Thái Cổ Thần Vương

Chương 1296: Chương 1296: Phiêu Tuyết lâu chủ (2)




- Nhìn nhầm, thảo nào Xa Viên lại thân thiết với người này như vậy, hóa ra là bởi vì chuông Cửu Tiên, không nghĩ tới người cảm ngộ chuông Cửu Tiên sâu nhất, chúng ta lại đắc tội trước, hơn nữa còn kết thù với những người của thế lực lớn, chuyện này ngược lại khiến cho người ta buồn bực.

Lần này cường giả khắp nơi trong Vân Châu đại địa tới Phiêu Tuyết thành, không thể nghi ngờ là vì bí mật của chuông Cửu Tiên, nhưng hiện nay Tần Vấn Thiên dường như là người gõ chuông lợi hại nhất, nhưng ở trong tiệc rượu, hắn luân phiên gặp phải sỉ nhục, cáo từ, thật đúng là một chuyện buồn cười, sợ rằng chuyện này vừa truyền ra, Bùi Thiên Nguyênhắn đều sẽ bị không ít người của Phiêu Tuyết thành trách móc.

Chỉ có điều, Bùi Thiên Nguyênlà nhân vật thế nào, hắn ngược lại cũng sẽ không quan tâm những điều này.

- Quận vương, nếu biết Thiên Vấncó thành tựu lớn ở trên thần văn, có khả năng giải được huyền bí của chuông Cửu Tiên, không bằng chúng ta bây giờ cùng hắn qua lại thân thiết.

Bùi Vũ nói xen vào, Bùi Thiên Nguyên liếc mắt nhìn nàng, lập tức mỉm cười:

- Ngây thơ, tu hành đến cảnh giới Thiên Tượng, tuy rằng đối với ta chỉ là tu vi của một con kiến hôi, nhưng cũng không phải người ngu, ngươi bây giờ đi kết giao, đối phương tối đa lá mặt lá trái với ngươi, trong lòng sợ rằng đã ôm hậntừ lâu.

- Hơn nữa, cho dù hắn thành tựu rất sâu thì có thể thế nào, tu vicủa hắn vẫn yếu, vì hắn mà đi đắc tội những thiên kiêu thế lực lớn của Vân Châu đại địa sao? Bùi Vũ, ngươi thực sự ngây thơ, cho dù lui một vạn bước, hắn thật sự mở ra huyền bí củachuông Cửu Tiên, nắm giữ thiên phú như vậy, nhưng lại có khả năng làm thế nào, bí mật là hắn mở ra, lẽ nào lợi ích chính là hắn nhận được sao?

Bùi Thiên Nguyên nhìn Bùi Vũ nói, khiến cho thần sắc Bùi Vũ tái nhợt, Bùi Thiên Nguyên nói khiến cho nàng rùng cả mình.

- Bùi Khiếu, tiếp tục duy trì tốt quan hệ cùng những người đó, Bùi Vũ, ngươi cũng đi, ngươi vẫn quá non.

Bùi Thiên Nguyên nói, Bùi Vũ gật đầu, sau đó từ biệt rời đi, hình như đi có chút vội vàng.

- Quận vương, nếu ngươi nói cho Bùi Vũ những điều này, tại sao lại để cho nàng rời đi?

Bùi Khiếu hỏi.

Bùi Thiên Nguyên nhìn Bùi Khiếu, không nói gì, Quý Khôngở bên cạnh lại nở nụ cười, nói:

- Bùi Khiếu, quận vương cố ý làm như vậy, Bùi Vũ là người quận vương phủ, nàng và Xa Viên, Mộ Nham cùng với Thiên Vấn bọn họ duy trì quan hệ tốt đẹp, chân thành đối đãi, ngươi và đám người Khương Yển duy trì quan hệ, chẳng lẽ không tốt sao? Bất kể quận vương có lập trường gì, chí ít hắn không cần chủ động đi nhằm vào ai, để cho bản thân bọn họ đấu với nhau là được.

Bùi Khiếu bừng tỉnh, lập tức cung kính nói:

- Cảm ơn Quý lâu chủ chỉ điểm.

- Cố gắng học hỏi đi.

Quý Không vỗ nhẹ vào vai của Bùi Khiếu, sau đó lập tức đứng dậy, từ biệt rời đi, bữa tiệc chiêu đãi này đã xem như tương đối thất bại, nhưng Bùi Thiên Nguyên cũng không để ý.

Thời giantiếp theo, chuyện Tần Vấn Thiên và các thiên kiêu chiến đấu quả nhiên được truyền ra, danh tiếng Thiên Vấnlập tức trở nên vang dội, không ít người đều biết bến, người thanh niên này mỗi ngày ngồi xếp bằng ở trước chuông Cửu Tiên tìm hiểu chuông Cửu Tiên, cũng không phải là không thể liên hệ vớichuông Cửu Tiên, mà đang tiến hành lĩnh ngộ trình độ sâu.

Về phần Khương Yển, mỗi lần hắn xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn hắn hình như có chút khác thường, khiến cho Khương Yển cảm giác cực khó chịu, có loại cảm giác muốn bỏ chạy.

Đồng thời theo thời gian trôi qua, càng nhiều cường giả xuất hiện ở Phiêu Tuyết thành, thời điểm phong vân thật sự tới, cường giả như mây, những cường giả này đều đi tới trước chuông Cửu Tiên, tìm hiểu cái chuông tiên này.

Thậm chí, cường giả của rất nhiều thế lực lớn trên Vân Châu đại địa đều đến, ở bên cạnh chuông Cửu Tiên thường xuyên có thể nhìn thấy cường giả cảnh giới Tiên Đài, trên người mang theo vòng ánh sángcủa tiên nhân, khiến người ta phải ngước mắt nhìn lên.

Xung quanh Chuông Cửu Tiên, tùy ý có thể thấy đượcnhân vậtcường giả Tiên Đài.

Trong lúc bất chợt, Phiêu Tuyết thành có hoa tuyết bay xuống, hoa tuyết này cũng không lạnh giá, ở trong gió bay lượn, không ngừng rơi xuống, rơi trên mặt đất lại rất nhanh tan ra, chỉ tồn tại ở thế gian trong chớp mắt.

Tuyết bay trong Phiêu Tuyết thành khiến cảnh sắc càng đẹp hơn, bên cạnh một cáichuông Cửu Tiên, chỉ thấy Bùi Vũ mặc váy dài màu trắng, nàng vươn tay mặc cho hoa tuyết bay xuống trong lòng bàn tay, đôi mắt đẹp nhìn vào khoảng không, thì thào nói nhỏ:

- Mỗi một bông hoa tuyết rơi xuống đều là nước mắt của - ngươi

sao?

Ngươi trong miệng của Bùi Vũ trong dĩ nhiên là chỉ Phiêu Tuyết lâu chủ, trong truyền thuyết kia, Phiêu Tuyết lâu chủ luyện thân thể máu thịt ra thành trì, dung nhập hồn phách vàochuông Cửu Tiên, tiếng chuông vang lên là thời điểm hắn tưởng nhớ Quỳnh Tiên, hoa tuyết bay xuống chính là nước mắt của hắn.

- Ngươi cũng quá ngây thơ.

Xa Viên đi tới bên cạnh Bùi Vũ vừa cười đến, cho dù hắn cũng tin tưởng truyền thuyết này, nhưng không tin hoa tuyết này là nước mắt của Phiêu Tuyết lâu chủ.

Bùi Vũ nhìn Xa Viên lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Cái gì cũng có thể, bí mật của chuông Cửu Tiên còn chưa được giải, Thiên Vấn hắn nói mình đã thấy qua Phiêu Tuyết lâu chủ, còn có cái gì là không có khả năng.

- Tiểu tử kia là biến thái, ta tuy rằng cũng có thể liên kết vớichuông Cửu Tiên, nhận được một tia liên hệ, khiến chuông Cửu Tiên vang lên tiếng chuông, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng bên trong chuông Cửu Tiên, người này không ngờ nói hắn nhìn thấy được Phiêu Tuyết lâu chủ, quả thực không thể tưởng tượng nổi, thành tựu của hắn ở phương diện này rốt cuộc lợi hại tới mức nào.

Xa Viên bĩu môi, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, đây đã là chuông Cửu Tiên thứ năm Tần Vấn Thiên hắn tìm hiểu, hắn muốn tìm hiểu tất cả chín cái chuông Cửu Tiên, như vậy mới có cơ hội mở ra huyền bí của cáichuông Cửu Tiên.

Lúc này Tần Vấn Thiên ngồi ở trước chuông Cửu Tiên, ý thức của hắn lại dường như chìm vào đến bên trongchuông Cửu Tiên, hoặc nói là ở bên trong một cảnh tượng.

Ở bên trongcảnh tượng này, hoa tuyết không ngừng rơi xuống, ở một tòa pháo đài to lớn tuyệt đẹp, một bóng người vô cùng to lớn yên tĩnh ngồi ở đó, bóng dáng ấy cao tới vạn trượng, dường như có thể đầu đội trời, chân đạp đất, quả thực đáng sợ.

Nhưng sợ rằng người khổng lồnày nhưng chỉ là hình thể khổng lồ mà thôi, tướng mạo của hắn anh tuấn, thần sắc ôn hòa, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, hình như không muốn xa rời, hắn đưa bàn tay ra, mặc cho hoa tuyết bay xuống lòng bàn tay, ở trong lòng bàn tay tan ra, hắn lại không cảm giác được sự lạnh giá, chỉ vẫn ngồi như vậy, dường như muốn ngồi tới hết cuộc đời này, trải qua vô số năm tháng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.