Thái Cổ Thần Vương

Chương 67: Chương 67: Trở mặt






Long Bác đang cùng Thanh Lân Mãng cấp năm thủ hộ Huyết Viêm Quả giằng co, hắn đồng dạng thấy được đám người Tần Vấn Thiên ở trên sườn núi, không khỏi quát:

- Huynh đệ Đế Tinh Học Viện, xin giúp một tay, Thanh Lân Mãng này rất khó dây dưa.

Tần Vấn Thiên ở Đế Tinh Học Viện gây ra động tĩnh lớn như vậy, người biết hắn rất nhiều, lúc ước chiến với Mộ Dung Phong, Long Bác là tận mắt thấy, hắn biết sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên rất mạnh mẽ.

- Muốn ra tay không.

Triệu Nghị nóng lòng muốn thử, thời khắc này chiến cuộc bên kia quá sáng tỏ, mặc dù học viên của Đế Tinh Học Viện ở vào thế yếu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thất bại, Long Bác đối mặt Thanh Lân Mãng, phần thắng cực nhỏ, tuy Thanh Lân Mãng kia không ít thương thế, nhưng trên người Long Bác cũng khắp nơi là máu.

Nếu tiếp tục chiến xuống, chiến cuộc sớm muộn gì cũng sẽ nghiêng về bên yêu thú, chỉ có Long Bác có khả năng tạm thời chế trụ Thanh Lân Mãng kia mà thôi.

- Mấu chốt là Thanh Lân Mãng thủ hộ kia, chỉ cần chúng ta đối phó nó, liền giải phóng Long Bác, sau đó thu thập Thanh Lân Mãng khác liền không còn áp lực gì rồi.

Phàm Nhạc thấp giọng nói.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lấp lánh, nếu bọn họ giúp Long Bác thu thập Thanh Lân Mãng, thời điểm chia sẻ thành quả sợ là không có phần của bọn họ rồi.

Nhân tâm khó dò, nhất là liên lụy tới bảo vật như Huyết Viêm Quả, đối với điểm ấy, Tần Vấn Thiên sớm có nhận thức.

- Tiểu Hỗn Đản, qua.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, một đạo huyễn ảnh nhảy vào trên người hắn, chỉ nghe Tần Vấn Thiên ghé vào lỗ tai nó nói nhỏ vài tiếng, Tiểu Hỗn Đản lập tức nhảy xuống ly khai.

- Triệu Nghị.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía Triệu Nghị.

- Hả?

Triệu Nghị hỏi.

- Ngươi tạm thời rời xa nơi này, lưu lại chỉ sợ sẽ nguy hiểm.

Tần Vấn Thiên nhìn hắn nói, thần sắc Triệu Nghị cứng đờ, có chút không dễ nhìn lắm, loại bảo vật như Huyết Viêm Quả này ngay trước mặt, lúc này Tần Vấn Thiên bảo hắn ly khai, hắn rất khó bình tĩnh.

- Nếu trở mặt với đám người Long Bác, chúng ta không thể chiếu cố được ngươi.

Tần Vấn Thiên giải thích, nhưng thần sắc của Triệu Nghị như trước, cực kỳ cứng ngắc khó coi, không có bắt chuyện liền trực tiếp xoay người ly khai, dường như rất không thích.

Thấy một màn như vậy, Tần Vấn Thiên âm thầm lắc đầu, cũng không phải mỗi người đều cởi mở như Phàm Nhạc, hắn và Triệu Nghị ở chung nhiều ngày, tưởng chừng song phương đã có ăn ý như bằng hữu, nhưng hiện tại xem ra, là hắn suy nghĩ nhiều.

Thực lực của Triệu Nghị yếu, vô luận là đối mặt Thanh Lân Mãng hay đám người Long Bác, đều không có lực đối kháng, lưu lại nơi này bọn họ rất khó chiếu cố, vì lý do an toàn, Tần Vấn Thiên để hắn tạm thời ly khai, sắc mặt Triệu Nghị liền biến hóa, Tần Vấn Thiên tự nhiên cũng lười giải thích lời vốn định nói.

- Bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Phàm Nhạc thấp giọng nói, kéo Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ về, thấy Long Bác đang cùng Thanh Lân Mãng giao thủ, hoàn toàn ở vào trạng thái bị áp chế, những học viên của Đế Tinh Học Viện này, đều có nguy hiểm tánh mạng.

- Bằng hữu, chúng ta chết rồi các ngươi căn bản không có cách đối kháng Thanh Lân Mãng này, mọi người liên thủ còn có một cơ hội, đến lúc đó cùng nhau phân chiến quả.

Long Bác nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc quát, ở trước nguy cơ, Tần Vấn Thiên gia nhập tuyệt đối có thể đưa đến tác dụng lớn.

Tần Vấn Thiên minh bạch Long Bác nói, nếu như bọn họ tử thương, hắn và Phàm Nhạc căn bản đoạt không được Huyết Viêm Quả.

- Mập mạp, lưu chút lá bài tẩy.

Tần Vấn Thiên xông ra ngoài, thẳng đến vị trí của Long Bác, thời điểm hắn chạy đi, Phàm Nhạc liền kích hoạt Cung Tiễn Tinh Hồn, mũi tên rực rỡ lập tức bạo kích ra, lao thẳng tới các đại phương vị, cung tiễn thủ viễn trình, am hiểu chưởng khống.

Cung tiễn thủ lợi hại chân chính, có thể nghìn dặm giết địch không lưu vết.

Mũi tên của Phàm Nhạc đối với Thanh Lân Mãng mà nói, lực sát thương không đủ, nhưng góc độ xảo quyệt, chuyên môn bắn ánh mắt của Thanh Lân Mãng, nháy mắt liền khống chế tình thế chiến trường, không đến mức thất bại nhanh như vậy.

Tần Vấn Thiên thì vọt tới trước Thanh Lân Mãng cấp năm, thực lực của Thanh Lân Mãng này có thể so với Luân Mạch cảnh ngũ trọng, thực lực cực kỳ đáng sợ.

Thấy Tần Vấn Thiên trùng kích, Thanh Lân Mãng phun ra một ngụm độc vụ, Tần Vấn Thiên ngừng thở, sau đó liền thấy cự vĩ của nó càn quét tới.

- Đùng.

Tần Vấn Thiên đạp mặt đất một cái, thân thể như ảo mộng biến hóa, cự vĩ càn quét qua bên cạnh hắn, thân thể vặn vẹo, Tần Vấn Thiên tiếp tục lao về phía Cự Mãng.

- Oanh.

Một đạo Kim Cương Ấn đánh vào bụng của Thanh Lân Mãng, làm cho Thanh Lân Mãng nổi giận gầm lên một tiếng, đầu lâu cúi xuống, miệng táp về phía Tần Vấn Thiên.

Ba mũi tên rực rỡ phá không giết tới, đâm thẳng ánh mắt của Thanh Lân Mãng, mà đồng thời, Tinh Hồn của Long Bác cũng nở rộ hào quang óng ánh, trong tay hắn xuất hiện một Thần binh đại phủ, bỗng nhiên nhảy lên bộ vị bảy tấc của Thanh Lân Mãng chém giết, nhanh như thiểm điện.

Tần Vấn Thiên thấy yêu thú táp tới, cước bộ biến hóa, người nhẹ như yến, sau lưng ngưng kết Côn Bằng Ấn lại như di động, cả người của hắn hóa thành một đạo huyễn ảnh, thối lui tới bụng dưới của Thanh Lân Mãng.

Mới vừa rồi, Tần Vấn Thiên cảm giác thân pháp của mình kỳ diệu tới đỉnh cao, có loại cảm giác chưởng khống cường liệt, đây là tầng thứ tinh diệu.

- Giết!

Tần Vấn Thiên gầm lên một tiếng, Luân Hải Ấn phóng thích uy lực kinh khủng, trực tiếp đánh vào đầu lâu của Cự Mãng, đồng thời mũi tên của Phàm Nhạc trực tiếp đinh vào ánh mắt của nó.

Long Bác chạy ở trên lưng Thanh Lân Mãng, nổi giận gầm lên một tiếng, đại phủ chém giết xuống, có thanh quang rực rỡ, đại phủ cứng rắn trảm vào bộ vị bảy tấc của Thanh Lân Mãng.

Thân hình khổng lồ của Thanh Lân Mãng run rẩy kịch liệt, điên cuồng giãy dụa, nhưng rất nhanh liền ngã trên mặt đất, chết triệt để.

- Hô...

Long Bác hít sâu một hơi, nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:

- Đa tạ, trước làm thịt Thanh Lân Mãng khác đã.

Tần Vấn Thiên gật đầu, Thanh Lân Mãng cấp năm chết, những thứ khác đã không còn uy hiếp rồi, Tần Vấn Thiên, Long Bác cùng với Phàm Nhạc gia nhập chiến đoàn, rất nhanh liền thanh lý toàn bộ.

- Ha ha.

Long Bác cười phá lên, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Không hổ là Đế Tinh Học Viện tân sinh đệ nhất nhân, Tần Vấn Thiên, lần này đa tạ ngươi, nếu không sợ là chúng ta sẽ có một ít phiền phức.

- Một chút phiền phức?

Thấy Long Bác tươi cười sảng khoái, Tần Vấn Thiên lại cau mày, mơ hồ có vài phần phong duệ, nhưng trên mặt như trước mang vui vẻ, hôm nay hắn cũng không phải thiếu niên thuần phác như lúc trước.

- Tần Vấn Thiên, Yêu Thú Yêu Hạch này cực kỳ có giá trị, ta làm chủ đưa cho ngươi.

Long Bác lộ vẻ rất hào khí, nhưng loại hào khí này rơi vào trong tai Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc lại có chút khó nghe rồi.

Làm chủ đưa cho hắn?

Nếu không có hắn và Phàm Nhạc, đừng nói giết chết Thanh Lân Mãng, đám người Long Bác cũng có thể nguy hiểm tánh mạng.

Mặc dù Tần Vấn Thiên không tranh công nói tất cả đều là công lao của hắn, nhưng dù sao cũng là song phương liên thủ, Long Bác nói như vậy là có chút chói tai.

- Yêu Hạch này ta không cảm thấy hứng thú, liền tặng cho các ngươi đi.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, đáp lại nói, làm cho ánh mắt của Long Bác hơi híp hạ, có ánh sáng lạnh lóe lên một cái rồi biến mất.

- Dù sao các ngươi cũng giúp chúng ta, cái gì cũng không lấy không khỏi có chút khách khí, nếu không ta làm chủ đưa một trái Huyết Viêm Quả cho ngươi.

Long Bác nở nụ cười, sau đó đi về phía Huyết Viêm Quả, người phía sau hắn nhấc chân theo lên, nhưng thật ra là không thèm đếm xỉa đến Tần Vấn Thiên rồi.

- Bảy người, một Luân Mạch cảnh tứ trọng, sáu Luân Mạch cảnh tam trọng, tựa hồ có chút phiền phức.

Tần Vấn Thiên nhìn những người kia, chậm rãi xoay người, trong miệng phun ra một câu:

- Chờ đã.

Đám người Long Bác xoay người, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Còn có việc gì?

- Vừa rồi chúng ta là cứu mạng của các ngươi, Huyết Viêm Quả này nên do chúng ta tới phân mới đúng.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.

- Như vậy sao?

Trong mắt Long Bác lóe lên một đạo hàn mang, lập tức nhìn thoáng qua xung quanh, ánh mắt lần nữa nhìn đám người Tần Vấn Thiên, trong mắt của hắn hiện lên nụ cười lạnh như băng:

- Đã như vậy, chúng ta sẽ phải hảo hảo cám ơn “ân cứu mạng” của các ngươi rồi.

Tiếng nói của hắn hạ xuống, nhất thời đoàn người mơ hồ vây Tần Vấn Thiên lại, tuy nói Tần Vấn Thiên ở Đế Tinh Học Viện được coi trọng, nhưng nơi này là trong Hắc Ám Sâm Lâm, ánh mắt của Đế Tinh Học Viện nhìn không thấy xa như vậy.

- Nếu nơi này xuất hiện hai cỗ thi thể, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ bị Yêu Thú ăn sạch, cũng không có ai biết hắn là chết như thế nào.

Long Bác không che giấu sát ý trong mắt nữa, vì Huyết Viêm Quả, bọn họ chết mấy đồng bạn, bây giờ còn lại bảy người phân Huyết Viêm Quả cũng đã có chút ít rồi.

Long Bác cho rằng phân cho Tần Vấn Thiên một trái Huyết Viêm Quả đã coi như đủ khách khí, nhưng có vài người, tựa hồ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt a.

Nếu nói như vậy, bớt vài người chia, tự nhiên càng tốt.

- Hẳn vậy.

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, chân của hắn đột nhiên bước ra, hóa thành một đạo huyễn ảnh, cực kỳ mau lẹ.

Vừa rồi thời điểm tránh né Thanh Lân Mãng công kích, Cửu Thiên Côn Bằng Quyết bước vào Luân Mạch quyển tầng thứ hai, cấp tinh diệu.

- Phốc xuy!

Một âm thanh thanh thúy truyền ra, thân thể Tần Vấn Thiên dán bên cạnh một Luân Mạch cảnh tam trọng, một màn thình lình làm cho những người khác sửng sốt.

Hai thân thể vừa chạm liền tách ra, khi Tần Vấn Thiên lui trở về, bọn họ chỉ thấy người mới vừa rồi bị Tần Vấn Thiên cận thân, nơi ngực có một đạo chưởng ấn, đạo chưởng ấn kia trực tiếp hủy diệt trái tim của hắn.

- Tu hành không dễ, Huyết Viêm Quả cũng không ít, vì sao không thể hảo hảo chia, lại muốn trở mặt chứ.

Tần Vấn Thiên phóng thích Tinh Hồn, trong con ngươi lộ ra sát ý.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.