Thái Cổ Thần Vương

Chương 86: Chương 86: Người đồng mệnh






Mùa đông của Sở Quốc rất lạnh, hoa tuyết bay lượn trên không trung, người đi đường đa số khoác đấu bồng, nhưng một chút Võ tu thực lực không tầm thường vẫn quần áo đơn bạc, không để ý giá lạnh chút nào.

Tần Vấn Thiên khoác áo da thú đơn giản, ở trong gió tuyết đi về phía trước, thỉnh thoảng đi ngang qua mấy tiệm rượu, sẽ nghe vài đại hán nhiệt huyết uống rượu trừ hàn, bàn luận một chút đại sự phát sinh ở Sở Quốc.

- Cảnh tuyết xinh đẹp, lại có rượu ngon, đúng lúc gặp bằng hữu đi ngang qua, việc tuyệt vời nhất nhân sinh không gì hơn cái này.

Lúc này, một thanh âm thoải mái lọt vào tai, ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy chỗ kia có một gian phòng nhỏ đơn sơ, ở ngoài phòng nhỏ là một quán rượu.

Chỉ một bàn có khách, hai người.

- Ha ha, đã có bằng hữu đến, sao không mời tới uống mấy chén.

Lại có một người mở miệng, người nọ nhìn như chỉ hai mươi bảy hai mươi tám, mi thanh mục tú, nhìn như bình thường, nhưng lại cho người ta cảm giác phi phàm.

Ánh mắt người này trong suốt hữu thần, dáng tươi cười bình thản, khiến người ta vừa nhìn liền sinh ra ý thân cận.

- Tần huynh, như thế nào?

Chỉ thấy người nói chuyện thứ nhất xoay người, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, mỉm cười nói, thanh niên này chính là Túy Tửu Tiên, đang uống rượu với bằng hữu.

- Đang muốn mượn rượu khu lạnh a.

Tần Vấn Thiên cười một tiếng, bước vào tửu quán, ánh mắt quan sát thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi kia một chút, cười hỏi:

- Xin hỏi các hạ là ai?

- Bởi vì rượu mà gặp, không hỏi xuất thân, nếu có duyên tái hội, chính là bằng hữu.

Thanh niên rót cho Tần Vấn Thiên một chén, mỉm cười nói, cực kỳ cởi mở, phong cách rất giống Túy Tửu Tiên.

- Được, bởi vì rượu mà gặp, không hỏi xuất thân, nên cạn một chén đầy.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Thanh niên tự tiếu phi tiếu nhìn Tần Vấn Thiên.

- Đương nhiên.

Tần Vấn Thiên gật đầu, thanh niên mỉm cười giúp hắn châm đầy chén, Tần Vấn Thiên ngửa đầu uống cạn, rượu vào trong cơ thể, hai mắt Tần Vấn Thiên trợn tròn.

- Khục khục.

Để chén xuống, Tần Vấn Thiên ho khan vài tiếng, trên mặt lạc đến đỏ bừng, làm cho thanh niên cùng Túy Tửu Tiên cười phá lên.

- Cái tên nhà ngươi, biết rượu này mạnh như thế nào không, lại dám khoe khoang khoác lác.

Túy Tửu Tiên thấy Tần Vấn Thiên túng quẫn, cười cực kỳ vui vẻ.

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, trừng Túy Tửu Tiên một cái:

- Ngươi không nhắc nhở một tiếng.

- Ngươi nói muốn làm một chén lớn a.

Thanh niên cũng cười nói, Tần Vấn Thiên không biết làm sao, chỉ có thể bưng chén lên, kiên trì uống cạn, mặt đã hồng thấu.

- Đến ngươi.

Tần Vấn Thiên nhìn thanh niên nói.

- Được, đến ta.

Thanh niên mỉm cười nói, rót đầy một chén, uống một hơi cạn sạch, lúc thả chén xuống, sắc mặt không thay đổi chút nào, làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên xấu hổ, tửu lượng của người này, sợ là không kém Túy Tửu Tiên bao nhiêu.

- Lại làm hai chén đầy nữa được không?

Thanh niên nhìn Tần Vấn Thiên cười nói, làm cho Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, nói:

- Có khi dễ người như vậy sao?

- Ha ha, vậy ta chờ ngươi luyện thành tửu lượng, lần sau uống nữa.

Thanh niên đứng dậy, nhìn Túy Tửu Tiên nói:

- Lần sau có cơ hội, mang tiểu huynh đệ này trở lại uống rượu.

Nói xong, hắn lấy áo choàng cùng nón rộng vành ở bên cạnh, bước vào trong tuyết, từ từ rời đi, cước bộ của hắn rất chậm, như thường nhân, để Tần Vấn Thiên luôn cảm giác người này phi phàm.

- Thực lực của người này, tất nhiên không tầm thường a?

Tần Vấn Thiên nhìn Túy Tửu Tiên hỏi.

Túy Tửu Tiên lắc đầu, nhìn tấm lưng kia, tựa như cảm thấy có chút đáng tiếc.

- Người này thông minh tuyệt đỉnh, lại nghĩa bạc vân thiên, đáng tiếc duy nhất chính là, không thể tu hành.

Túy Tửu Tiên cảm thán một tiếng, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên ngưng tụ, hiện lên vẻ kinh ngạc.

Túy Tửu Tiên làm người hào sảng, hắn đã xưng thanh niên kia thông minh tuyệt đỉnh, nghĩa bạc vân thiên, đối phương hiển nhiên là nhân vật phi phàm, nhưng người như vậy, không thể tu hành, quả thực đáng tiếc.

Tần Vấn Thiên không khỏi nhớ lại bản thân, lúc trước thời điểm hắn không thể tu hành, bị không ít người khinh bỉ, nếu như đối phương chỉ là người bình thường còn tốt, một khi sinh ở trong nhà quý tộc, có lẽ sẽ vô cùng gian nan, mà nhìn khí chất của người kia, cái sau có khả năng lớn hơn một chút.

- Bây giờ có tin đồn nói ngươi đã chết, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, thật làm người ta vui vẻ.

Túy Tửu Tiên nhìn Tần Vấn Thiên nâng chén cười nói.

- Vận khí của ta không tệ, coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, lần này so với lần trước bị đám người Âu Phong truy sát còn muốn hiểm, nếu không có Yêu triều, không có Hắc Phượng Điêu, không có một hồi tạo hóa kia, hắn có khả năng sẽ chôn xương ở trong Hắc Ám Sâm Lâm.

Này tựa hồ giống như rất nhiều người khuyên hắn, bên ngoài thiên tài rất nhiều, thiên tài chết non cũng không ít.

- Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.

Túy Tửu Tiên không có hỏi nhiều, chỉ nói:

- Kế tiếp có tính toán gì không, về Học viện sao?

- Trước khi về Học viện, chuẩn bị đi Thần Binh Các một chuyến, ngươi không phải nói muốn ta tặng ngươi một thanh kiếm tốt sao, có muốn đi hay không?

Tần Vấn Thiên cười nhìn Túy Tửu Tiên hỏi.

Ánh mắt của Túy Tửu Tiên sáng lên, lập tức nở nụ cười:

- Xem ra trình độ Thần Văn của ngươi lại có tinh tiến, đi, ta cùng ngươi đi Thần Binh Các.

Nói xong, Túy Tửu Tiên đứng dậy, cùng Tần Vấn Thiên dạo bước trên mặt tuyết, đi về phía Thần Binh Các đến, bước chân cực nhanh.

Phong Bình nhìn thấy Tần Vấn Thiên trở về, cũng vô cùng cao hứng, hắn đối với tin tức của Tần Vấn Thiên là cực kỳ quan tâm, đoạn thời gian trước có đồn đãi, Tần Vấn Thiên chết ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, điều này làm cho hắn lo lắng hãi hùng.

Biết được mục đích của Tần Vấn Thiên tới, Phong Bình thông tri Dương Trầm, sau đó Dương Trầm cho Phong Bình một Luyện Khí Điện tư nhân, lại phái ba vị Luyện Khí Sư lợi hại qua, liên thủ với Phong Bình dùng tài liệu thích hợp nhất luyện chế kiếm, duy chỉ có khâu khắc họa Thần Văn trọng yếu nhất, thì do Tần Vấn Thiên tới làm.

Kết quả sau cùng để Dương Trầm cực kỳ hưng phấn, bởi vì luyện chế ra Thần binh chi kiếm, chính là Quy Nguyên Kiếm Nhị giai thượng phẩm.

Loại kiếm này giá trị cực cao, đối với cường giả Luân Mạch cảnh thượng tam trọng có lực lượng tăng phúc, đối với cường giả Luân Mạch cảnh trung tam trọng cùng với hạ tam trọng, tăng phúc càng lớn.

Cộng thêm hiệu quả trữ nguyên, một khi có Thần Thông thích hợp, bộc phát ra uy lực sẽ cực kỳ đáng sợ.

Tần Vấn Thiên tặng Túy Tửu Tiên một thanh Quy Nguyên Kiếm, bây giờ, tựa hồ hắn chỉ có thể luyện chế ra Thần binh Nhị giai thượng phẩm, nếu ngày nào đó có thể luyện chế ra Thần binh Tam giai, lại tặng Túy Tửu Tiên một thanh.

Lĩnh ngộ Thần Văn tiến bộ, có thể luyện chế ra Quy Nguyên Kiếm Nhị giai thượng phẩm, Tần Vấn Thiên ở Thần Binh Các đương nhiên sẽ không thiếu khuyết Tinh Thạch tu luyện.

Tần Vấn Thiên vẫn chưa lập tức trở về Đế Tinh Học Viện, mà nhờ Dương Trầm trợ giúp tìm hiểu tin tức của Tần Dao, biết được Tần Dao ở Đế Tinh Học Viện, trong lòng liền an tâm một chút, hơi có vẻ cảm kích, may mắn Đế Tinh Học Viện đồng ý giúp đỡ, nghe Dương Trầm nói, người quyết định chuyện này, chính là một trong chín vị Trưởng lão vinh dự của Đế Tinh Học Viện, người xưng Cố lão, sư tôn của Mạc Thương.

Sau đó Tần Vấn Thiên dường như cả ngày đều ngủ, ngay cả Phong Bình cũng không biết hắn đang làm gì.

Mà giờ khắc này ở trong giấc mộng của Tần Vấn Thiên, hắn đứng ở trong thế giới trống trải, thế giới này, dường như chỉ có một mình hắn.

Ở trước người Tần Vấn Thiên, có hai bức Đồ Lục to lớn, trong đó một bộ Đồ Lục vô cùng rườm rà phức tạp, lạc văn không ngừng phác thảo diễn hóa, như diễn sinh ra từng Thần Văn.

Đây chính là Công pháp Luyện Thần Đồ Lục mà Tần Vấn Thiên tu hành, tìm hiểu Đồ Lục, có thể mượn Thần Văn chi lực, lấy Thiên Địa Tinh Thần Chi Lực cô đọng Thần Nguyên.

Bức Đồ Lục thứ hai, tựa hồ đơn giản hơn một chút, nhất bút nhất hoạ, đại khí bồng bột, một khoản hội sơn hà, nhất mặc điểm xuân thu, nhất bút nhất hoạ này đúc thành Đồ Lục, bàng bạc mạnh mẽ, là Thiên Địa sơn hà.

Bức đồ họa này tên Giang Sơn Đồ Lục, là trung niên thanh sam ở trong Hắc Ám Sâm Lâm tặng cho một hồi tạo hóa, huyền diệu không gì sánh được.

Tựa hồ, là đối phương lấy mộng cảnh, phác thảo thành Đồ Lục, họa ra Thiên Địa sơn hà trong lòng mình, ở trong cảm ngộ của đối phương, thân thể kinh mạch, các loại Thần Thông Chi Lực, thậm chí là sơn hà biến thiên, đều có thể dùng tranh họa phác thảo ra, cuối cùng bức Đồ Lục này lại mơ hồ phù hợp với Thần Văn.

- Lực cảm ngộ Ttật đáng sợ, dĩ nhiên lấy mộng đúc thành Giang Sơn Đồ Lục, hơn nữa Giang Sơn Đồ Lục này, lại phù hợp Luyện Thần Đồ Lục.

Trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra một luồng ý niệm, Luyện Thần Đồ Lục, là lấy lực lượng Thần Văn đúc thành Thần Nguyên, sau đó có thể hóa thành Thần Thông phóng thích, rất ít người dám nghĩ tới thủ đoạn này.

Này mơ hồ có điểm phù hợp với Giang Sơn Đồ Lục, có thể thấy được lực cảm ngộ của trung niên thanh sam mạnh mẽ, đối phương tuyệt đối là nhân vật phong hoa tuyệt đại.

Tuy Giang Sơn Đồ Lục không phải công pháp Thần Thông, nhưng giá trị không thể đo lường, như có thể làm cho người cảm ngộ Thiên Địa Vạn Vật, huyền diệu trong đó, Tần Vấn Thiên chỉ có thể chậm rãi tìm hiểu.

Tần Vấn Thiên đắm chìm trong 2 bức Đồ Lục, mấy ngày nay, hắn cảm giác mình lĩnh ngộ Thần Văn Nhị giai tiến bộ cực lớn, đơn giản có thể đúc thành Thần Văn Nhị giai, đồng thời, hắn lấy Tinh Thần Chi Lực ngưng tụ Thần Nguyên tốc độ càng lúc càng nhanh, đợi có một ngày nháy mắt liền thành, hắn sẽ lợi dụng Thần Văn Nhị giai đúc thành Thần Nguyên.

Hoàng Thành Sở Quốc, như trước có hoa tuyết bay, tuyết đọng càng ngày càng dày, không ít thiếu niên trẻ tuổi thậm chí làm người tuyết chơi đùa, mà đệ tử của các Học viện Vũ phủ, thì như trước bận rộn tu hành, đột phá bản thân.

Đế Tinh Học Viện Lạc Thiên Thu, thời khắc này đang khoanh chân ngồi trên đỉnh lầu các, tùy ý hoa tuyết bay xuống, lại không thể gần thân, một đám Lôi Quang lóng lánh phát ra âm thanh bùm bùm, trên người tràn ngập khí thế khủng bố.

Trong cơ thể, Lôi Điện Tinh Thần Chi Lực kinh khủng điên cuồng đánh thẳng vào khiếu huyệt Luân Mạch, muốn mở ra một Luân Mạch, đặt chân Luân Mạch bát trọng, nhưng thủy chung bị ngăn trở.

Chỉ thấy hắn mở mắt ra, có Lôi Quang lóng lánh, ánh mắt nhìn Thiên Tinh Các xa xa, sự tình ngày trước phụ thân hắn không thể hoàn thành, nhất định sẽ do hắn đến hoàn thành.

Lấy ra một viên đan dược, Lạc Thiên Thu ném vào trong miệng, lần thứ hai nhắm mắt, tiếp tục trùng kích cảnh giới.

Mọi người, đều đang bận rộn chuyện của mình.

Ngày này, Thần Binh Các có tin tức kinh người truyền ra, trong Thần Binh Các, ra đời một vị Đại Sư thiên tài, tuổi còn trẻ, liền có thể đúc thành Thần Văn Tam giai, dẫn phát oanh động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.