Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 65: Chương 65: Người tình cũ trong truyền thuyết của lão nương




Edit: NguyetNhi

Beta: Heisall

―― Người cổ đại cũng cần phải nói yêu thương, nhưng người cổ đại lại kỳ thị. Không được không được, dù nói như thế nào, tên kia cũng coi như là họ hàng thân thích, cứ ném hắn ở bên ngoài như vậy cũng quá đáng thương, nói không chừng hắn ta thực sự có chuyện gì đó mới tới tìm chúng ta? Nghĩ như vậy, ta quyết định, thật nhanh giải quyết tâm trạng không thăng bằng trong lòng vị nam bằng hữu này, vì vậy, cả người ta đều nhiệt tình lên, không nhìn sắc mặt vẫn còn tương đối đen sì của Hạ Hầu Du, sờ sờ mặt của hắn nói: “Du, ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện nha.” Ta nháy nháy mắt, bắt đầu hấp dẫn tiểu nhi tử.

“Chuyện gì?” Tiểu nhi tử vô cùng vô tội mà nháy mắt nhìn ta, cái đuôi hồ ly không ngừng đến gần ta.

“Là, ta nói thật với ngươi, ngươi cũng phải nói thật với ta. Chuyện của ta cùng Hạ Hầu Dận đã là quá khứ, mặc dù hiện tại nghe được tin tức của hắn ta cũng sẽ quan tâm, nghe được hắn không thương tiếc bản thân ta cũng sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng đó là cảm giác đối với bằng hữu. Hơn nữa, nói như thế nào, chúng ta cũng từng chung đụng lâu như vậy, không lo lắng là giả. Nhưng ta cùng hắn là không thể nào, bởi vì, ta không có hào phóng như vậy, có thể chia sẽ lão công của mình cùng người khác. Cho nên, Hạ Hầu Du, ngươi nghe rõ cho ta, nếu như có một ngày để cho ta phát hiện ngươi và nữ nhân khác ‘liếc mắt đưa tình’, còn vọng tưởng trái ôm phải ấp ngồi hưởng thụ mỹ nữ hầu hạ, như vậy chúng ta cũng liền xong.” Ta cười híp mắt mở miệng, nhưng bộ dạng hoàn toàn không nói giỡn. Làm ơn, nếu như ngay cả lão công cũng không thể là của mình, vậy ta còn sống làm gì? Hạ Hầu Du không nói gì, đôi mắt trắng đen rõ ràng chăm chú nhìn chằm chằm ta, sau đó thở dài thật sâu: “Ngươi đó, thật là buồn lo vô cớ.”

“Cái gì mà buồn lo vô cớ, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta, đương nhiên ta phải nghiêm túc nói rõ ràng rồi, tránh cho ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chỉ là đùa giữa thôi, hừ.” Ta hung dữ mở miệng phản bác hắn.

“Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi.” Hạ Hầu Du gật đầu liên tục, không ngừng trấn an ta. “Ngu ngốc, nếu như không phải bởi vì hiểu ngươi và biết tính cách của ngươi, làm sao mà đến bây giờ ta vẫn còn kiên trì chưa cưới vợ? Ngươi cho rằng qua nhiều năm như vậy, ta đều đang đợi cái gì? Nữ nhân ngu ngốc, nói đi, lúc nào thì ngươi mới bằng lòng gả cho ta?”

“Ừ, chờ tới khi phụ mẫu của Hạ Hầu Dận chịu chúc phúc cho chúng ta.” Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười híp mắt mở miệng.

“Cái gì?” Hạ Hầu Du cực kỳ hoảng sợ, “Vậy ta phải đợi đến khi nào?”

“Cái gì đó, ý của ngươi là không muốn chờ sao?” Ta liếc tiểu nhi tử một cái.

“Dĩ nhiên là không phải, nhưng mà chờ đến khi bọn hoàng huynh chịu chúc phúc cho chúng ta. . . . . . Ta xem, cả đời này cũng không trông cậy được.” Tiểu nhi tử lắc đầu thở dài, ôm đầu mà khóc, “Phiêu Phiêu, ta nói này, đây không phải là ngươi không chịu gả cho ta mà lấy cớ đó chứ.” Tiểu nhi tử vừa nói vừa bày ra bộ dạng đáng thương nhìn ta.

Ta đạp hắn một cái: “Làm ơn đi, làm sao ta có thể không muốn gả cho ngươi? Người ta chỉ hi vọng dưới sự chúc phúc của mọi người mà thành tân nương tử thôi.” Ta không nhịn được siết chặt vòng tay ôm hắn, cái người thích ăn giấm chua này, đầu cọ cọ gò má hắn: “Còn nữa, ta nói ngươi rốt cuộc định xử lý Hạ Hầu Duật như thế nào? Cũng không thể thật sự ném ra ngoài như vậy được? Ngươi yên tâm đi, ta đối với hắn thực sự không có hứng thú, ta cảm thấy hắn cũng không còn hứng thú gì đối với ta, hắn làm như vậy, tám phần là đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Hắn còn có thể có chuyện gì? Tám phần là tới quấy rối.” Tiểu nhi tử đối với hành động của tình địch chỉ xì mũi coi thường, thuận tiện nổi máu ghen mà ôm chặt ta, “Phiêu Phiêu, chẳng lẽ ngươi muốn đưa hắn vào?”

“Đúng vậy, cũng không thể xử lý như vậy, coi như hắn ta tới quấy rối, cũng phải làm hắn nhanh chóng kết thúc cái ý niệm ngu xuẩn này, sau đó trở về nhà.” Ta nhìn tiểu nhi tử một cái, hợp tình hợp lý nói. Sau đó ngồi dậy, ép buộc tiểu nhi tử mặc xong quần áo, a a, mặc dù vóc dáng này không tệ, nhưng giữ lại cho ta xem là được rồi, những người khác, nam nhân lẫn nữ nhân đều không nên tới chấm mút, ai tới ta chém người đó.

“Nhưng. . . . . .” Hiển nhiên tiểu nhi tử còn có ác cảm với hành động cầu hôn vừa rồi của Hạ Hầu Duật. Ta sờ sờ mặt của hắn nói: “Được rồi, nếu hắn ta còn muốn cầu hôn ta, thì ngươi cứ trực tiếp đánh hắn, như vậy không phải là được rồi sao? Rốt cuộc ngươi còn lo lắng cái gì?”

Vừa nghe ta nói như thế, tiểu nhi tử lập tức vui mừng như mở cờ trong bụng, ôm ta hung hăng hôn một cái: “Ta đánh hắn ngươi không đau lòng ư?”

“Dĩ nhiên ta sẽ không đau lòng rồi.” Bị đánh cũng không phải là ta.

Nói xong, ta lôi kéo tiểu nhi tử tâm tình thoải mái đi ra cửa. Ồ ồ ồ, thiếu chút nữa làm chuyện xấu, còn bỏ lỡ giờ cơm tối, bụng của ta thật sự rất đói, sờ sờ cái bụng co quắp vì đói, vừa mở cửa kéo đứa cháu sắp bị đông cứng vào nhà, vừa thét Lỗ Á ăn cơm. Kết quả bạn học Lỗ Á cùng Hạ Hầu Du ở chung một chỗ đã lâu, hoàn toàn học được cái xấu từ hắn, cư nhiên hấp tấp hỏi ta, mới vừa rồi ta không phải là cùng với Hạ Hầu Du làm chuyện đó đi, hại ta đang vui vẻ uống canh toàn bộ đều phun ra ngoài. Tên khốn kiếp này, thế nào lại bát quái như vậy? Ta hung tợn đẩy người nào đó ra ngoài, mà người nào đó lại trở về cho ta nụ cười vô cùng tà ác, sau đó liền chạy đi, đáng thương cho ta hỏa khí không có chỗ nào phát.

“Phiêu Phiêu, tâm trạng ngươi không tốt?” Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Hầu Duật giống như quên mất tình huống bi thảm bị ném ra ngoài mới vừa rồi, lại bắt đầu cợt nhả.

“Tâm trạng của Phiêu Phiêu tốt hay không tốt liên quan gì tới ngươi.” Địch ý của tiểu nhi tử với tình địch vẫn rất mãnh liệt.

“Dĩ nhiên là có quan hệ tới ta, nếu như ta là . . . . . . Ưm ưm ưm. . . . . .” Đáng thương cho Hạ Hầu Duật, lần này lời còn chưa kịp nói xong, liền bị tiểu nhi tử ngăn chặn miệng, hoàn toàn mất đi quyền tự do nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là giương mắt sử dụng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của chính mình, đáng tiếc, tiếp tục bị tiểu nhi tử làm lơ như không thấy.

“Hạ Hầu Duật, ngươi tốt nhất đàng hoàng nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc tới đây làm gì? Nếu không ta không thể làm gì khác hơn là ném ngươi trở lại kinh thành, sau đó chúng ta cũng dọn nhà, để cho ngươi không tìm thấy được.” Ta bắt đầu uy hiếp. Người này, chính là không chịu nói thật, rất đáng ghét.

“Ưm ưm ưm. . . . . .” Ý hắn là không thể nói chuyện.

“Du, thả hắn ra.” Ý ta là bảo tiểu nhi tử khiến Hạ Hầu Duật nói chuyện, Hạ Hầu Duật vừa được giải thoát, lập tức ô ô bắt đầu thở, “Phiêu Phiêu, Hạ Hầu Du, các ngươi hãy nghe ta nói, ta sẽ nói toàn bộ, nhưng các ngươi nhất định phải giúp ta.” Hạ Hầu Duật đã có kinh nghiệm nên ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Vậy phải xem thử giúp ngươi thế nào, và có giúp được hay không, hơn nữa còn phải xem thành ý của ngươi nữa.” Hạ Hầu Du giơ giơ cái dĩa trong tay, Hạ Hầu Duật rụt cổ một cái.

“Ta nói hết..., ta bị Hạ Hầu Dận hành hạ rất thê thảm là sự thật, hắn là cái máy cuồng công việc đến điên cuồng, ta sắp mệt chết đi được, cho nên đây là nguyên nhân đầu tiên ta rời nhà đi. Nhưng mà chủ yếu nhất, vẫn là có liên quan đến ngươi đó Phiêu Phiêu.” Hạ Hầu Duật chợt chỉ vào người của ta nói, hại ta giật cả mình.

“Ta? Làm sao có thể?” Chẳng lẽ Hạ Hầu Dận phái người tới bắt ta? Không thể nào, nếu quả thật là như vậy, làm sao hắn còn nhàn nhã ở chỗ này.

“Đương nhiên chính là ngươi.” Hạ Hầu Duật vô cùng buồn bực nhìn ta, “Tin tức Thái hậu qua đời truyền tới Lĩnh Nam, lão cha kia của ta liền hấp ta hấp tấp tới kinh thành, nói cho oai là thăm nhi tử, bái kiến Hoàng đế, thật ra thì chính là tới xem một chút là Thái hậu đã xảy ra chuyện gì, hắn mới không tin ngươi tuổi còn trẻ liền bệnh nặng mà chết, kết quả chúng ta hết cách rồi, ta cùng với hoàng thượng không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo, cha ta là người không giảng đạo lý, vừa nghe hiện tại Phiêu Phiêu không phải Thái hậu, lập tức ra lệnh cho ta cưới ngươi về nhà, ô ô ô, còn nói cái gì nếu như mà ta không có cưới được ngươi liền. . . . . .”

“Vĩnh viễn không nhận nhi tử này ư?” Ta nháy mắt bật thốt lên, ôi, không phải trên TV đều thích diễn như vậy sao.

“Dĩ nhiên không phải như thế.” Hạ Hầu Du lắc đầu nhìn Hạ Hầu Duật một cái, “Nếu chỉ là như vậy, trong long tiểu tử này đã sớm sướng điên lên mất rồi. Ta chưa từng thấy qua người nào hi vọng mau chóng thoát khỏi quan hệ phụ tử giữa họ đến thế.”

“Đó là bởi vì ngươi không có một người cha biến thái.” Hạ Hầu Duật phản bác, sau đó nước mắt chảy xuống nhìn ta, “Hắn nói, nếu như mà ta không cưới được ngươi trở về, ta liền không cần chờ mà lập tức kế thừa phong hào Lĩnh Nam vương, hơn nữa hắn sẽ hưu toàn bộ lão bà hiện tại của mình bao gồm cả mẹ ta, sau đó đi đến nhà của ngươi cầu hôn ngươi, tự mình cưới ngươi. . . . . .”

“Phốc . . . . . . . . . . .” Nghe đến đó, ta cùng Hạ Hầu Du cũng không nhịn được phun ra ngoài, trời ạ, cái tên Vương Gia này quả nhiên là đầu óc không được bình thường, có lầm hay không vậy, còn có cách làm này nữa sao?

“Cho nên ngươi đã tới đây?” Ta rất yếu đuối giơ ngón tay lên, sờ sờ đứa cháu trai đáng thương bị chèn ép, anh đẹp trai này, thật sự là quá đáng thương.

“Không sai.” Hạ Hầu Duật làm bộ đáng thương gật đầu, “Thừa kế vương vị còn chưa tính, tại sao ta có thể để cho hắn đi đến nhà của ngươi cầu hôn? Ta cũng không thể để cho hắn đi ra bên ngoài ném mặt mũi được.” Hạ Hầu Duật tiếp tục khóc lóc kể lể.

Lúc này ngay cả Hạ Hầu Du cũng bắt đầu đồng tình với hắn, thở dài một hơi, “Đáng thương, hiện tại ta cảm thấy mình thật may mắn, khi còn sống lão cha kia của ta cũng không làm ra chuyện gì ngu xuẩn.” Chỉ là ngay sau đó hắn nhìn ta một cái, ôm ta vào trong ngực, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Hầu Duật, “Vậy bây giờ ngươi tính toán giải quyết chuyện này như thế nào? Phiêu Phiêu đã là lão bà của ta.” Nói xong, còn ôm eo của ta bày tỏ lời nói của hắn có uy tín, mà ta cũng không có phản bác. Tình yêu nha, cần phải trả giá lẫn nhau, nếu tiểu nhi tử đã làm như vậy, ta cũng nên phối hợp một chút chứ sao.

“Vốn dĩ ta đã nghĩ, nếu như Phiêu Phiêu cùng ngươi còn chưa bồi dưỡng thành gian tình, ta liền có thể tạm thời cùng Phiêu Phiêu thương lượng một chút, giả phượng hư hoàng cũng tốt, nhưng mà bây giờ, a a a, ta cũng không biết nên làm cái gì nữa.” Hạ Hầu Duật hoàn toàn không biết làm sao.

Ta vô cùng đồng tình mà nhìn Hạ Hầu Duật, có lão cha như vậy thật sự là một chuyện cực khổ mà, nhưng ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Ặc, vậy nếu như ta cùng người khác nói yêu đương, thành thân, chẳng lẽ hắn còn tới nhà của ta cầu hôn sao?” Cái vấn đề này rất nghiêm trọng.

Ta vừa nói lời này, vẻ mặt của tiểu nhi tử cũng theo đó mà khẩn trương, bắt đầu tự mình lẩm bẩm: “Trời ạ, không phải chứ, mặc dù ta không ngại đánh bại nhiều hơn hai tình địch, nhưng nếu như là hoàng thúc tới. . . . . .” Nói xong, tiểu nhi tử bắt đầu run rẩy.

Ta bất mãn, hoàng thúc thì sao, chẳng lẽ tiểu nhi tử tính toán nửa đường bỏ cuộc?: “Này, Hạ Hầu Du, đừng nói ngươi đổi ý, không muốn thành thân với ta.” Ta nổi giận mở miệng, mẹ nó, mới vừa rồi còn luôn miệng cầu hôn ta đây này, thế nào hiện tại liền không được nữa?

“Ta không phải có ý này, Phiêu Phiêu.” Hạ Hầu Du cười khổ nói, “Chỉ là ngươi không hiểu rõ Hạ Hầu Lạc thôi, chính là chỗ đáng sợ của vị hoàng thúc kia. “

“Có gì đáng sợ?” Ta rất bất mãn kháng nghị, “Chẳng lẽ hắn còn có thể buộc ta gả cho hắn? Hơn nữa, người hắn yêu là mẫu thân của ta, hơn nữa ta có bộ dạng giống bà ấy thì sao? Cư nhiên tính toán bỏ thê tử, mẹ nó, hắn coi lão bà của mình là cái gì hả? Loại nam nhân này đưa cho ta, ta cũng không cần.” Ta rống lên.

“Không ai muốn.” Hai mắt Hạ Hầu Duật đẫm lệ mông lung nhìn ta, “Nói đến mấy lão nương kia của ta, nếu như mà cha ta thật sự muốn hưu, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến, mỗi ngày cùng biến thái ở chung một chỗ thực sự rất khổ sở. Nhưng vấn đề là, nếu như ngươi không làm cho hắn hài lòng, hắn sẽ. . . . . .” Nói tới chỗ này, Hạ Hầu Duật tiếp tục run rẩy.

“Hắn sẽ như thế nào?” Ta nuốt ngụm nước miếng, có loại dự cảm xấu, đám quạ đen đã thật lâu không thấy lại bắt đầu bay trở lại, ôi, ta quả nhiên là mệnh quạ đen mà không phải mệnh hỉ thước, thật muốn khóc quá.

“Hắn sẽ nghĩ hết biện pháp chỉnh người dám phản kháng ý của hắn đến chết đi sống lại, kêu phụ gọi mẫu, tự động cầu xin tha thứ, sau đó để cho chuyện mình hy vọng xảy ra. . . . . .” Hạ Hầu Duật thở dài cúi gằm đầu, “Hơn nữa, từ trước tới nay hắn luôn là người không gặp bất lợi gì, cho nên, không ai dám phản kháng hắn.”

Khóe miệng ta bắt đầu co quắp, gặp quỷ, như thế nào mà Hạ Hầu gia chưa từng có một người bình thường vậy? Chỉ là. . . . . .”Ừm, nhưng ta cảm thấy được, hắn ít nhất có hai lần thất bại.” Ta nháy nháy mắt, cẩn thận phân tích tình địch, sau đó quát to lên.

“A, hai lần nào?” Tiểu nhi tử cùng Hạ Hầu Duật vốn bắt đầu ủ rũ cúi đầu thì ánh mắt nhất thời sáng lên nhìn ta.

“Lần đầu tiên, mẫu thân ta gả cho phụ thân ta, khi đó rõ ràng phụ thân ngươi vẫn sẽ nhượng bộ; lần thứ hai, ngươi bỏ nhà ra đi lần đó, ngươi cũng thuận lợi chạy ra ngoài, nhìn xem, lần này nếu như thuận lợi, chúng ta nên bình an giải quyết.” Ta càng nghĩ càng thấy có đạo lý.

Hạ Hầu Duật cùng tiểu nhi tử cũng bắt đầu cúi đầu cẩn thận phân tích tính khả thi của chuyện này, xem ra, chúng ta còn không đến mức cùng đường.

Chỉ là, chúng ta hoàn toàn còn không có để ý tới điểm mấu chốt, đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lỗ Á bị chúng ta làm lơ, đang hết sức nhàm chán, vì vậy hấp tấp chạy đi mở cửa. Sau đó, cả người bị bắn trở lại. Chúng ta còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được tiếng cười hùng hậu từ ngoài cửa truyền vào, “A~, nghe nói Phiêu Phiêu khả ái nhà chúng ta đang ở chỗ này, là thật sao? Mau đến đây cho thúc thúc nhìn một cái nào. . . . . .” Sau đó, có một bóng dáng khổng lồ đi vào.

Ta bị dọa sợ đến trực tiếp trốn sau lưng Hạ Hầu Du, mà thân thể của Hạ Hầu Du cùng Hạ Hầu Duật cũng đã bắt đầu khẩn trương lên, chẳng lẽ, người tới là người mà bọn họ không đối phó nổi? Ta nhất thời tò mò từ sau lưng Hạ Hầu Du ló nửa cái đầu ra ngoài nhìn một chút, ôi, là một nam nhân trung niên đẹp trai, cũng rất tuấn tú, có chút giống Hạ Hầu Duật, nhưng càng cao to cường tráng hơn, tương đối giống một tiên sinh cường tráng. Lẽ nào, ta nuốt nước miếng một cái, vị này chính là Lĩnh Nam vương Hạ Hầu Lạc trong truyền thuyết sao?

“Ôi, Phiêu Phiêu, ngươi khỏe, Du nhi, tiểu Duật các ngươi đều ở đây à, thật tốt quá.” Ta còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị vị trung niên đẹp trai này ôm ra, trai đẹp cười híp mắt ôm ta, ở trên trán ta hôn hai cái, sau đó bắt đầu tuyên cáo, “Tiểu Phiêu Phiêu, ta là Hạ Hầu Lạc, tiểu Duật có phải đã giới thiệu với ngươi rằng ta rất anh tuấn hay không, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ chung sống với nhau thật tốt, đợi hai ngày nữa ta sẽ đến phủ của ngươi cầu hôn, à, ngươi yên tâm đi, đám nữ nhân trong nhà kia, ta tự nhiên sẽ hưu toàn bộ, tuyệt đối sẽ không làm ngươi chịu ủy khuất. . . . . .”

Đang lúc hắn thao thao bất tuyệt tuyên bố muốn cưới ta, ta rốt cuộc bất hạnh ngất đi, sau đó hoàn toàn nhận ra một sự thật, người Hạ Hầu gia đều không phải là người, càng già càng thành tinh. . . . . . Nhưng bây giờ ta phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.