Thái Cổ Thần Vương

Chương 796: Chương 796: Thánh chiến đài (2)




Người của Tử Lôi tông vốn phi thường khó chịu đối với Tần Vấn Thiên, giờ phút này lại nghe nghe thấy việc này, càng lộ ra hàn quang sắc nhọn, một áp lực mơ hồ lao về phía Tần Vấn Thiên.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, nhìn thấy sát khí trong mắt đối phương, hắn lạnh lùng nói:

- Chiến đấu trên diễn võ đài, sinh tử có số, Tử Lôi tông muốn giết Tần mỗ, chết vào trong tay ta, là bọn hắn vô năng.

Lời này hạ xuống, nhất thời mọi người lóe ra hàn quang, chiến ý mãnh liệt, Tần Vấn Thiên thế mà lại nói Tử Lôi tông vô năng, chết chưa hết tội, quả thực đánh mặt bọn họ.

- To mồm không biết ngượng, cạnh đài chiến đấu trăm trận thắng, có người các cảnh giới lấy được trăm chiến thắng, ngươi nếu có thực lực, muốn đi lên khiêu chiến một phen hay không?

Cường giả Tử Lôi tông kia chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt tỏa ra hào quang lôi điện.

- Ngươi tính là cái gì, đệ tử Trượng Kiếm tông ta cần mượn Đấu chiến trường Diệp quốc chứng minh bản thân sao, đừng quên năm đó trên thánh chiến đài của Hoàng Cực Thánh Vực, chín đại phái ai xưng hùng, Tử Lôi tông ngươi, giống như chó nhà có tang.

Một vị thanh niên Trượng Kiếm tông châm chọc một tiếng.

Hoàng Cực Thánh Vực phong trào hướng võ không chỉ có chỗ Diệp quốc, mà là toàn bộ thánh vực. Ở Hoàng Cực Thánh Vực, nếu nói đài chiến đấu cấp bậc cao nhất, đương nhiên phải thuộc về thánh chiến đài.

Trên thánh chiến đài, thường xuyên có các đại siêu cấp thế lực của Hoàng Cực Thánh Vực tranh phong, thậm chí là đệ tử chín đại phái cũng thường chiến ở trên thánh chiến đài, đã từng, đệ tử chín đại phái tranh phong trên thánh chiến đài, Trượng Kiếm tông là cường thế nhất, bởi vậy năng lực chiến đấu từng người của Trượng Kiếm tông xưa nay được cho rằng là mạnh nhất.

Các nhân vật tuyệt đại thiên kiêu danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực, hào quang vạn trượng, rất nhiều người cũng đều là thành danh trên thánh chiến đài, bọn họ ở trong thánh chiến đài vô địch cùng cảnh giới, thậm chí vượt cảnh giới chiến đấu vô địch, có thể nói tuyệt đại thiên kiêu đích thực, quét ngang toàn bộ kẻ đối địch.

Người này đề cập thánh chiến đài, khiến không ít người Dược Hoàng cốc lại nghĩ tới các nhân vật tuyệt đại thiên kiêu đó, Tử Lôi tông Diệp Không Phàm, hoàng triều Đại Thương Thương Đồng, đều không thuộc loại tuyệt đại thiên kiêu, phải kém một bậc, ở trong mắt đám người Dược Hoàng cốc này, chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể xứng đôi thánh nữ của các nàng.

Lời này không thể nghi ngờ là khiêu khích đối với Tử Lôi tông, chỉ thấy một đám cường giả Tử Lôi tông tất cả đều phóng thích chiến ý cường đại, quét về phía Tần Vấn Thiên cùng với người nói chuyện kia, lạnh lùng nói:

- Có gan mà nói, có thể đi lên luận bàn một phen.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua, người Tử Lôi tông liên tiếp khiêu khích, Diệp Không Phàm lại có lòng mơ ước đối với Mạc Khuynh Thành, tượng đất cũng có cơn tức, huống chi là hắn, hắn nhìn về phía người nói chuyện kia, tu vi Thiên Cương cảnh giới tầng năm, không khỏi hiện lên ý khinh miệt, nói:

- Ngươi, còn chưa xứng chiến đấu với Tần mỗ.

- Ngươi...

Người nọ giận dữ, tay chỉ Tần Vấn Thiên. Hắn tốt xấu là nhân vật thiên tài Tử Lôi tông trong chín đại phái, kiêu ngạo cỡ nào, Tần Vấn Thiên vậy mà lại lộ ra tư thái khinh miệt như thế, quả thực không thể chịu đựng được, nhưng tâm cảnh hắn cũng bất phàm, nháy mắt đã áp chế lửa giận, châm chọc nói:

- Không ngờ Trượng Kiếm tông lại là bọn chuột nhắt nhát gan, công pháp miệng lưỡi trái lại không tệ.

- Trượng Kiếm tông ta chẳng lẽ cần tìm Tử Lôi tông các ngươi chứng minh sao?

Lưu Vân uống ngụm rượu, cũng lộ ra nét khinh miệt.

- Người Trượng Kiếm tông là khách, không được vô lễ.

Diệp Không Phàm thản nhiên nói một tiếng, người nọ lúc này mới cười lạnh, nói:

- Cũng đúng, đừng để khách nhân quá mất mặt, huống hồ còn là ở trước mặt thánh nữ, Nhưng thánh nữ Dược Hoàng cốc phong thái cỡ nào, ta cho rằng người yêu thánh nữ nên là thanh niên thiên kiêu, lại không ngờ...

Người nọ nói xong khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Đáng tiếc nha.

Tần Vấn Thiên nghe được lời ấy trong mắt hiện lên một luồng sát khí, nhưng lại thấy Mạc Khuynh Thành khẽ kéo tay hắn, quay đầu lại, Tần Vấn Thiên liền nhìn thấy Mạc Khuynh Thành nhìn hắn lộ ra ý cười dịu dàng, hiển nhiên Mạc Khuynh Thành nàng sẽ không để ý ngôn ngữ cùng ánh mắt của bất luận kẻ nào, ở trong lòng nàng, Tần Vấn Thiên từng ở Đại Hạ không ai có thể so sánh, hôm nay ở Hoàng Cực Thánh Vực, hắn tương tự, sớm hay muộn sẽ nổi bật hơn người.

Huống hồ, cho dù Tần Vấn Thiên thật là người tầm thường, vậy lại thế nào, đây là người nàng yêu nhất.

Ánh mắt chuyển qua, khi Mạc Khuynh Thành nhìn về phía người Tử Lôi tông, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang. Những người này muốn ly gián quan hệ của nàng với Tần Vấn Thiên, ngôn ngữ vũ nhục Tần Vấn Thiên, lại không biết ngược lại là phạm vào tối kỵ, đã thật sự chọc giận nàng.

- Công chúa, ở trước khi thương thế của Nhân Hoàng chuyển biến tốt, ta sẽ vẫn ở lại chỗ này. Mặt khác, ta sẽ sai người cầu tiền bối Dược Hoàng cốc giúp đỡ, chỉ có thể quấy rầy công chúa nhiều thêm.

Mạc Khuynh Thành nhìn về phía Diệp Lăng Sương bên cạnh, thản nhiên nói.

Dứt lời, Diệp Lăng Sương mừng rỡ, trong lòng ầm ầm rung động, nói:

- Thánh nữ sao lại nói vậy, nếu là như thế, Lăng Sương vô cùng cảm kích, cao thấp Diệp quốc, đều sẽ cảm tạ tình cảm của thánh nữ.

Lúc này trong lòng Diệp Lăng Sương lại chấn động, xem ra, nàng vẫn đã xem nhẹ địa vị Tần Vấn Thiên ở trong lòng Mạc Khuynh Thành.

Diệp Không Phàm vẻ mặt khó coi, nhìn lướt qua người vừa rồi nói chuyện, lạnh thấu xương, một câu của gã khiêu khích đối với Tần Vấn Thiên, làm Mạc Khuynh Thành hạ quyết tâm phải giúp Nhân Hoàng nhất mạch.

Diệp Không Phàm sao có thể không hiểu, hắn muốn theo đuổi thánh nữ, đã không còn bất cứ hy vọng nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.