Thái Cổ Thần Vương

Chương 849: Chương 849: Thiên kiêu trấn áp thời đại (1)




Khi Tần Vấn Thiên trở lại khách sạn thì đã thấy Mạc Khuynh Thành đứng bên cửa sổ đang ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài phòng. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi lên dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng khiến nàng nhìn như Tiên tử dưới trăng vậy.

- Khuynh Thành, vẫn chờ ta sao?

Tần Vấn Thiên đi tới sau lưng Mạc Khuynh Thành rồi vươn hai tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của nàng. Trên mặt Mạc Khuynh Thành hiện lên một nụ cười hiền hòa, thân thể nhu nhược như không xương hơi hơi ngửa ra sau tựa vào trong ngực Tần Vấn Thiên nhưng rồi nàng lập tức như là nghĩ tới điều gì, thần sắc lại biểu lộ ra vẻ hờn dỗi nói.

- Ngươi kề đầu gối nói chuyện cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ lâu như vậy mà vẫn còn có thể bỏ về được a.

Mạc Khuynh Thành sâu kín nói, trong ngữ khí hình như có vài phần ghen tuông.

Thiên hạ nữ tử lại có ai sẽ không ăn dấm chua. Mạc Khuynh Thành tuy là Thánh nữ nhưng cũng không ngoại lệ, ai bảo nàng quá yêu thanh niên này? Tuy nàng vẫn như cũ là không can thiệp vào chuyện của Tần Vấn Thiên, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi, bằng không ban ngày nàng cũng sẽ không để cho hắn đi.

- Lại có mỹ nữ nào bằng được Khuynh Thành của ta chứ.

Tần Vấn Thiên ôm thật chặt thân thể mềm mại của Mạc Khuynh Thành, áp mặt vào khuôn mặt tuyệt thế của nàng. Khóe môi Mạc Khuynh Thành hơi nhếch lên, lúc này nghe được Tần Vấn Thiên dỗ ngon dỗ ngọt thì thần sắc lại có vài phần vui vẻ.

- Hừ.

Sau khi hừ một tiếng, Mạc Khuynh Thành quay đầu lại rồi nhìn vào mắt Tần Vấn Thiên, bốn mắt nhìn nhau bầu không khí có vài phần kiều diễm. Trên mặt Mạc Khuynh Thành hiện lên một tia xấu hổ rồi lập tức lại dời đầu đi, trên khuôn mặt mang theo vẻ ngượng ngùng rung động lòng người.

- Tiên nữ của Tiên Nữ Giáo là người như thế nào?

Mạc Khuynh Thành nhẹ giọng hỏi.

- Là giai nhân hiếm có, nhìn nàng như nhu nhược mà trong tâm lại cực kỳ cao ngạo.

Tần Vấn Thiên thấp giọng đáp lại, Mạc Khuynh Thành nghe được lời này thì trong con ngươi xinh đẹp hiện lên dị thải nói :

- Hôm nay chỉ có ngươi trở thành khách quý, Ngốc tử ngươi lại được Lâm Tiên Nhi coi trọng, chẳng phải là nói tại trong nhãn quang của Lâm Tiên Nhi, ngươi sắp trở thành nhân vật tề thiên ư.

- Sai, Ngốc tử ta tệ lắm a.

Tần Vấn Thiên đùa giỡn nói.

- Di, tính là Lâm Tiên Nhi vẫn còn có chút ánh mắt.

Mạc Khuynh Thành nhìn về phía Tần Vấn Thiên nháy mắt một cái, trên khuôn mặt lộ ra thần sắc dí dỏm nói.

- Đó là tự nhiên rồi, cũng phải nhìn xem thê tử ta là người phương nào chứ.

Tần Vấn Thiên ba hoa nói, bây giờ ở trước mặt Mạc Khuynh Thành hắn không có bất kỳ sự câu thúc nào vì nữ tử nghiêng nước nghiêng thành này chính là nơi tâm linh của hắn nghỉ lại.

Mạc Khuynh Thành bị Tần Vấn Thiên đùa giỡn mà nhịn không được đưa tay ôm vào người Tần Vấn Thiên, thần sắc trên mặt càng kiều diễm không gì sánh được làm cho Tần Vấn Thiên nhìn thấy mà tim đập rộn ràng lên.

- Lòng dạ của Lâm Tiên Nhi này quá cao, ta nghe nàng nói thì đời này nếu không gặp được như ý lang quân chỉ yêu một mình nàng thì liền không lấy chồng. Nàng cũng tiết lộ, người được nàng chú ý tới hẳn là một trong tám vị Thiên Cương cảnh tồn tại trấn áp thời đại. Ta còn chưa được lọt vào ánh mắt của người ta đây.

Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói.

Mạc Khuynh Thành bĩu môi rồi hơi hơi cúi đầu, ngửa đầu nhìn Tần Vấn Thiên mà nhu hòa cười nói :

- Nơi đó có nhiều nhân vật trấn áp thời đại như vậy, sau này những nhân vật này tranh phong, bất quá chỉ còn lại một hai người sau cùng có khả năng trấn áp thời đại mà thôi. Người đó ở ở trước mặt nàng mà nàng lại không nhận ra, thật đúng là không có ánh mắt.

Tần Vấn Thiên thấy nữ nhân tuyệt sắc trước mặt ngước đầu lên nhìn mình mỉm cười thì trong lòng xuất hiện vô hạn nhu tình, đôi môi hắn liền áp vào môi Mạc Khuynh Thành khiến đôi mắt nàng chớp chớp muốn đưa ma chưởng lên. Tuy sau đó nàng liền cảm giác được thân thể nhẹ bẫng rồi bị người nào đó chặn ngang tay mà bế lên, một đêm này đối với hai người tự nhiên là vô cùng mỹ diệu!

-------------

Sáng sớm, ánh mặt trời ôn hòa xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng. Tần Vấn Thiên đi ra khỏi phòng thì thấy bên cửa sổ có một nữ nhân tuyệt sắc đứng đó mà trong lòng liền xuất hiện ôn tình nhàn nhạt.

Nữ tử nghiêng nước nghiêng thành này tự thửa còn thiếu nữ đã quen biết mình, cả hai đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, bây giờ rốt cục đã được đi tới cùng nhau. Trong lòng Tần Vấn Thiên âm thầm có thề, đời này quyết không làm cho Khuynh Thành phải chịu khổ nữa.

Mạc Khuynh Thành nghiêng người đứng bên cửa số, mái tóc dài như là thác nước thả xuống. Nghe tiếng bước chân, nàng quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên một cái nhu hòa cười nói :

- Ngươi vẫn còn biết dậy a.

- Hôm qua quá vui vẻ, dĩ nhiên là dậy trễ chút.

Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói rồi nháy mắt, mặt Mạc Khuynh Thành liền đỏ bừng rồi hung hăng trợn mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái. Ngốc tử này sao bây giờ lại hư hỏng như vậy, đâu còn vẻ ngu ngơ như lúc trước nữa, bây giờ miệng lưỡi cực kỳ trơn tru.

- Bây giờ Tiên Võ Thành phi thường náo nhiệt, Khuynh Thành chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.