Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 67: Chương 67: Phu thê gây gổ là vương đạo (lẽ thường)




Editor: Cà Rốt Hồng

Beta: Du Niên, Serena Nguyen

―― Hạ Hầu Du, chúng ta thành thân đi, nếu chàng không thú ta, ta sẽ lập tức hồi cung để Hạ Hầu Dận thú, hừ.

“Biến, lão tử là đàn ông, ông có mở to con mắt ra nhìn được không?” Lỗ Á đã tỉnh hồn lại lập tức rống lên, nện một đấm qua.

Hạ Hầu Lạc nhẹ nhàng tránh qua, thâm tình khẩn thiết nhìn Lỗ Á tiếp tục thổ lộ, “Ah, thân ái, ta tuyệt đối sẽ không vì ngươi là nam nhân mà xem thường ngươi, ta sẽ cho ngươi vị trí Vương phi, được tôn sùng giống như nữ nhân, ta sẽ tiếp tục hưu những thê thiếp kia, chỉ có một mình ngươi, chỉ cần mỗi ngày ngươi nấu cơm cho ta ăn.”

“Biến, ta còn lâu mới hiếm lạ, muốn ta gả cho ông, không có cửa đâu, ông gả cho ta ta cũng không cần.” Lỗ Á tức đến run rẩy cả người, lúc ta và Hạ Hầu Du, Hạ Hầu Duật tỉnh lại đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Lỗ Á đáng thương tức điên lên.

“Không nên như vậy mà, Lỗ Á, ta là nghiêm túc.” Hạ Hầu Lạc này, rốt cuộc ta hoàn toàn hết ý kiến rồi.

“Này, Duật, cha ngươi luôn luôn thần kinh như vậy sao?” Bệnh tâm thần thật sự là rất nặng, rất đáng sợ rất đáng sợ.

“Không sai.” Hạ Hầu Duật thở dài nhìn cha hắn, “Nói thật, ta rất không muốn thừa nhận người nam nhân này là cha ta.”

Ta và Tiểu nhi tử tâm ý tương thông liếc nhau một cái, vô cùng đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Chúng ta hiểu.” Uhm, cho dù ai có người cha già như vậy cũng sẽ cực kỳ khó chịu rất khổ sở rất muốn kháng nghị. . . . . .

“Các ngươi không hiểu.” Hạ Hầu Duật thất bại gầm nhẹ, “Ngươi đều không biết ta từ nhỏ đến lớn thay ông ấy thu dọn bao nhiêu phiền toái, bao nhiêu cục diện rối rắm! Bây giờ ta nhìn đến chỗ Lĩnh Nam đó liền khổ sở liền buồn bực thiếu chút nữa mắc phải chứng ưu uất, a a a, cho nên ta chết cũng không muốn trở về, không muốn kế thừa chức vị của ông ấy.” Thì ra là như vậy, ta và Hạ Hầu Du liếc nhau một cái, rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc trước tiểu tử này muốn rời nhà trốn đi buông tha vương vị.

“Duật, con người không thể lựa chọn phụ mẫu của mình.” Ta nói, tạm thời an ủi một chút. “Ta biết.” Hạ Hầu Duật hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Hầu Lạc vẫn còn đang tiếp tục đùa bỡn Lỗ Á đáng thương nhà chúng ta, “Cho nên tới hôm nay ta còn chưa có thí phụ (giết cha).”

“. . . . . . . . . . . .” Xem ra tiểu tử này, là bị kích thích có chút thê thảm.

Chỉ có điều từ kinh nghiệm vừa rồi của bản thân chúng ta cộng thêm cảnh ngộ Lỗ Á gặp phải ở trước mặt, thật sự có thể đủ hiểu tâm tình của Hạ Hầu Duật, gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh.

Ôi không, bên kia, hai người vẫn còn đang dây dưa.

“Nghiêm túc cái đầu ông, lão bà mình cũng đã mấy chục năm còn có thể hưu, ông nghiêm túc chỗ nào?”

“Như vậy à, vậy ta không hưu bọn họ, ngươi nguyện ý cùng chúng ta đồng thị nhất phu (thờ chung một chồng) không?” Lời này thật làm cho người ta hộc máu.

“Ông đi chết đi, ta là nam nhân không phải nữ nhân, còn nữa, lão già, ông có chút tình cảm sâu đậm có được không, mới vừa rồi còn cầu hôn lão bà của chất tử, hiện tại lại muốn ta gả cho ông, rốt cuộc ông có phải nam nhân hay không.” Lỗ Á hoàn toàn bị chọc giận.

“Ta đương nhiên phải, nếu không sao ta lại muốn cầu hôn.” Hạ Hầu Lạc không có chút tức giận nào, bình chân như vại như cũ, “Gặp phải đối tượng trong lòng đi cầu hôn thì có gì không đúng?” Người nào đó còn có bộ dạng rất có lý.

Ta bắt đầu thấy may mắn năm đó lão nương ta lựa chọn vô cùng chính xác, nếu như ngộ nhỡ ta gả cho người này, ta là nữ nhi của người này mà nói, ta đoán chừng sẽ nổi điên.

“. . . . . . . . . . . .” Lỗ Á hoàn toàn cạn từ, gặp phải một người không nói lý lẽ như vậy, ngươi còn không thể làm gì ông ta, thật sự là chuyện rất khổ sở.

Mắt thấy Lỗ Á thật sự chống đỡ không nổi nữa, mà chúng cũng đã nghỉ ngơi khá rồi, vì vậy ta quyết định đi giải cứu Lỗ Á đáng thương.

“Này, ông cứ thích làm người khác khó chịu như thế à, ông mang trù sư (đầu bếp) của chúng ta đi, thì khách điếm của chúng ta làm thế nào?” Ta kháng nghị.

“Nàng định ở chỗ này mở khách điếm cả đời sao? Không về Kinh Thành nữa?” Dường như Hạ Hầu Lạc náo đủ rồi, thả Lỗ Á xuống, lười nhát nhìn ta.

Ta chớp chớp mắt, không ngờ ông ta sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời có chút không biết trả lời thế nào. Chuyện sau này, ta thật đúng là chưa có nghĩ tới. . . . . .

“Tính thế nào là chuyện của chúng con, hoàng thúc.” Hạ Hầu Du đi ra đứng ở trước mặt của ta, nhàn nhạt đáp lại.

“Oh, thật sao?” Hạ Hầu Lạc nhàn nhạt nhìn chúng ta một cái, cũng không có nói gì, “Chỉ là, ta biết Hạ Hầu Du hẳn không phải là một người trốn tránh như vậy.”

“Chàng đương nhiên sẽ không trốn tránh.” Không đợi Hạ Hầu Du mở miệng, ta bật thốt lên, “Cho nên, hoàng thúc, nếu người không có chuyện gì, có muốn làm chủ hôn cho chúng ta hay không?”

Bị ông ta náo loạn như vậy ta cũng đã nghĩ thông suốt, chúc phúc hay không chúc phúc cái gì, điều quan trọng nhất chính là nắm chặt hạnh phúc bây giờ, chuyện tương lai thay đổi trong nháy mắt, loại chuyện như vậy thật sự là vô cùng không đáng tin, hôm nay tới một Hạ Hầu Lạc quấy rối, ngày mai không đảm bảo còn có ai đến nữa? Cho nên nói, dứt khoát giải quyết nhanh chóng, gạo nấu thành cơm, ai tới cũng không sợ, trừ phi Hạ Hầu Du thay lòng.

“Ặc, có thật không?” Hạ Hầu Du kinh ngạc nhìn ta, nhưng mà ta lại nhìn ra được, cái đuôi hồ ly của người nào đó đã bắt đầu lắc lư rồi. . . . . .

“Thật, chàng không muốn thú ta?” Ta nháy mắt mấy cái, nhìn Hạ Hầu Du.

Hạ Hầu Du không lên tiếng, chỉ nhìn ta, Hạ Hầu Lạc vừa nhìn chúng ta, cũng không nói chuyện, giống như đang xem kịch.

“Nếu chàng dám nói không muốn thú ta, hiện tại ta sẽ lập tức đi ra ngoài tìm người kết hôn, sau đó cả đời này cũng không muốn gặp lại chàng, vĩnh viễn rời xa chàng, cả đời không qua lại với nhau, hừ.” Tiểu nhi tử trầm mặc để mặc ta cả người bốc hỏa, mẹ nó, ta đã chủ động cầu hôn rồi, tên tiểu tử này ngu ngốc hay là chậm lụt hả?

Khốn kiếp khốn kiếp, siêu cấp khốn kiếp, a a a a, ta hận chết hắn!

Trong lúc ta sắp bắt đầu nổ tung, Tiểu nhi tử cúi đầu hôn ta, cười khẽ, “Đứa ngốc, làm sao để cho nàng có cơ hội như thế?”

“Hừ, vậy làm sao chàng lâu như vậy đều không để ý ta?” Ta rống lên một tiếng ủy khuất.

“Không có mà.” Tiểu nhi tử kinh ngạc nhìn ta, “Ta chỉ là . . . . .”

“Chàng chỉ là cái gì?” Cắt ngang lời giải thích của Tiểu nhi tử, ta vô cùng uất ức mở miệng, “Chàng không muốn thú ta phải không? Chàng đã thay lòng có đúng hay không? Ưmh oa, ta biết ngay nam nhân không dựa vào được, ô ô ô. . . . . .”

“Đừng khóc, Phiêu Phiêu, ta chỉ là quá vui mừng.” Tiểu nhi tử bị ta xoay vòng vòng, liều mạng giải thích, những người khác ngược lại giống như một đám người không có việc gì bắt đầu xem náo nhiệt.

“Nói bậy, phản ứng như vậy mà là vui mừng của chàng sao?” Ta mới không tin.

“Ôi, Phiêu Phiêu, ta nói. . . . . .” Tiểu nhi tử bắt đầu than thở.

“Ta không nghe.” Ta che lỗ tai, lắc đầu nguầy nguậy.

“Ta chỉ là rất kinh ngạc, bởi vì ta cảm thấy loại chuyện cầu hôn này, hình như ta chủ động thì tốt hơn, ta là nam nhân mà, kết quả bị nàng đoạt mất, ta ít nhiều có chút choáng váng á.” Tiểu nhi tử sờ sờ đầu của ta, bắt đầu giải thích, cũng không quản ta có nghe hay không, “Hơn nữa, ta biết rõ nàng rất để ý tâm tình của hoàng huynh, hơn nữa cũng rất hi vọng có được chúc phúc của người nhà, cho nên, bỗng nhiên nàng nói như vậy, ta cũng không biết ta có bao nhiêu vui mừng, nhưng ta lại sợ nàng hối hận.”

“Đây không phải là chàng lấy cớ chứ?” Ta hồ nghi nhìn Tiểu nhi tử, nghe nói lúc hoa hoa công tử muốn cự tuyệt nữ nhân cũng sẽ như vậy, một bên nói vì tốt cho nàng, sau đó thì cự tuyệt. . . . . .

“Dĩ nhiên không phải.” Tiểu nhi tử thề son sắt, “Ta chỉ là thật sự vui mừng quá hưng phấn, Phiêu Phiêu, nàng thật sự quyết định như vậy sao?”

Lời nói này, không biết tại sao làm cho cơn tức của ta lớn lên, “Mẹ nó, tiểu tử ngươi không tình nguyện như vậy sao? Vậy ta không gả nữa.”

“A a a a, không cần, đừng mà Phiêu Phiêu, ta đây không phải là sợ sau này nàng hối hận muốn ly hôn sao. Chúng ta lập tức kết hôn, phải đi chọn ngày tốt, chuẩn bị sính lễ, đồ dùng cho hôn lễ, còn phải làm tiệc rượu, cái này làm có được không?” Tiểu nhi tử gào khóc, ta đã nói rồi lưới đã thu lại, tiểu tử này làm sao có thể không yêu ta chứ?

Hừ hừ, ta xì mũi hả giận, liếc nhìn vẻ mặt đưa đám của Tiểu nhi tử một cái, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn ba người đang xem kịch vui kia một cái, “Nhìn cái gì? Hạ Hầu Duật, nếu như ngươi không cút đi thì nhanh thu xếp lo liệu lễ cưới, Lỗ Á, toàn bộ thức ăn dùng trong hôn lễ để cho ngươi chuẩn bị, còn có còn có, ta nói Hạ Hầu Lạc, nếu như thúc không có ý định trở về, vậy nhờ cậy thúc có thể đi chọn ngày thật tốt, sau đó làm chủ hôn cho chúng ta.” Ta lập tức bắt đầu thét to lên, vốn là bị Hạ Hầu Du chọc tức một chút, thế nhưng thấy mấy người xem náo nhiệt thì càng thêm đáng giận.

“Cái này, nếu chủ hôn xong nàng cho ta dẫn hắn đi nhá.” Hạ Hầu Lạc chỉ chỉ Lỗ Á, xem ra còn chưa hết hi vọng, chỉ có điều Lỗ Á giận đến lập tức đi lên đánh ông ta một trận, “Khốn kiếp khốn kiếp, đến bây giờ mà ông còn có ý đồ với ta.”

“Tại sao không thể?” Hạ Hầu Lạc trả lời như không có chuyện gì. Kết quả là, một trận ác đấu tiếp tục bắt đầu, ta ngáp một cái, đã cảm thấy vô lực với loại tình trạng này rồi, bọn họ thích đánh thì đánh đi, đánh xong mọi người lại thương lượng tiếp.

Ưmh ưmh, buồn ngủ quá, đi ngủ thôi.

Trong mơ mơ màng màng, Hạ Hầu Du bế ta lên, cười ở bên tai ta thì thầm, “Sao thế? Mệt à?”

“Rất buồn ngủ.” Ta gật đầu một cái, toàn thân vô lực, “Náo loạn một buổi chiều một đêm như vậy, tại sao bọn họ vẫn thừa tinh lực như vậy chứ.” Thật là đố kỵ chết ta rồi, ta đã không được, hoàn toàn không được.

“Ta dẫn nàng đi nghỉ ngơi, hôm nay làm nàng mệt muốn chết rồi.” Hạ Hầu Du than nhẹ, vừa ôm ta trở lại phòng ngủ, đặt ta ở trên giường, vừa nhẹ nhàng vuốt tóc của ta, “Ta còn tưởng rằng có ta ở đây, có thể bảo vệ nàng triệt để, nhưng. . . . . .”

“Đồ ngốc, loại chuyện như vậy ai cũng không nghĩ tới, hơn nữa, cũng không tính là tai họa gì, chỉ là một chút phiền phức mà thôi.” Ta lắc đầu một cái, lơ đễnh mở miệng, “Chàng không cần suy nghĩ nhiều.”

“Nhưng ta cảm thấy thật có lỗi với nàng.” Hạ Hầu Du cười khổ, “Cuối cùng lại vẫn phải dựa vào nàng thoát khỏi cục diện khó khăn, hoàng thúc ấy, ta thật đúng là . . . . .”

“Ngu ngốc, giữa chúng ta còn phải phân chia rõ ràng như vậy sao? Thật ra thì bọn họ nhất định sẽ xuất hiện, chỉ là lúc trước chúng ta không muốn suy nghĩ những vấn đề này thôi, không phải sao?” Ta sờ sờ mặt của Hạ Hầu Du, “Chàng nghĩ quá nhiều, giữa chúng ta cần gì phải phân biệt rõ ràng như thế?”

“Nói như nàng vậy, ta rất vui vẻ.” Rốt cuộc Tiểu nhi tử cũng cười lên, sau đó tà tà đè lên trên người ta, “Như vậy. . . . . .” Hơi thở thơm như hoa lan, ánh mắt lúng liếng đưa tình.

“Biến, nghĩ cùng đừng nghĩ.” Ta đạp Tiểu nhi tử một đạp lăn từ trên giường xuống, “Ta muốn đi ngủ, ngủ ngon.” Nói xong bịt kín chăn không nhìn chàng.

Tiểu nhi tử oa oa giả khóc hai tiếng, sau đó khẽ cười giúp ta đắp kín chăn, sau khi cho ta một nụ hôn chúc ngủ ngon liền đóng cửa lại đi ra ngoài.

Ưmh, thật mệt quá, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai, hi vọng những thứ phiền toái kia có thể tự động biến mất thì tốt rồi.

Chỉ có điều, lăn lộn ở trên giường hồi lâu lại không ngủ được, cũng không phải bởi vì ồn ào, tiếng ồn ào ở phía dưới đã yên tĩnh, đoán chừng tất cả mọi người đã mệt, cho nên hành quân lặng lẽ, tạm ngừng nghỉ ngơi.

Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy có thứ gì đó ở sâu trong đáy lòng từ từ hiện lên.

Bây giờ thành thân, thật sự được sao?

Trong đầu, bộ dạng buồn bực không vui của Đại nhi tử lại hiện ra ở trước mặt của ta lần nữa, còn có phụ mẫu và đại ca, ta không có gặp qua bọn họ mấy lần, nhưng bộ dạng họ hi vọng ta hạnh phúc cũng khắc sâu trong đầu của ta, nếu như, ta cứ như vậy gả đi, có phải thật sự rất ích kỷ hay không?

Hạ Hầu Du nói, có lẽ thật sự không sai, ta thở dài, xem ra, trốn tránh như vậy thật sự cũng không phải là biện pháp, cố ý chạy đến nơi trời cao tránh xa Hoàng Đế, ta biết động cơ của ta không thuần khiết, ý đồ né tránh phiền toái.

Nhưng phiền toái này tránh không thoát, một ngày nào đó vẫn phải đối mặt.

Cho nên nói, thay vì trốn trốn tránh tránh như vậy, không bằng mình nhanh chóng đi đối mặt.

Nghĩ như vậy, ta rốt cuộc cũng cảm thấy thư thái, lật người, cả đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, ồn ào huyên náo ngày hôm qua hình như cũng đã qua, Hạ Hầu Lạc thoải mái nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm, thuận tiện thuyết phục trù sư (đầu bếp) khả ái nhà chúng ta làm thê tử của ông ta lần thứ n, có lẽ Lỗ Á đã bị Hạ Hầu Lạc giày vò rút ra được kinh nghiệm, hoàn toàn giả câm giả điếc, làm như không thấy; mà Hạ Hầu Duật mới vừa thức dậy, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, Hạ Hầu Du tựa vào bên cạnh ta đút ta ăn điểm tâm.

Ưmh, vô cùng hạnh phúc với buổi sáng bình dân, chỉ là, ta ăn uống no đủ liền ngẩng đầu lên, “Cái đó, mọi người không có chuyện tới đây một chút, hãy nghe ta nói. . . . . .” Ta hắng giọng, bắt đầu tuyên bố.

“Chuyện gì vậy, Phiêu Phiêu?” Mấy cái đầu bu lại.

Ta cười híp mắt mở miệng, “Chúng ta trở lại kinh thành đi.”

“Cái gì?” Tất cả cái đầu toàn bộ nằm rạp xuống . . . . . .

“Phiêu Phiêu nàng điên rồi sao?”

Quái lạ, không phải là trở về thôi sao, tại sao nói ta điên rồi, đáng ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.