Thái Cổ Thần Vương

Chương 1569: Chương 1569: Ra tay (1)




&Lý Ngọc rời đi khiến tâm tình Tiêu Lãnh Nguyệt không tốt lắm, tuy Tiêu Môn cường đại, nhưng đó là bởi Tiêu Môn tụ tập rất nhiều nhân vật thiên kiêu trong Cổ Đế chi thành.

Lý Ngọc thân làm thiên kiêu xếp hạng top 100 trên Đăng Tiên bảng, đủ để tự mình mở mang một thế lực riêng, nhưng lại chọn theo đuổi nàng, là một thành viên cực trọng yếu, bởi có những thiên kiêu như Lý Ngọc theo đuổi, Tiêu Lãnh Nguyệt nàng mới có thể khiến cho Tiêu Môn cường đại, có chút thành tựu, nhưng bây giờ, Lý Ngọc lại rời đi.

Từ trong ánh mắt Lý Ngọc, Tiêu Lãnh Nguyệt phảng phất như nhìn thấy thoáng thần tình thất vọng.

Về tính cách Lý Ngọc nàng cũng hiểu rõ phần nào, làm người rộng rãi lạc quan, có hơi tùy tiện, hơi có chút ngoạn thế bất cung, song lại khá là chính phái, gia nhập Tiêu Môn thuần túy là bởi mị lực của Tiêu Lãnh Nguyệt nàng, giờ ly khai, cũng tất là bởi mị lực của nàng đã không tồn tại trong lòng Lý Ngọc.

Tiêu Lãnh Nguyệt là người thông minh, gần đây nàng chỉ làm qua một chuyện, đó là nhắm vào Tần Vấn Thiên, Lý Ngọc, rất có thể là bởi bất mãn việc này thế nên mới quyết định đi.

Nhưng Tiêu Lãnh Nguyệt không cho rằng mình làm gì sai, truyền thừa của Cổ Chi Đại Đế Nghệ đế, nàng bắt buộc phải được đến.

Nếu có được tuyệt học Thần Chi Thủ, đâu chỉ là thực lực tạm thời đề thăng, mà là nương theo một đời tu hành, sức chiến đấu của nàng vĩnh viễn đi trước người khác một bước, càng thêm ưu việt.

Lúc này, ở tu luyện trường trong viện mà Tần Vấn Thiên đang ở, Quân Mộng Trần mở mắt ra, phong mang lóng lánh, Tần Vấn Thiên cười nói:

- Mộng Trần, chúc mừng.

Quân Mộng Trần hoạt động thân thể một chút, chợt cảm thấy khắp người sướng khoái, bèn mở miệng nói:

- Còn chưa đủ, mới Thiên Tượng tầng thứ bảy.

- Từng bước từng bước một, tu hành lại không phải một lần là xong, giờ ba người chúng ta đều nằm ở cùng một cảnh giới.

Tần Vấn Thiên cười lên, lập tức mở miệng nói:

- Đi, chúng ta đi ra tán tán tâm.

Đi ra tán tâm?

Tử Tình Hiên cùng Quân Mộng Trần dồn dập quay mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, kỳ hạn Tiêu Môn đưa ra chỉ thừa lại hai ngày sau cùng, lúc này Tần Vấn Thiên lại nói đi ra tán tâm, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

- Đến lúc rồi đi.

Tần Vấn Thiên truyền âm nói với hai người, hai người không nói chuyện, chỉ nhìn nhau. Trong lòng âm thầm gật đầu.

- Đi thôi.

Tần Vấn Thiên xoay người, bước vào trong hư không, hướng ra ngoài Tiêu Môn mà đi, nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy trong hư không có thiên kiêu Tiêu Môn xuất hiện ở phía trước mặt Tần Vấn Thiên, ngăn trở đường đi. Nói:

- Ngươi đi đâu?

Tần Vấn Thiên nhíu mày, nói:

- Làm sao, ta gia nhập Tiêu Môn. Chẳng lẽ cả tự do cũng mất, đi ra tán tâm đều không được?

- Lại qua hai ngày là đến kỳ hạn sau cùng, lúc đó muốn đi cũng không muộn.

Người đó quát một tiếng, sảng giọng đáp. Không ít cường giả Tiêu Môn dồn dập bay tới, ngăn trở Tần Vấn Thiên.

- Nhưng giờ ta muốn đi ra ngoài. Ngay cả tự do của bản thân đều bị Tiêu Môn hạn chế, như vậy không cần suy xét thêm hai ngày làm gì, ta trực tiếp thoát ly Tiêu Môn ngay bây giờ.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng. Cường giả kia còn muốn nói gì đó, lại nghe Tiêu Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói:

- Cứ để hắn đi

Chỉ thấy Tiêu Lãnh Nguyệt bước chậm mà đến, mọi người lập tức quay sang nhìn nàng, chỉ nghe nàng mở miệng nói:

- Tần Vấn Thiên, ngươi đi ra tán tâm không vấn đề, chỉ là ngươi phải nghĩ cho kỹ, người Song Kiêu minh còn đang tìm ngươi, nếu Huyền Tinh bắt được ngươi, e rằng sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu.

- Đó là chuyện của ta, không nhọc môn chủ phí tâm.

Tần Vấn Thiên nói.

- Vậy được, ngươi đi ra đi.

Tiêu Lãnh Nguyệt cười lạnh, ba người Tần Vấn Thiên bước chậm mà ra, người Tiêu Môn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lành lạnh nhìn đám người Tần Vấn Thiên rời đi. Ngay khi Tần Vấn Thiên vừa bước ra khỏi Tiêu Môn, thân hình Tiêu Lãnh Nguyệt chợt lóe, chư cường giả Tiêu Môn lập tức dồn dập đi theo.

- Biết là không dễ dàng mà.

Quân Mộng Trần cảm giác được thân ảnh truy tung sau lưng, cười lạnh nói.

- Theo bên người Tiêu Lãnh Nguyệt còn có Tham Lang, thiên kiêu xếp hạng 12 trên Đăng Tiên bảng, cũng là người được Tiêu Lãnh Nguyệt tín nhiệm nhất trong Tiêu Môn.

Tử Tình Hiên thấp giọng nói, có thể nói đám thiên kiêu cường giả truy tung kia có trận dung cực kỳ cường hoành.

- Chờ ta bước vào cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín, kẻ đầu tiên muốn thịt chính là tên Tham Lang này, khi trước lúc Tần sư huynh vào trong đế cung, Tham Lang cực không khách khí với chúng ta, giám thị hết thảy hành tung, còn mở miệng uy hiếp.

Quân Mộng Trần có phần khó chịu nói.

Hắn cũng không vội, tuy Tham Lang có cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín, nhưng rất nhiều thiên kiêu đều dừng bước ở cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín rất lâu, bởi trước mặt bọn họ là một đạo lạch trời chắn ngang, Tiên Chi Cảnh.

Tưởng muốn sải bước vào Tiên Cảnh đâu phải chuyện dễ dàng, rất nhiều cường giả Thiên Tượng tầng thứ chín dừng bước ở cảnh giới này mấy trăm năm, người khác trưởng thành đuổi kịp là chuyện rất bình thường, kẻ thiên phú yếu, thậm chí cả đời đều không cách nào bước qua bậc cửa kia, chẳng qua loại như thế ở Cổ Đế chi thành hẳn nên không nhiều, rốt cuộc đây là nơi tụ tập gần như toàn bộ nhân vật thiên kiêu tuyệt đinh của Tiên Vực.

Tốc độ ba người Tần Vấn Thiên rất nhanh, nhưng người Tiêu Môn cũng đều là thiên kiêu, một mực bám theo sát gót, tưởng muốn vung ra bọn họ căn bản không khả năng.

Cường giả Cổ Đế chi thành nhìn thấy cảnh này đều lộ ra thần sắc hớn hở, nữ tử kinh diễm vô song kia cánh nhiên là Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng tựa hồ đang suất lĩnh người Tiêu Môn truy tung ba người đằng trước, cũng không biết thân phận ba người kia là thế nào.

- Nghe nói là Tần Vấn Thiên, gần nhất có tiếng tăm không nhỏ, Song Kiêu minh Huyền Tinh cũng đang tìm bắt hắn, theo lời đồn đương sơ lúc tiến vào đế cung, chính nhờ có hắn mới có thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.