Thái Cổ Thần Vương

Chương 793: Chương 793: Tâm cơ (1)




Hai người gắt gao ôm nhau, người khác rung động không nói nên lời, dần dần hiểu giữa thánh nữ Dược Hoàng cốc cùng Tần Vấn Thiên, nhất định có một đoạn tình cảm lưu luyến rất sâu.

Lời đồn lúc trước thánh nữ Dược Hoàng cốc chính là ở lúc sắp chết được đưa vào Dược Hoàng cốc, khi đó, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ sợ thanh niên Trượng Kiếm tông này biết nhỉ.

- Thì ra thánh nữ Dược Hoàng cốc tên Khuynh Thành, trọc thế (đời đục)

có giai nhân, khuynh quốc lại khuynh thành, đáng tiếc, đáng than thở...

Lưu Vân đau thương thở dài.

- Ngươi đáng buồn đáng tiếc cái gì?

Kiều Vũ trừng mắt nhìn gã này.

- Than thở nàng không gặp được bản công tử trước.

Lưu Vân giống như vô cùng ảo não, mọi người bên cạnh đều trợn mắt trắng dã, tên khốn kiếp này thật sự là cực phẩm nha.

Diệp Lăng Sương giờ phút này lại là một loại ý tưởng khác, thánh nữ Dược Hoàng cốc thế mà là người yêu của Tần Vấn Thiên, như vậy nếu Tần Vấn Thiên chịu giúp nàng, thánh nữ sẽ dốc sự cố gắng lớn nhất trị liệu độc thương cho phụ thân nàng nhỉ, thậm chí mời người lợi hại hơn của Dược Hoàng cốc, khi đó, có lẽ phụ thân nàng thật sự có hi vọng.

Dược Hoàng cốc siêu nhiên thế ngoại, có một số nhân vật ngôi sao sáng lánh đời, cho dù là Diệp quốc, cũng không mời nổi, căn bản tìm không thấy bọn họ ở nơi nào, nhưng thánh nữ Dược Hoàng cốc, nhất định là biết.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành tách ra, Mạc Khuynh Thành nhìn gương mặt Tần Vấn Thiên, bàn tay ôn nhu trắng mịn khẽ vuốt ve khuôn mặt Tần Vấn Thiên, từng chút một mơn trớn, nhìn thân thể Tần Vấn Thiên, giống như sợ trên người Tần Vấn Thiên thiếu mất một miếng thịt.

Nghĩ đến Đan Vương điện Tần Vấn Thiên thừa nhận tất cả, nàng lại khóc lên, thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết bắt đầu nói từ đâu, lại một lần nữa gối ở trong lòng Tần Vấn Thiên.

Trong lòng đám người Dược Hoàng cốc không biết cảm thụ thế nào, thánh nữ của các nàng, giờ phút này hoàn toàn thành tiểu nữ nhân rồi, là tỉ mỉ dịu dàng như thế, ánh mắt đó của nàng, chỉ sợ có thể khiến trái tim toàn bộ nam tử thế gian đều hòa tan, đó là thâm tình như thế nào, các nàng đều có chút muốn biết, giữa thánh nữ cùng thanh niên Trượng Kiếm tông này, có chuyện xưa như thế nào.

- Đan Vương điện, ta cho rằng chúng ta đều sẽ chết.

Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng nức nở, nàng nằm mơ cũng không ngờ, bọn họ đều còn sống, hơn nữa có một ngày gặp lại, trên khuôn mặt treo nước mắt của Mạc Khuynh Thành lại tràn đầy nụ cười, nàng thật sự rất vui vẻ, chưa từng vui vẻ như vậy, nàng cảm thấy mỗi một luồng không khí đều là tươi mát như thế, mỗi một ánh mặt trời đều là tốt đẹp như vậy.

- Đều đã qua rồi, mọi thứ Đan Vương điện làm với nàng, ta sớm hay muộn sẽ đòi lại cho nàng, nhất định.

Trong lòng Tần Vấn Thiên chấp niệm cực sâu, Đan Vương điện giống như là một cái gai trong lòng hắn, sớm muộn gì phải nhổ đi cái gai này, để cho Đan Vương điện từ nay về sau biến mất khỏi thế gian.

Mỗi lần nghĩ đến Đan Vương điện thế mà dùng sinh mệnh Mạc Khuynh Thành để dưỡng thi, hắn đều sẽ cảm thấy đau lòng một trận, hắn hầu như cho rằng mình đã mất đi người yêu, hôm nay gặp nhau, mới có thể khiến hắn cảm giác càng thêm tốt đẹp.

Lại một lần tách ra, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, giống như nhìn không đủ, Mạc Khuynh Thành nín khóc mỉm cười, nụ cười này, say vào trong lòng Tần Vấn Thiên.

- Thánh nữ.

Phía sau, người Dược Hoàng cốc mở miệng gọi, Mạc Khuynh Thành quay người lại, lúc đối mặt mọi người, nàng lại khôi phục một khuôn mặt cao lạnh, làm người ta bắt đầu sinh ra cảm giác khoảng cách, nàng là lấp lánh kinh diễm như vậy, cho người ta cảm giác cao không thể với tới, nhưng giờ phút này trong mắt thánh nữ, lại treo ý cười hạnh phúc mơ hồ.

Người Dược Hoàng cốc lần đầu tiên nhìn thấy thánh nữ sẽ có một mặt như thế, trong lòng thở dài, xem ra tình yêu của thánh nữ đối với thanh niên Trượng Kiếm tông này, là không ai có thể ngăn cản, lấy sự yêu thương của Dược Hoàng đối với của nàng, tất nhiên cũng sẽ nhân nhượng nàng.

Nhưng trong lòng các nàng lại không cao hứng như vậy, Tần Vấn Thiên tuy là đệ tử Trượng Kiếm tông, nhưng dù sao chỉ là một đệ tử bình thường, khí chất tuy bất phàm, nhưng tu vi không cường đại, không phải nhân vật dẫn đầu mọi người lần này đến; mà Mạc Khuynh Thành là thánh nữ Dược Hoàng cốc các nàng, là nữ tử chói mắt nhất.

Các nàng vốn tưởng thánh nữ cho dù tìm được người mình yêu, cũng nên là kẻ sĩ tuấn kiệt danh chấn thiên hạ, nên là tuyệt thế thiên tài hào quang chói mắt nhất, bởi vậy nhìn thấy Tần Vấn Thiên, trong lòng các nàng có một tia đáng tiếc, tuy các nàng sẽ không đi nói cái gì, nhưng luôn cảm giác không thoải mái thế nào cả.

Từ sau khi bước vào Diệp quốc, thái độ của Diệp Không Phàm đối với thánh nữ các nàng cũng thấy ở trong mắt, hiển nhiên là muốn theo đuổi thánh nữ.

Diệp Không Phàm là thiên chi kiêu tử của Tử Lôi tông, có được địa vị cực cao, hắn có được kiếp lôi huyết mạch, trời sinh lôi thể, tuổi còn trẻ đã có tu vi Thiên Cương tầng bảy, cho dù là người như vậy ghép với thánh nữ, các nàng cũng cảm giác vẫn hơi tỏ ra không đủ, chỉ có vài vị hào quang vạn trượng, không ai không biết kia của Hoàng Cực Thánh Vực, các nàng mới cảm thấy có tư cách yêu nhau với thánh nữ của các nàng.

Nhưng tâm tư các nàng Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành hiển nhiên là không biết, cho dù biết, bọn họ sao có thể để ý.

- Tần sư đệ, sư huynh thật sự là bội phục ngươi nha.

Lưu Vân đi lên trước mở miệng nói:

- Thánh nữ đã là bạn gái ngươi vậy thì dễ nói chuyện rồi, muốn giới thiệu vài tiên tử cho sư huynh làm quen chút hay không.

- Da mặt ngươi cũng thật đủ dày.

Kiều Vũ cạn lời, khiến Tần Vấn Thiên cũng cười cười, nói:

- Lăng Sương sư tỷ chẳng lẽ không đẹp sao, cần gì phải bỏ gần cầu xa.

- Sư muội không thích ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.