Chim này hoạt động vào ban đêm, lần theo vết máu tìm mục tiêu. Trẻ con gặp phải nó liền bị động kinh và vàng da, bủng beo, cũng gọi là ‘giời leo’. Kinh Châu có rất nhiều chim này, còn gọi là chim quỷ.”

Hàm ý trong câu chữ chính là, có một loài chim quỷ, trút bỏ y phục thì biến thành phụ nữ, mặc vào lại biến thành chim, thường là do phụ nữ có thai sau khi chết đi hóa thành, tên là Cô Hoạch Điểu, thích cướp con cái của con người, trên áo thường có chấm máu làm dấu hiệu.

Nhưng trên đời này, thật sự có loài chim quỷ này sao? Còn là điểu tinh?

Trước khi đến thăm viếng, còn biết để lại danh thiếp?

Chẳng lẽ là vợ trước quay về báo thù?

Quý Lam cắn môi, “Van xin các người, nhất định phải giúp tôi.”

Thẩm Bạc nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, “Hai người thấy thế nào?”

Tiểu Bạch nhìn Dư Niệm để hành sự, Dư Niệm chỉ dựa vào lưng ghế mềm mại, khinh miệt nói: “Quên nói quy định cho cô biết rồi, tôi có ba loại không tiếp: Không tiếp tiện nhân, không tiếp tiện nhân, và không tiếp tiện nhân. Tiểu Bạch, tiễn khách!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.