Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 9: Chương 9: Mẫu tử công phòng chiến




Editor: Tiểu Song

――― Con không biết dạy, là tội của mẫu, cho nên để cho tôi hoa lệ trở thành mẫu thân nghiêm khắc đi, nhi tử ngoan. . . . . .

”Tại sao ngươi còn không đi?” Vô số lần đối đầu trước mắt , tôi phát hiện tên Hạ Hầu Du này giả bộ ngu cực kỳ giỏi, vì để cho hắn biết rõ ý của tôi, tôi quyết định công khai đuổi hắn đi.

”Ah, mẫu hậu không phải muốn nhi thần ở lại dùng cơm sao?” Đôi mắt hồ ly của hắn hiện ra ý cười, tủm tỉm nhìn tôi run rẩy, cảm giác hắn cực kỳ không tốn bụng, chắc chắn có âm mưu gì đó, khiến cho toàn thân tôi không thoải mái.

”Một vị lão bà như ta mà ngươi cũng muốn chọc tức!” Tôi nổi giận, đây là khi dễ cụ bà tuổi già cơ đơn không ai làm chủ sao?

”Ngươi. . . . . .” Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, sau đó nhìn tôi thở dài, bộ dạng có chút cảm thán nói, “Ngươi đó, xem ra đúng là không nhớ rõ, nếu là lúc trước, ngươi tuyệt đối không cho phép người khác nói ngươi già, càng sẽ không nói ngươi đã già, chỉ là, mặc dù không nhớ, nhưng tính tình vẫn giống.” Kỳ quái, ánh mắt của hắn nhìn tôi, giống như hoài niệm điều gì đó, hoài niệm linh hồn đã đi thế giới Tây Phương Cực Lạc Tần Phiêu Phiêu sao?

”Ngươi nằm mơ đi, ta tính tình thế này không tốt?” Đây chính là đang phê bình tôi rồi, hừ, hắn là kia rễ hành lại dám phê bình lão nhân gia tôi, tôi không ngừng nhẫn nhịn liếc hắn, vừa ăn vừa kháng nghị, “Còn nữa, ta vốn không già, ngươi không phải muốn nói lão nhân gia lão nhân gia sao.”

Người này rõ ràng già hơn so với tôi.

”Dạ dạ dạ, mẫu hậu, ngài không già, ngài thanh xuân vĩnh trú.” Nghe tôi kháng nghị, hắn cợt nhã lấy lòng tôi, chỉ là khẩu khí kia cả người tôi nổi hết cả da gà , vội vàng lên tiếng ngăn hắn, không để hắn khiến tôi ăn không ngon.

”Ngừng lại, ta biết rõ thành ý của ngươi.” Tôi nghiêng đầu, mặt vạch đen nhìn cái người không đứng đắn kia. Nói thật, Hạ Hầu Du mặc dù thoạt nhìn nhưu cậu ấm cà lơ phất phơ, giống như Như Nguyệt cô nương hình dung là tay chơi Kinh Thành, nhưng tôi vẫn cảm thấy người này là thâm tàng bất lậu, rõ ràng không đơn giản, cho nên tôi đề phòng hắn một chút, cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa biết được người này là bạn hay là địch. Ngộ nhỡ không cẩn thận làm cá coi tiền như rác vậy thì không phải tương đối thê thảm sao? Tôi không muốn. . . . . . Edit tại dien.dan.le.quy.don

”Mẫu hậu minh giám.” Thật là cẩu huyết, vỗ từ mông ngựa đến chân ngựa. Bản nhân là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp 20 tuổi, có thể thích người khác gọi là mẫu hậu hay không? Nếu như là đứa bé thì không chấp, người này lại còn lớn tuổi hơn tôi, cho nên tôi có việc ngoài ý muốn: khóe miệng co quắp lại rồi. . . . . .

”Có thể không gọi ta là mẫu hậu không. . . . . .” Tôi mặt đen lại nhìn hắn, thiệt là, bộ dáng như vậy không già bị bọn họ gọi cũng muốn già luôn rồi, tôi không muốn.

”Nhưng ngươi chính là mẫu hậu?” Hắn vô tội nhìn tôi.

Tôi nháy nháy mắt, thấy phương thức muốn hắn thỏa hiệp thì không được rồi, vì vậy tôi linh cơ nhất động, đầu óc lòng vòng nảy ra ý hay, tôi tặc tặc cười một tiếng, “Việc này, ta là mẫu hậu ngươi đúng không.” Tôi nói.

”Đúng vậy .” Nhi tử cười đến hết sức nghe lời, tôi cũng cười đến hết sức vui mừng, hình ảnh mẫu hậu nhi tử cực kỳ hài hòa.

”Vậy nên ngươi nghe lời của ta đúng không.” Tôi tiếp tục cười híp mắt.

”Đó là dĩ nhiên, xin mẫu hậu phân phó ~~” Nhi tử tiếp tục cười híp mắt.

”Ừ, ngươi xem quan điểm kính già yêu trẻ xem, ngươi nên tôn kính ta, bởi vì ta là mẫu hậu ngươi; đồng thời ngươi cũng có thể yêu mến ta, bởi vì ta nhỏ tuổi hơn ngươi, vậy nên từ bây giờ ta cấm ngươi không được gọi ta là mẫu hậu, ngươi phải nghe lời, nếu không ngươi chính là không tôn kính trưởng bối không thương mến vãn bối, không có hình tượng Hoàng thất, không thể là hình tượng tốt đẹp của thiên hạ!” Tôi nghiêm túc mở miệng, răng rắc nói một tràng hoa mắt ―― hôn mê.

“. . . . . .” Dáng vẻ hài hước, lúc này không còn có cách nào là cùng ta làm trái lại đi.

Nhìn bộ dạng của nhi tử hồ ly, tâm tình tôi thật tốt, khẩu vị nhất thời hồi phục , hắng giọng hướng về phía Như Nguyệt, “Như Nguyệt, lấy cho ta một con heo sữa quay, hai con dê nướng nguyên con, ba suất sườn heo xào chua ngọt, bốn phần thịt heo xào chua ngọt, năm con gà, sáu cân dâu tây, bảy quả chuối tiêu, ta chết đói!”

“. . . . . .” Tiểu nhi tử sau khi nghe thấy tôi gọi thức ăn thì mềm nhũn gục xuống bàn, Thôi đi, thật vô dụng, ta chỉ là ăn một chút lấy sức thôi mà sợ ta ăn hết quốc khố sao? Quá vô dụng, về sau phải giáo dục cho hắn.

”Xem ra ngươi đúng là đã quên sạch. . . . . .” Tôi há mộng ra ăn liên tục, tiểu nhi tử rốt cuộc cũng từ bàn ngồi dậy, vừa nhìn tôi vừa lắc đầu than thở.

”Ta quên sạch không tốt sao? Ta thấy ngươi còn vui mừng khi ta quên sạch nữa. Dường như trước kia ngươi cũng không thích ta.” Xem tôi là người mù hả, tôi có năng lực quan sát rất tốt nhé!

”Ai, trước kia mặc dù rất ghét ngươi, nhưng cũng không phải là không có ưu điểm , ngươi bây giờ xem ra mặc dù tốt, nhưng là. . . . . .” Hắn vừa lắc đầu vừa nhìn tôi đến bàn ăn, điều này không quan trọng, khiến cho tôi cảm thấy buồn bực chắc là hắn đã khôi phục khẩu vị rồi , cùng giành ăn với tôi sao, dê nướng nguyên con của tôi, tôi mới ăn một nửa!

Vì vậy tôi quyết định coi thường lời của hắn, tiếp tục tiến công thức ăn, ăn cơm đại Hoàng đế chứ sao. Chẳng qua tôi cũng không quên mình còn là mẫu hậu, dù gì người này cũng là nhi tử của tôi, nếu mà tôi hờ hững quá thì nhi tử sẽ tự ái, cho nên tôi vừa ăn, vừa vô cùng thiện lương thu xếp công việc, bớt chút thì giờ cùng tâm sự với hắn.

”Nhưng gì? Không thích? Không thích cũng không được, ta nói nha, Du nhi à, ngươi phải nói cho quen, nếu không ta hoàn toàn không trở về.” Tôi có ý tốt nhắc nhở

Tần Phiêu Phiêu đã sớm chết lặng lẽ tám trăm năm rồi, bây giờ là tôi là Tần Phiêu Phiêu của thiên hạ rồi, tôi phải làm chủ địa bàn của tôi, ai cũng đừng đến giành quyền chủ đạo của tôi.

”Hì hì, cũng không phải là không thích, chỉ là dáng vẻ này của ngươi. . . . . .” Hắn nói qua cười hì hì nhìn tôi một cái, sau đó khạc ra hai từ vô cùng không hợp với phong cách của chúng, “Thật sự là quá thô tục. . . . . .” Hắn nháy nháy mắt, tôi cũng nháy nháy mắt, không phải là so với ai khác thì tôi nhìn ngây thơ hơn sao? Ai!

Tôi ăn một miếng liền phun ra ngoài, đối diện tôi là Hạ Hầu Du nhân đức không nhường ai bị tôi phun lên mặt, bộ dáng kia cực kỳ buồn cười. Mặt hắn buồn bã, kinh ngạc nhìn tôi, tôi nhìn thấy đầu hắn như xoay tròn thành vũ trụ rồi !

”Này này, đừng có trách ta, ta thật sự không là cố ý, ai biểu ngươi nói ta thô tục, khiến cho ta không có tâm lý chuẩn bị!” Tôi khẳng khí biện minh cho mình, vốn là như vậy, vốn dĩ tôi không muốn, vì hắn nói lời này quá đột nhiên, tôi nhất thời không thắng được, hơn nữa cũng là do hắn chọn chỗ ngồi đối diện tôi , cho nên phân tích ra, là hắn đáng đời!

Sắc mặt Hạ Hầu Du xanh trắng rồi đến đen sẫm, sau đó đến tím bầm, cuối cùng vẫn không tức giận với tôi, chỉ là đứng lên, quen cửa quen nẻo đi tới phòng y phục của tôi, bỏ lại tôi mở to mắt hoàn toàn không hiểu.

Kỳ quái, hắn đi đến phòng y phục làm sao? Không phải nên mau trở về thay y phục mới đúng chứ? Chẳng lẽ hắn muốn mặc y phục của tôi? oh, my god! Chẳng lẽ tiểu nhi tử của tôi lại là yêu thích đồ nữ nhân? Cập nhật nhanh tại dien~danle~quy~don

Tôi bị kết quả phân tích hù một chỗ, trời ạ, khó trách con trai Lâm Phong của tôi lại không cưới được lão bà, thì ra là bởi vì hắn có sở thích kì quái này. . . . . .

Không sao, mẫu hậu nhất định giúp ngươi sửa lại khuyết điểm! Tôi hùng tâm tráng chí, hai mắt đẫm lệ nhìn phòng y phục của tôi, khi thấy tiểu nhi tử của tôi ra ngoài, tôi lập tức nhào đến ôm cổ hắn, đưa bàn tay đầy dầu mỡ của mình lên ngươi nhi tử, vô cùng quan tâm nói, “Nhi tử, không cần gấp gáp, mẫu thân sẽ không ghét bỏ ngươi!” A, tình thương của mẫu thân là vĩ đại dường nào! Tôi vĩ đại dường nào!

”Ghét bỏ ta cái gì?” Thanh âm tiểu nhi tử nghe muốn giết người!

”Ghét bỏ ngươi có bộ dạng nữ nhân!” Tôi rất ngu rất ngây thơ.

”Con mắt nào của ngươi nói ta có bộ dạng nữ nhân !” Cảm giác của tôi bị sai sao? Sao thanh âm Hạ Hầu Du lại như núi lửa nguy hiểm thế này? Tôi vội đẩy hắn ra, trợn to hai mắt, ôi, kỳ quái, tại sao con tôi từ gian phòng thay y phục ra ngoài, kết quả vẫn mặc y phục nam nhân?

Chẳng lẽ hắn không có bộ dạng nữ nhân mà là tôi có. . . . . . có. . . . . . có. . . . . .

Tôi giật mình nhảy ra xa nhi tử, không dám tin nhìn nhi tử thân người nam trang cao quý, trong đầu xuất hiện một ảo tưởng kinh khủng: Thái hậu nương nương dấu riêng nam sủng, đạo đức bại hoại dẫn đến cùng con cái có tiếng xấu . . . . .

Tôi nhất thời tưởng tượng, cảm thấy như địa cầu hủy diệt, thần ơi, Thái hậu này thật sự quá vạm vỡ, trái tim của tôi thật sự không thể tiếp nhận nổi đả kích này, tôi khóc không ra nước mắt miệng sùi bọt mép tinh thần hoảng hốt, lọt vào thiên nhân trong khi giao chiến. . . . . .

”Này, ngươi suy nghĩ đi đâu rồi, Phiêu Phiêu!” Có lẽ là vẻ mặt tôi quá bi thảm, nhi tử rốt cuộc phát hiện được tôi có điều gì không đúng, kéo tôi đến bàn ăn, bức cung .

”Không có gì cả.” Tôi còn lâu mới cho hắn biết mình đã phát hiện ra bí mật kinh khủng, tôi không phải là không muốn sống.

”Vậy sao?” Hắn ý vị sâu xa nhìn chòng chọc tôi thật lâu, sau đó buồn rười rượi mở miệng, “Yên tâm, ngươi không có gian tình, y phục này, vốn chính là ngươi chuẩn bị cho chúng ta. . . . . .”

Kỳ quái, hắn làm sao biết tôi đang suy nghĩ điều gì? Tôi nháy nháy mắt nhìn hắn, tò mò vô cùng, người này có Độc Tâm Thuật sao? Nhưng mà nếu không phải gian tình tôi yên tâm hơn, o o, kể từ khi đến đây trái tim không ngừng cường hóa, Thái hậu này, thật sự rất có thể giằng co, tôi rất hoài nghi người này!

”Làm sao ngươi biết?” Tôi không có tâm tình cùng hắn châm chọc, chỉ muốn nhanh chóng xác nhận sự thật.

”Ngươi thật đúng là không phải quên bình thường mà là quên sạch sẽ, không phải ngươi nói muốn dùng thành tâm của ngươi cảm động hoàng huynh, để cho huynh ấy đối với ngươi quyết một lòng yêu ngươi sao?” Hạ Hầu Du không chút nào che giấu nói ra để cho tôi hộc máu.

Con ngươi tôi đảo một vòng rồi hôn mê bất tỉnh, quả nhiên, Thái hậu này mặc dù không có gian tình nhưng là vẫn có ý đồ quyến rũ nhi tử của mình, khó trách hoàng đế bệ hạ lúc nghe Thái hậu chết nhiều lần cũng không tới thăm nàng một chút. . . . . .

Hoàng đế à, tôi đồng tình với ngươi, chỉ là ngươi yên tâm đi, tôi đối với nam nhân đã có lão bà không có hứng thú, cho nên ngươi rất an toàn, vô cùng an toàn. . . . . .

”Hoàng thượng giá lâm!” Đang ở tôi lâm vào cảnh thiên lâm giao chiến, nhi tử lớn nhất cũng xuất hiện.

Chậc, sóng trước chưa ổn, sóng sau lại tới. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.